Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 156: Thời trang trẻ em.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Bởi vì bản năng, bởi vì có vú, bởi vì sữa...trẻ em đối với mùi sữa thơm khó có thể kháng cự, đây cũng là nguyên nhân trẻ em thiên vị sữa đường.
Lý Lộ Từ không phải là trẻ con, có thể do thân thể của hắn, nhiều khi muốn ăn những vật này hoàn toàn là do thân thể chi phối, đây không phải là việc đại não có thể khống chế, hắn cũng rất yêu mến loại mùi sữa thơm ngon ngọt như mật trên người An Nam Tú, huống chi là hiện tại? Hắn phải khống chế xúc động rất muốn ngoảnh đầu hút lấy.
Tuy rằng An Nam Tú làm như vậy đối với hắn, nhưng nếu hắn cũng làm như vậy, chuyện tình như vậy nhất định rất biến thái.
Tâm tình An Nam Tú rất tốt, nhìn bộ dạng nho nhỏ của Lý Lộ Từ rất vui vẻ, hoàn toàn là một tiểu bảo bối để cô lăn qua lăn lại, An Nam Tú vô cùng cao hứng đi lấy hai bình sữa, cùng Lý Lộ Từ uống sữa tươi.
An Nam Tú ngậm ống hút sữa, tôiy kia ôm Lý Lộ Từ lên người mình, tựa như Lý Lộ Từ thường làm vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Lộ Từ hoàn toàn bị cô chèn ép mềm nhũn trên ngực, chỉ cách đồ ngủ hơi mỏng, có thể cảm giác được phần đặc biệt mềm mại như bông, nhất là điểm nhỏ của cô bé cũng không quá rõ ràng, nhưng lại căng như vậy, làm cho Lý Lộ Từ rõ ràng có thể cảm thụ được.
- Thả tôi ra...
Lý Lộ Từ bắt đầu giãy dụa.
An Nam Tú dùng sức.
- Đừng nhúc nhích, ngoan, uống sữa tươi, làm bé ngoan.
- Thực sự cho tôi là trẻ em sao?
Lý Lộ Từ giận dữ.
- Coi chừng tôi làm chuyện biến thái đối với cô.
- Hiện tại hiểu rõ cảm giác của tôi khi ngày thường xem tôi là trẻ em chưa?
An Nam Tú đắc ý, sớm nên biến Lý Lộ Từ thành như vậy.
- Cô chính là trẻ em, còn tôi là bị biến thành, có thể giống nhau sao? Đây là vũ nhục, đây là ngược đãi, cô chờ đó.
Lý Lộ Từ tức giận bất bình uy hiếp.
- Cô quá biến thái. Cuồng ngược đãi.
Lý Lộ Từ không thể kháng cự, vừa uống sữa, vừa cảm thụ cảm giác ấm áp ở gò má, nội tâm một hồi khô nóng.
- Anh mới là biến thái, nhưng bây giờ anh có thể làm chuyện biến thái đối với tôi sao?
An Nam Tú cơ bản không quan tâm, cho rằng một người về tâm lý tràn đầy cảm giác ưu việt về ưu thế địa vị, thường thường hiếm khi rộng lượng, sau khi cô uống chút sữa liền bỏ xuống, sau đó duỗi tay kéo tiểu động vật của Lý Lộ Từ.
- Ai, anh biến thái như thế nào cho tôi xem một chút...
- Cô không sợ tôi phun nọc độc với cô!
Lý Lộ Từ xấu hổ giận dữ không thôi, bởi vì trước kia lúc chơi với An Nam Tú, không thể không thừa nhận rất thoải mái rất thoải mái, cho nên loại cảm giác này tự nhận có chút biến thái, nhưng so với hiện tại không hề cảm thấy!
- Tôi nắn chỗ này.
An Nam Tú chăm chú nắm phía trước, nắm trọn vẹn, sau đó nhẹ nhàng nhào nặn lên xuống.
Lý Lộ Từ vẫn có cảm giác, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ rực, không có cách nào, hiện tại đã không phải là nét mặt già nua nữa, mặt quá non, thầm thấy may mắn, may mắn hiện tại chính là trẻ em, nếu không thật sự sẽ phun ra nọc độc.
Lý Lộ Từ uống xong sữa, bụng no một chút, đắc ý nhìn An Nam Tú, suy nghĩ tìm kế hoạch phản kích.
An Nam Tú nhìn thấy Lý Lộ Từ không có động tĩnh, cảm thấy hắn nhất định không thể làm gì được, cảm giác giành được giai đoạn thắng lợi, buông lỏng ramột chút.
