Vô Tình Vấp Ngã, Lịch Kiếp Cũng Không Yên!

Chương 37: Bạch Thái Hào Cuối Cùng Huynh Cũng Trở Về Tìm Ta



“Tiểu thư, cuối cùng người cũng chịu về rồi ư, người làm nô tỳ sợ chết khiếp đi được, ban nãy còn có người vào hỏi thăm tiểu thư, một mình nô tỳ đóng hai vai thật không xuể mà. Lần sau người có đi thì cho nô tỳ đi cùng người, nô tỳ nguyện chịu phạt chung với người”

Hoàng Oanh này cũng thật nhiều lời, khiến ta chẳng thể yên được, bèn bảo nàng ta đi ngủ sớm cho ta nhờ. Suốt đêm đó ta không ngừng nghĩ về người đã cứu ta hôm nay, hắn rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn biết thông tin về ta cơ chứ, nhưng hà cớ gì ta phải giúp hắn, muốn tìm hiểu thì hắn tự mà đi điều tra.

Vài ngày sau nhân lúc phụ thân còn chưa vào kinh trở về, ta lại lén lúc cải nam trang ra phố dạo chơi, lần này ta quyết định cải trang thành một công tử khôi ngô tuấn tú, một phần vì lần trước lỡ đắc tội với thiếu gia nhà họ Lương, nếu lỡ hắn nhận ra ta lại gặp rắc rối lớn; một phần vì hình dáng hôm bữa khiến ta quá mất mặt không tài nào ngóc đầu lên nổi.

Đi ngang qua Thanh Lâu, các cô gái ở đây không ngừng vẫy gọi ta, các nàng ấy còn không ngần ngại mà sờ mó khắp người ta khiến ta sởn hết da gà, giờ ta mới có thể hiểu được tại sao trước đây bản thân đã đi ngang qua đây biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không có một bóng hồng nào vây quanh, cũng bởi vì cái tạo hình nô tài quá đỗi khó coi kia.

Nhưng tính ra làm nam nhân cũng hay đó nhỉ, vừa có thể hiên ngang bước đi không sợ một ai, lại vừa được mỹ nhân bao quanh chăm sóc, thật khiến ta có chút nghi ngờ giới tính của bản thân mình.

Một cô nương gương mặt xinh đẹp, dáng người mảnh mai tiến đến gần ta: “Là huynh sao”

Ta nhìn kỹ một lát, bỗng nhận ra đây chính là vị cô nương đêm đó bị tên Lương Bằng kia trêu ghẹo. Ta còn tính ngỏ ý phủ nhận không quen biết nàng ta thì đã bị một âm thanh chói tai dọa đến kinh hãi.

“Ngươi tránh ra cho ta” Giọng một tên tiểu nô tài hét lên sau lưng ta, mấy cô nương ở đây nghe thấy cũng hốt hoảng mà né sang một bước.

Ây da, đúng là trái đất tròn, lại gặp mấy tên vô lại nhà Lương gia, ta đúng xui xẻo đến tận mạng thật mà.

“Ngươi là ai mà dám đụng vào người của bổn thiếu gia đây”

Ta vốn dĩ cũng không tính quản chuyện bao đồng, càng không muốn vì mấy chuyện vặt vãnh của Thanh Lâu mà gây thêm thù oán với nhà họ Lương nên cũng đành nhẹ nhàng đáp lễ: “Lương thiếu gia, ta làm gì có gan đụng đến người của ngài cơ chứ, chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm”

Hắn dùng một phần ba con mắt, chửi thẳng vào mặt ta: “Ngươi nhìn cho kỹ nàng ấy chính là người của ta, lần sau ngươi còn dám động một ngón tay vào nàng ấy, ta sẽ lấy luôn cả bàn, biết chưa”, ta liếc nhìn vị cô nương kia, trên mặt nàng ta toát lên vẻ khinh bỉ nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng có lẽ vì thấp cổ bé họng nàng đành cắn răng mà nhẫn nhịn. Ta cũng không ngờ được chốn thanh lâu trông có vẻ đẹp đẽ lại phức tạp đến vậy, tốt nhất ta không nên dính líu vào, để cha ta biết được e rằng cái mạng nhỏ này cũng không còn chứ đừng nói đến bàn tay.



“Được được, lần sau không dám, không dám”, ta vừa kính cẩn nói vừa lui người về sau rời đi.

“Khoan đi đã”

Ta chợt khựng lại, đảo mắt liên tục, không lẽ hắn đã phát hiện ra ta.

“Ngươi, ngẩng mặt lên cho ta”

“Ta…” Miệng ta lắp bắp không rõ lời.

“Công tử mau chạy đi”, tiếng cô nương ban nãy vừa thốt lên, ta cũng theo phản xạ mà ba chân bốn cẳng chạy không kịp thở.

Tưởng chừng tên đứng đầu đám nô tài kia sắp đuổi tới kịp ta, hắn chuẩn bị túm lấy cổ áo ta thì bỗng nhiên một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, ta có thể cảm nhận mùi hương quen thuộc trên cơ thể hắn, “Lại là hắn ta sao; không phải đấy chứ, cái ngày gì thế này không biết” ,cũng không biết hắn chui ra từ lỗ nào mà lại đúng lúc thế không biết nữa. Ta còn chưa kịp điều tra gì cho hắn cơ mà, ha ha ha.

Lần này hắn không lôi ta bỏ trốn mà trực tiếp đánh cho bọn chúng một trận tơi bời, cũng không cần làm bẩn tay ta. Trước khi chúng rời đi còn hùng hồn dọa nạt khiến ta sợ xém xí là tè ra quần. Hừ đúng là loại cẩu nô tài, chủ nào tớ đó bổn cô nương đây đếch sợ đứa nào.

