Vừa bước chân tới Cửu Trùng Thiên ta liền hướng mắt nhìn về phía căn nhà nhỏ chênh vênh trên đỉnh núi của mình, lúc này ta phát hiện kết giới mà mình tạo ra trước khi rời khỏi Thái Hào đã không còn, linh cảm chẳng lành ta lao như tên bắn vào phòng, trên miệng không ngừng gọi tên chàng, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ của không gian tối tăm tĩnh mịch nơi đây.
Ta vùng vẫy tìm kiếm khắp nơi, lục tung mọi ngóc ngách trong nhà, nhưng dường như mọi nỗ lực của ta đều vô nghĩa. Tất cả đều là lỗi của ta, nếu như ta giữ đúng lời hứa với chàng, nếu như ta không tham công tiếc việc về sớm với chàng, thì có lẽ giờ này ta và chàng đang vui vẻ ở bên cạnh nhau, giờ này ta sẽ cùng chàng ngắm sao, lâu lâu lại hét thật to những tâm tư trong lòng, hay lâu lâu lại hát vu vơ một vài câu chữ...Thái Hào rốt cuộc chàng đang ở đâu”
Ta ngồi sụp xuống một góc nhà, không kìm được cảm xúc mà vỡ òa, ta ngước lên bầu trời đầy sao, tự nhủ sao bản thân lại vô dụng đến thế, trách Ngọc Hoàng đối xử với ta thật không công bằng, tại sao lại không muốn ta được hạnh phúc, có phải trước đây ta đã đối xử không tốt với cây Mai Trắng, chỉ biết nghĩ cho bản thân nên bây giờ ngài ấy muốn ta phải trả giá.
Ta chậm rãi đưa tay lên tóc, gỡ chiếc trâm chạm hình hoa mai của Thái Hào tặng ta, nhẹ nhàng dùng hai tay nâng niu trước mặt, trong thoáng chốc ta nhếch miệng cười : “Được đã như thế bổn cô nương sẽ chứng minh cho ngài thấy ta không phải là một cô nương tầm thường, ta nhất định phải thật hạnh phúc, ta nhất định phải khiến ngài tức chết mới được!”
Ngay lập tức ta liền vận dụng hết linh lực thắp sáng nguyên một dãy Cửu Trùng Thiên, ta dùng thuật phân thân phân ra khắp nơi bắt tất cả đám tiểu yêu đang sinh sống tại nơi này. Đêm nay ta nhất định phải tìm cho ra được chàng.
Đám tiểu yêu đang say giấc còn chưa hiểu cái quái gì đang xảy ra với chúng, đứa thì mắt tròn mắt dẹt nhìn ta ngơ ngác, đứa thì sau khi đáp đất lại lăn ra ngủ chỏng chơ chẳng thèm quan tâm thế sự xung quanh thế nào, những đứa thông minh hơn có vẻ hiểu ra vấn đề sợ hãi quỳ xuống van xin ta tha mạng.
Sau một hồi dò la tin tức ta biết được Thái Hào đã tự mình phá bỏ kết giới để đi tìm ta, nhưng điều ta thật sự không thể nào tin được là làm thế nào chàng có thể tự mình phá vỡ kết giới ấy, chẳng phải chàng rất khờ khạo ư, linh lực của chàng e rằng còn không đánh lại đám tiểu quỷ này nữa cơ mà, suy nghĩ này khiến ta thật sự đau đầu, chẳng thể nào hiểu được tận tường sự việc.
Sau khi trả đám tiểu yêu về lại vị trí của chúng, ta vội vàng chuẩn bị tư trang xuống núi, nếu theo lời bọn chúng thì chắc chắn Thái Hào đã xuống núi tìm ta. Nếu Thái Hào đã có khả năng phá vỡ kết giới này của ta thì chắc hẳn chàng cũng đã có khả năng bảo vệ bản thân, nhưng điều ta lo sợ lúc này đó chính là lão già Diêm Vương, lỡ chẳng may lão phát hiện ra tung tích của chàng thì kế hoạch của ta nhất định sẽ một lần nữa bị gián đoạn, nghĩ đến đây ta liền không chần chừ mà lao ra khỏi nhà.