Một chất lỏng trong suốt phun ra.
Lý Lộ Từ cùng An Nam Tú đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Trên áo ngủ của An Nam Tú, trên đùi, trên giường, trên chăn, phun ra ướt sũng khắp nơi.
- Lý Lộ Từ!
An Nam Tú la hoảng lên, trước nay chưa có kinh hoảng phẫn nộ như vậy, tiện tay đặt Lý Lộ Từ xuống mặt đất, chấn kinh nhảy lên như con thỏ, nhảy xuống mặt đất, nhanh chóng cởi bỏ đồ ngủ.
Lý Lộ Từ giẫm lên sàn nhà lành lạnh, tranh thủ thời gian tiến vào bên trong y phục của mình, nhô đầu ra, vừa hay nhìn thấy bóng lưng xích lõa của An Nam Tú, cô bé thân thể trần truồng chỉ mặc một cái quần lót nhỏ màu đen, nho nhỏ, bao trùm gần nửa cái mông, dáng vẻ của cô bé mảnh mai hơi có vẻ gầy yếu, lại thập phần cân xứng, mông nhỏ chưa có nở nang thành thục, tuy vểnh lên rất uyển chuyển, chỉ so với vòng eo rộng hơn một chút, hai tay của Lý Lộ Từ vừa vặn có thể ôm lấy trọn vẹn, gót chân có chút nhón lên, làm cho hai cái chân nhỏ có vẻ càng thêm thẳng tắp, sít sao dựa vào cùng một chỗ, nhưng ở giữa ngay cả khe hở nhỏ cũng không có.
Lý Lộ Từ nhìn thấy đường cong dưới xương sườn nhu hòa, đường cong của nửa vòng tròn không lớn vô cùng phù hợp với dáng người, vẻ đẹp làm cho người ta lạnh mình kinh hãi, vội vàng quay đầu đi.
An Nam Tú mặc xong áo ngủ, liền chạy từ trong phòng ra ngoài.
Lý Lộ Từ cũng chạy theo ra ngoài, chui vào trong chăn của Lý Bán Trang ở bên cạnh, bởi vì cái chăn của em gái cũng đang trải rộng ra, như vậy hắn cũng không cần phải lao lực mở tung ra cái chăn trên giường mình.
Lý Lộ Từ nghe được tiếng đóng cửa của phòng tắm, tiếng nước vang lên, An Nam Tú vốn rất ghét tắm rửa.
Lý Lộ Từ ở trong chăn cười lên ha hả.
Qua một hồi lâu, An Nam Tú rốt cuộc tắm rửa xong, thay đổi quần áo, tức giận nhìn Lý Lộ Từ chỉ lộ ra cái đầu.
- Tôi muốn gọi điện thoại.
Lý Lộ Từ đã sớm không cười, càng thêm bất bình căm giận nhìn An Nam Tú, buổi chiều hắn cũng không đi đến nhà của học sinh được, vốn muốn làm sự tình đến nơi đến chốn, đáp ứng chuyện của người khác, sau cùng lại bởi vì nguyên nhân của mình mà không có làm tốt, xem như công tác cuối cùng trong vòng một năm lại thất bại trong gang tấc, làm cho một năm này không có việc nào chấm dứt viên mãn, Lý Lộ Từ có thể không tức giận sao?
An Nam Tú để cho Lý Lộ Từ lấy ra điện thoại, tìm được số điện thoại.
Không đợi Lý Lộ Từ quay số điện thoại, An Nam Tú lại gọi.
- Xin chào, tôi là Lý Lộ Từ... Là như thế này... Bởi vì trong nhà trong nhà có chút sự tình, cho nên buổi chiều không thể tới. Ừ... Chúc mừng năm mới.
- Giọng điệu quá cứng nhắc.
Lý Lộ Từ khiếp sợ, bởi vì An Nam Tú hoàn toàn bắt chước thanh âm của Lý Lộ Từ,nhưng giọng điệu lại không giống, hoặc là cô cơ bản không thèm để ý lễ phép vì sai hẹn mà xin lỗi, một chút điểm này đều không có.
Đối với thiên phú cực kỳ chú ý đến ngôn ngữ cùng năng lực phát âm của thần thuật sư mà nói, chút bổn sự ấy hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
- Làm sao bây giờ?
An Nam Tú chỉ vào bên cạnh, đương nhiên là chuyện tình Lý Lộ Từ đái dầm.
