Lần đi này đúng là thành công ngoài sự mong đợi của ta, Lão đạo sĩ này đúng là một cao nhân chuyên thu thập hồn phách lơ lửng dưới nhân gian, nhưng không phải trường hợp nào lão cũng giúp, có rất nhiều người đến tìm lão nhờ giúp đỡ nhưng vì những hồn phách ấy không tồn tại ở nhân gian nên cho dù tay nghề của lão có cao đến đâu cũng không thể giúp được.
Trước khi nhận được sự giúp đỡ từ lão đạo sĩ, lão cũng hỏi ta câu này khiến ta thật sự cũng không biết bản thân có đang đi đúng hướng khi chắc chắn hồn phách của chàng sẽ xuống nhân gian này hay không.
Ta thực sự không biết điều này, manh mối duy nhất của ta chính ta chiếc trâm cài hình hoa mai do chính tay chàng chạm cho ta, cùng đứa bé y hệt chàng
lúc nhỏ trước đây. Đứng trước câu hỏi ấy ta thật sự cảm thấy mông lung, cảm giác như không biết mình nên bắt đầu từ đâu, trong lúc cảm xúc hỗn tạp nước mắt ta bỗng nhiên rơi xuống chạm vào chiếc trâm cài ta đang cầm trên tay. Lúc này chiếc trâm ấy lại một lần nữa phát sáng sau 5 năm dài đằng đẵng.
Lão thấy thế vội lấy ra một chiếc túi, bên trên được khâu những họa tiết vô cùng cầu kỳ mà ta chưa từng thấy trước đây. Chiếc túi vừa được bung ra bỗng dưng bên trong lại xuất hiện một tiểu yêu trông rất ngộ nghĩnh, hắn lao tới chiếc trâm cài trên tay ta ngửi một lúc rồi nhanh chóng phóng đi một cách vội vã.
Một lúc sau, Tiểu yêu quay trở về trên tay mang theo một chiếc tàn hồn đang phát sáng, ngay lập tức trâm cài của ta cũng phát sáng một cách vô cùng mạnh mẽ.
“Đây ...đây chính là hai phách của Thái Hào, ngươi tìm thấy nó ở đâu vậy?” Ta vui mừng đến nổi không kìm được nước mắt, vội vàng rút chiếc trâm cài
hướng về phía tàn hồn.
Vừa dứt lời hắn liền ra ám hiệu cho ta đi theo, ta quay lại nhìn lão đạo sĩ như muốn ngỏ ý mượn bảo vật của lão trong chốc lát. Lão mỉm cười: “Gặp nhau đã là duyên, tìm được nhau ắt hẳn là do ý trời, cô cứ đi theo nó đi biết đâu lại sớm hoàn thành tâm nguyện”
Theo chân tiểu yêu ta đến trước một ngôi biệt phủ bỏ hoang, đã lâu không được ai dọn dẹp, nơi đây đối với ta lại rất đỗi quen thuộc, hình như ta đã từng ở trước đây. Ta cũng không kịp nghĩ nhiều vội tiến vào trong, đi được một vòng ta bỗng dừng lại trước một khung cảnh tuyệt đẹp với những đóa bồ công anh đang bay lơ lửng trên không trung.
“Là Vương phủ”, cảm xúc trong ta lại một lần nữa dâng trào, ta đứng ngơ người, khoảnh khắc trước đây lại ùa về, ta nhớ lúc ấy bản thân chỉ là một con thỏ, ngày nào cũng được Thái Hào đem ra khu vực này để ngắm hoa bồ công anh bay trong gió, lâu lâu lại thở dài nhớ về một người con gái trong mộng mà chàng hết mực nhớ nhung. Lúc ấy ta là một con thỏ ngu ngốc làm sao có thể hiểu hết tâm tư của chàng cơ chứ, ta đúng thật là ngu ngốc mà.
Đang lâng lâng với những cảm xúc thì bỗng nhiên một tàn hồn bay ngang qua, tiểu yêu vội vàng đuổi theo, nhưng lần này tàn hồn có vẻ không chịu hợp tác, liền bỏ chạy khiến tiểu yêu vô cùng khó khăn để thu phục.
Ta cũng vội vàng đuổi theo, không ngờ nó lại chạy về phía phòng ngủ của Thái Hào trước đây, lúc ta chạy vào thì thấy Tiểu yêu đã tìm thấy mảnh tàn hồn này, nó đang cố bám vào một hủ cốt nhỏ xíu bên cạnh là một tấm bia mộ viết tên Vương Hạo.
Ta ra hiệu cho Tiểu quỷ dừng lại, rồi từ từ tiến lại gần, tàn hồn dường như hiểu được ý định của ta sợ hãi lùi ra phía sau tấm bia mộ. Nếu ta đoán không nhầm thì đây chính là hủ cốt của con thỏ ngu ngốc ấy, chàng vẫn luôn nhớ về ta, đến chết vẫn muốn ở cạnh ta, cho dù ta không phải là người trong mộng của chàng lúc ấy.
“Vương Hạo, Là thiếp Bạch Mai đây, là người mà chàng vẫn luôn chờ đợi bấy lâu nay, mau về cùng thiếp”
Tàn hồn có vẻ nhận ra giọng nói của ta, chậm rãi tiến đến gần ta rảo quanh ta một vòng như để xác nhận một điều gì đó. Lúc này chiếc trâm cài trong trong người ta bỗng dưng phát sáng, ta vội lấy ra hướng về phía tàn hồn trong phút chốc tàn hồn đã bị hút vào trong.
Ta vui mừng ôm chiếc trâm cài vào lòng luôn miệng lẩm nhẩm: “Ta sắp được gặp lại chàng rồi”
Tận dụng thời gian ở cùng Tiểu quỷ ta lùng sục khắp mọi nơi, dùng đủ mọi cách cuối cùng cũng thu hồi được thêm bốn phách của Thái Hào, vậy là chỉ còn thiếu một hồn, một phách nữa thôi là Thái Hào có thể trở về bình thường rồi.
Ta vốn tính mượn Tiểu yêu thêm vài ngày nhưng nó thật sự đã kiệt sức vì ta, ta thật sự cũng không thể làm khác được nên đành buông tha cho nó.
Sau khi cảm tạ lão đạo sĩ và Tiểu yêu, nhẩm tính lại ta đã đi tận nửa tháng trời. Lúc này không còn chần chừ gì nữa ta vội cưỡi mây bay về Cửu Trùng Thiên, không biết Thái Hào lúc này ra sao, có tự chăm sóc được cho bản thân trong thời gian ta vắng nhà hay không, hàng ngàn câu hỏi cứ bay loạn xạ trong đầu khiến ta cảm thấy vô cùng lo lắng. “Thái Hào chàng nhất định không được xảy ra chuyện gì!”