“Diêm Vương, ngài,..” Ta há hốc miệng, không ngờ nỗi sợ ấy lại đến nhanh như
thế.
“Bạch Mai tỷ tỷ, đệ nhớ tỷ, sao tỷ lại bỏ rơi đệ, đệ đói bụng, đệ nhớ tỷ”
Thái Hào thấy ta liền không chần chừ mà chạy đến ôm ta, nước mắt nước mũi tèm lem, đã thế chàng còn không ngần ngại mà chùi hết lên người ta khiến ta thật sự xấu hổ vô cùng.
“Thái Hào ngoan, Bạch Mai sẽ giải thích với đệ sau, giờ ta đang tiếp khách, bây giờ đệ có thể vào nhà chờ ta tiếp khách xong sẽ nấu cho đệ một bữa ăn thật thịnh soạn được không nào, ngoan nghe lời Bạch Mai vào trong phòng nào” Thái Hào nghe ta nói vậy như được an ủi liền ngoan ngoãn nghe lời ta mà vào phòng chờ đợi.
Vương Diêm nhìn ta khẽ cau mày rồi hằn giọng: “Bạch Mai, ta tìm ngươi rất vất vả, ngươi định trốn ta đến bao giờ cơ chứ, ta với ngươi dù sao cũng từng thân thiết, có gì khó khăn sao không nói rõ với ta, trốn tránh thế này e là muốn gây khó dễ cho ta” Lão thở dài.
“Diêm Vương, ngài nói thế thì tội cho ta quá, ta chỉ là đang dốc hết tâm can của mình để giành lấy Thái Hào từ cõi chết mà thôi” Ta vội vàng giải thích;
“Ta rất hiểu cho nỗi lòng của ngươi, cũng rất kính nể một người như Thái Hào thần quân, nhưng thần quân đã hồn siêu phách tán, việc ngươi cướp người của Địa Phủ e là không hợp tình hợp lý..” Lão giải thích dài dòng đến nổi khiến ta phát cáu;
Sau một hồi phân trần, lão cũng chốt lại với ta ý cuối cùng là lão đã bẩm báo việc này với Ngọc Hoàng và cầu xin Ngọc Hoàng không trách tội ta đã mang người của Địa Phủ đi, nhưng để được Ngọc Hoàng ban ơn như thế công cán của lão thật sự rất lớn, e rằng ta có đền đáp cho lão bao nhiêu cũng không đủ.
Đám tiểu quỷ đi theo lão nhìn ta với ánh mắt thật sự rất đồng cảm, lão Diêm Vương này đúng là còn cao tay hơn cả lão già Tử Vực, hai người tốt nhất vẫn là nên sống chung một nhà để ta tiện thờ chung một chỗ cho vừa lòng các người.
“Diêm Vương, Ta thay mặt Thái Hào ngàn lần cảm tạ công ơn của ngài đã cầu xin Ngọc Hoàng tha cho hai bọn ta, nhưng dù sao Thái Hào cũng là người có công với Thiên Giới, ngài làm vậy chẳng phải là việc tất nhiên ư,” Lần này ta nhất định không nhân nhượng với lão;
“Bạch Mai tiên tử, ngươi đã nói vậy thì đừng trách ta đòi lại người”. Đám tiểu quỷ nghe thế liền tiến lên một bước, sẵn sàng nghe lệnh;
Thái Hào bị tiếng la lớn của Diêm Vương làm cho sợ hãi vội lao ra từ trong phòng, ôm ta khóc nức nở: “Thái Hào chỉ muốn ở cùng Bạch Mai, ta chỉ muốn ở cùng Bạch Mai thôi”
Nghe thấy những lời này của chàng khiến ta không thể nào không nhượng bộ lão, lần này ta lại phải chịu thiệt thòi nữa rồi, Thái Hào sau này khi chàng quay trở lại từ cõi chết chàng nhất định phải thay ta trừng trị tất cả những người đã ức hiếp ta ngày hôm nay”