- Thứ nhất, cô biến tôi trở về, tôi đem đi giặt. Thứ hai, chính là cô đem đi giặt.
Nội tâm An Nam Tú đấu tranh, hiện tại biến Lý Lộ Từ trở về, nếu thất bại? Tuy rằng tỷ lệ rất nhỏ...Nhưng nếu như vạn nhất? An Nam Tú cũng không muốn để Lý Lộ Từ vẫn như vậy, cô đã biết mình làm ra một chuyện tương đối tệ, cô bắt đầu hoài niệm Lý Lộ Từ cao lớn có thể chiếu cố cho mình.
- Đợi đến ngày mai không được sao?
Ngày mai Lý Lộ Từ liền khôi phục, đương nhiên An Nam Tú không cần phải giặt chăn mền... Lý Lộ Từ làm dơ, đương nhiên phải là hắn đem đi giặt.
- Khuya hôm nay cô ngủ ở đâu?
Lý Lộ Từ hỏi.
- Tuy rằng giường của anh rất hôi, nhưng hiện tại không có cách nào, tôi miễn cưỡng dùng một buổi tối.
An Nam Tú rất không tình nguyện nói.
- Ừ, Lý Tử nhất định sẽ hoài nghi là cô đái dầm.
Lý Lộ Từ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Cô ta dám hoài nghi!
An Nam Tú đỏ mặt, bị người hoài nghi như vậy, đương nhiên rất không có ý tứ, một cô bé đái dầm, loại chuyện này thật là làm cho người ta thẹn thùng.
Cho dù là hiểu lầm, An Nam Tú cũng không muốn làm cho Lý Bán Trang hoài nghi như vậy, nếu như cô không nghe lời thì từ nay về sau nhất định sẽ càng bị An Nam Tú xem là cô bé.
An Nam Tú nhất định tranh cơn tức này, không thể để cho Lý Bán Trang xem thường.
Vì vậy An Nam Tú rời phòng, đi mở ra chăn mền.
Chăn mền rất nặng, chính là bông, mở vỏ chăn mền rất vất vả, An Nam Tú bắt đầu xuất mồ hôi.
Đại đa số đái dầm là ở trên ga giường, An Nam Tú ném ga giường vào trong máy giặt quần áo, sau đó lôi tấm thảm bên dưới cũng cho vào.
Một mình vất vả khiêng chăn bông lên trên ban công phơi nắng, sau đó chờ máy giặt quần áo giặt sạch ba lượt, vắt ga giường, chăn mền, thảm lên phơi khô.
Làm xong những chuyện này, An Nam Tú cũng không ghét bỏ Lý Bán Trang, nằm sấp trên giường Lý Bán Trang, mệt mỏi chết khiếp.
Lý Lộ Từ nhìn cô bề bộn đi bè bộn lại, công chúa điện hạ rốt cuộc bắt đầu làm việc nhà, nội tâm âm thầm sảng khoái.
- Giữa trưa còn chưa có ăn cơm.
Lý Lộ Từ cũng không đói như thế, nhưng An Nam Tú một ngày ba bữa đều rất có quy luật, hôm nay không có ăn điểm tâm còn chưa tính, cơm trưa nếu không ăn khẳng định không được.
- Không có sữa!
An Nam Tú không kiên nhẫn nói.
- Có cũng không cho anh ăn!
Dân bản xứ trên địa cầu thật là ác tâm, đều là bú mẹ lớn lên, An Nam Tú cũng không muốn cho Lý Lộ Từ ăn.
- Tôi nói là cô! Mau đi ăn cái gì đi, trong túi quần tôi có tiền.
Lý Lộ Từ cách chăn đá An Nam Tú.
- Không ăn.
An Nam Tú mệt chết đi, muốn ngủ.
- Cô phải đi ra ngoài ăn cái gì, bởi vì còn phải thuận tiện mua cho tôi bộ y phục mặc lên.
Lại phải lãng phí tiền, Lý Lộ Từ nghĩ từ nay về sau cùng An Nam Tú đánh nhau ầm ĩ nhất định phải khống chế lãng phí.
- Ngày mai sẽ khôi phục, mua làm gì?
An Nam Tú không muốn xuống lầu, chỉ biết không cần lãng phí.
- Buổi chiều Lý Tử trở về, nhìn thấy một đứa trẻ không có mặc quần áo, cô làm sao giải thích?
An Nam Tú nghĩ một lát, không nhịn được nghĩ:
- Anh nói láo lợi hại, anh nghĩ biện pháp.
- Tôi nói dối lợi hại?