“Tiểu huynh đệ, lại là ngươi sao, thật là hữu duyên, hữu duyên”

“Đa tạ huynh đã cứu ta”. Ta thiết nghĩ đây là lần thứ hai hắn cứu ta, giờ nhìn rõ mặt thấy hắn cũng là người đáng tin cậy, không hề có chút xảo trá giống tên Lương Bằng kia, ta cũng nên cảm ơn hắn một tiếng.

“Đi thôi, ở đây không an toàn”, nói xong hắn lại kéo tay ta đến ngôi nhà hoang lúc trước, tay hắn vòng qua eo ta, vận dụng nội công nhấc ta lên mái nhà rồi ngồi chểnh chệ trên đó. Đây là lần đầu tiên có một nam nhân dám dùng những hành động khiếm nhã với ta như vậy, nhưng không hiểu sao ta vẫn không thể nào mở lời trách cứ hắn.



“Nếu đã có duyên gặp ngươi ở đây, ngươi có thể cho ta biết ngươi đã điều tra được gì từ Lý Phủ chưa”

“Ta đương nhiên là nắm thông tin của Lý Gia trong lòng bàn tay rồi, nàng Thanh Mai tiểu thư gì đấy nghe bảo là một vị tiểu thư vô cùng xấu xí lại còn xui xẻo, cả thành này đều biết nàng ta vừa sinh ra đã khắc chết mẹ ruột của mình, vị huynh đài này, tốt nhất huynh nên tránh xa nàng ta, nói không chừng nàng ta sẽ khắc chết huynh cho xem”

“Vậy sao, nếu vậy chắc ta đã bị nàng ấy khắc chết từ lâu rồi”

“Huynh nói vậy nghĩa là huynh đã từng gặp nàng ta rồi sao” Ta có chút hiếu kỳ;

“Đúng vậy, lúc nhỏ ta từng là học trò của phụ thân nàng ấy, lúc đó cha ta vẫn là một vị tiểu tướng chưa được phong cấp như bây giờ.

Từ nhỏ nàng ấy đã bị mọi người xa lánh vì mang tiếng khắc chết mẫu thân, phụ thân nàng ấy thậm chí còn không cho nàng ấy bước ra khỏi khuê phòng, nhưng cho dù bị cấm đoán nàng ấy vẫn rất lém lỉnh, dám trốn phụ thân bỏ ra ngoài chơi. Hôm đó ta vô tình thấy nàng ấy đi dạo quanh phủ, lúc ấy có lẽ là lần đầu tiên nàng ấy bước ra khỏi khuê phòng, tất cả quang cảnh trong mắt nàng ấy đều trở nên rất thú vị.

Ta thấy nàng ấy liền đi theo, không ngờ nàng ấy lại vì quá say mê mà vô ý vấp té, ta liền cõng nàng ấy vào võ quán. Sau đó ta mới biết nàng chính là con gái của sư phụ ta, nhưng điều lạ là tất cả các huynh đệ trong võ quán khi nghe đến tên nàng ấy đều tỏ vẻ sợ sệt không dám đến gần cứ như thể nàng ấy là một ngôi sao chổi vậy.

Ta cảm thấy nàng như vậy trông rất đáng thương, nên hai chúng ta đã có một giao ước đó là mỗi lúc sư phụ vào kinh bẩm báo với Hoàng Thượng bọn ta sẽ gặp nhau, ta sẽ dạy nàng ấy võ công mà ta đã học được, ta còn nghĩ ra việc bảo nàng ấy cải trang thành tiểu nô tài đi bên cạnh ta để cùng vào võ quán luyện võ, kể ra nàng ấy cũng thật là ngốc mà.

Thời gian thấm thoát trôi qua, năm ta mười tuổi, cha ta vì lập chiến công hiển hách nơi sa trường nên được Hoàng Thượng đích thân phong làm Thừa tướng, chuyển vào kinh thành sinh sống; ta và nàng cũng vì thế mà bị chia lìa”

Ta mở tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào người nam nhân đang ngồi trước mặt ta đây, huynh ấy chính là người ta đã chờ đợi bấy lâu nay: “Huynh.. là… Bạch Thái Hào ca ca thật sao”

Vì vui mừng quá độ, ta nhất thời quên mất mình đang ngồi trên mái nhà mà nhảy cẫng lên, còn chưa kịp bày tỏ cảm xúc đã cảm thấy sức nặng của bản thân dồn xuống hai chân, mái tôn dường như cũng biết di chuyển khiến cả người ta lảo đảo mất thăng bằng như muốn rơi xuống, lần này là ta rơi xuống thật, ta ra sức vùng vẫy, búi tóc trên đầu ta cũng vô tình bị tay ta quơ quào mà bung ra, xõa xuống càng tôn lên nét nữ tính của ta lúc này.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt của đêm khuya tịch mịch, trong khoảng không gian như ngưng đọng ấy, huynh ấy vội vàng phi xuống cứu ta, bàn tay ấm áp của huynh ấy vươn ra đỡ lấy cơ thể mảnh mai của ta, khiến ta cảm thấy thời gian thật sự đã ngừng trôi. Trong đầu ta lúc này bỗng dưng tràn ngập hình ảnh lúc nhỏ của hai chúng ta, ta có thể thấy ánh mắt đen láy sâu thẳm đến vô tận của huynh ấy đang nhìn chằm chằm vào ta, trong đôi mắt đó hình ảnh của ta hiện lên rõ mồn một. Bạch Thái Hào cuối cùng huynh cũng trở về tìm ta.