Lý Lộ Từ buồn bực, không ngờ hắn trong lòng An Nam Tú lại là người nói dối lợi hại, đa số thời điểm mình nói dối còn không phải bởi vì cô ta sao? Nhưng biện pháp vẫn phải nghĩ.
- Một lát nữa cô đi mua cho tôi một bộ y phục mặc lên, sau đó như vừa rồi bắt chước âm thanh của tôi gọi điện thoại cho Lý Tử, nói là tôi mang về một đứa trẻ, ngày mai sẽ đưa trở về, để cho cô chiếu cố giúp, tôi đi giúp cha mẹ của đứa trẻ làm việc.
- Cần gì để cho Lý Bán Trang chiếu cố, tôi chiếu cố vô cùng tốt!
An Nam Tú không thèm để ý đến những thứ khác, chính là không muốn giao Lý Lộ Từ cho Lý Bán Trang, bởi vì trẻ em nhất định phải được dỗ ngủ, Lý Lộ Từ chỉ có thể ngủ cùng An Nam Tú, không thể cùng cô gái khác ngủ, Lý Bán Trang cũng không được.
- Trước tiên đi lấy cho tôi một bộ y phục.
Lý Lộ Từ thở dài, cái này cũng gọi là chiếu cố vô cùng tốt sao, đứa trẻ khác sớm đã bị cô làm cho lạnh chết.
Bởi vì không biết phải mua bao nhiêu quần áo, An Nam Tú cầm khăn lông gói Lý Lộ Từ kỹ ôm trong tay, chân cô mang bít tất cũng không lớn, bởi vì chân trẻ em rất nhỏ, cho Lý Lộ Từ mang vào cũng sẽ không quá rộng, sau đó liền ôm Lý Lộ Từ xuống lầu.
Mùa đông lớn, một cô bé ôm em bé đi trên đường làm cho người ta nhìn kỹ, An Nam Tú ngược lại biết chỗ chuyên môn độc quyền bán hàng thời trang trẻ em và bà mẹ, trực tiếp đi vào.
Vừa vào cửa, Lý Lộ Từ nhìn giá cả những vật kia, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, quần áo trẻ em như thế nào động một tí là trên trăm, đôi giầy kia bỏ thêm chút da lông liền kêu lên giá ba trăm tám mươi tám!
- Ai nha, mặt đứa bé này lạnh xám ngắt rồi, em nhỏ, em làm cái gì vậy?
Nhân viên cửa hàng nhìn tới, ngược lại rất nhiệt tình.
An Nam Tú lôi Lý Lộ Từ từ trong tấm khăn ra đặt ở trên quầy.
Nhân viên cửa hàng sợ hãi, vội vàng cầm tấm khăn một lần nữa bọc lại Lý Lộ Từ.
- Em nhỏ, coi chừng cảm mạo, đây là em trai của em sao? Ba mẹ em đâu?
- Mua giầy áo cho hắn là được, nói nhiều.
An Nam Tú mới không cần Lý Lộ Từ là em trai của cô, tiện rat cầm đôi giầy mà Lý Lộ Từ nhìn thấy càng hoảng sợ.
- Muốn đôi này!
Lý Lộ Từ đã hối hận, đi mua đồ cùng An Tri Thủy nhất định rất xấu hổ, nhưng ít nhất cô ấy còn biết trả giá, cùng An Nam Tú đi mua đồ, lại đau lòng, nội tâm nhỏ máu.
Nếu cho An Nam Tú cùng Lý Bán Trang mua giầy áo, chỉ cần các cô yêu thích, Lý Lộ Từ hơn phân nửa sẽ khẽ cắn môi, cái gì cũng sẽ không nói liền mua, nhiều nhất là cố gắng thu lợi nhuận trở về là được, nhưng loại duy nhất này... Lý Lộ Từ nhìn thần sắc của An Nam Tú, rất muốn ăn cô!
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Lý Lộ Từ tuy rằng bị bao lại kì quái, nhưng khí chất của An Nam Tú không tầm thường, ngược lại cũng không có hoài nghi năng lực mua sắm của cô, rất nhanh dưới tình huống Lý Lộ Từ miệng sùi bọt mép, mua nội y, quần áo khoác, vớ giày đều đủ cả.
Lý Lộ Từ không có cách nào ngăn cản, hiện tại hắn nếu há mồm tranh luận cùng An Nam Tú đừng lãng phí tiền, chỉ sợ làm cho người ta ngoài cười to còn ngầm sinh nghi, huống chi hắn chỉ còn miệng là khá tốt, nói cái gì cũng không thể khống chế An Nam Tú.
- Cô mặc cho hắn.
An Nam Tú chỉ huy, sau đó móc tiền từ trong túi quần Lý Lộ Từ ra đếm.
Nhân viên cửa hàng mặc quần áo tử tế cho Lý Lộ Từ, sau đó xem sắc mặt Lý Lộ Từ, quá sợ hãi.
- Em bé làm sao vậy, một chút tinh thần cũng không có, nhất định là bị đông lạnh! Tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện.
- Có thể là đói bụng không, trước tiên phải cho uống sữa.
Trong tiệm còn có một thiếu phụ, cô có kinh nghiệm rất phong phú.
- Vậy bây giờ...
Cô bé An Nam Tú, tất cả mọi người đều bỏ qua cô, nhân viên cửa hàng xin thiếu phụ giúp đỡ.
- Không có việc gì, để tôi cho nó ăn. Con của tôi vừa ra đời liền quen uống sữa tươi, sẽ không bú, cũng không thích loại hương vị này, hiện tại mỗi ngày tôi đều rửa qua, còn không có cho em bé ăn.
Thiếu phụ cười cười, còn nói thêm.
- Tôi là một người biết giữ vệ sinh, yên tâm đi.
- Hiện tại ngoại trừ sữa người, cái gì cũng đều đáng lo.
Nhân viên cửa hàng trêu ghẹo nói.
Thiếu phụ ôm Lý Lộ Từ qua, đưa lưng về phía cửa, xốc quần áo lên, lộ ra cặp vú trắng nõn phồng lên, quả nhiên là thời kỳ nuôi trẻ, rõ ràng căng đầy và rắn chắc.
Lý Lộ Từ sợ hãi nhìn, hắn cũng không muốn uống sữa người, thời điểm là em bé thì khá tốt, dù sao mình cũng không có ý thức, sau khi thành người trưởng thành đâu còn có thể muốn uống loại vật này? Lại từ trong thân thể người lạ tiết ra, mặc dù bộ dạng xem như rất tốt, cũng rất mê người, chính là Lý Lộ Từ không tiếp thụ được, bàn tay nhỏ bé loạn đập.
An Nam Tú rất ngạc nhiên đối với tình cảnh điển hình của dân bản xứ để sinh sôi nẩy nở nươ dưỡng hậu duệ, nhưng nhìn thấy điểm nhỏ đỏ rực để sát vào Lý Lộ Từ, lập tức cũng không thoải mái, đoạt lấy Lý Lộ Từ rồi chạy mất
- Này..
Nhân viên cửa hàng đuổi tới, thiếu chút nữa bị xe điện đụng phải ở cửa ra vào, trì hoãn như vậy, An Nam Tú đã ôm Lý Lộ Từ chạy mất.
Nếu như là chuyện tình của người già, người thường chỉ sợ không có nhiệt tâm như vậy, nhưng bộ dạng một cô bé cùng một đứa con nít như thế đại bộ phận mọi người sẽ không nhịn được nhiệt tâm nổi lên, chỉ là người nhìn không biết, còn tưởng hẳn là nhà không xa, cũng không lo lắng nhiều.
An Nam Tú ôm Lý Lộ Từ về nhà, Lý Lộ Từ đã muốn điên mất rồi.
- An Nam Tú, cô mua mắc như vậy làm gì? Hôm nay tôi không đi ra ngoài làm việc, đã thiếu năm trăm đồng thu nhập rồi, có thể giống như cuộc sống của người bình thường hay không?
- Đi làm, đi làm, chỉ biết đi làm, tôi chính là không cho phép anh đi ra ngoài, mỗi ngày ở nhà chơi cùng tôi.
An Nam Tú hôm nay bận rộn nguyên một ngày, tâm tình cũng rất bực bội.
- Tôi không đi làm, thì ai nuôi sống cô?
Lý Lộ Từ khó thở.
- Lý Bán Trang không phải có thể kiếm được tiền ư, để cho cô ta đi làm được.
An Nam Tú đương nhiên nói.
- Cô...
Lý Lộ Từ không biết nói cái gì cho phải, thời điểm An Nam Tú nói lời này, một chút cũng không đỏ mặt, Lý Lộ Từ nghe cũng đỏ mặt, sao lại không biết xấu hổ thế? Nhưng An Nam Tú lại xem là chuyện rất bình thường, điều này làm cho Lý Lộ Từ lại một lần nữa ý thức được, công chúa điện hạ chính là công chúa điện hạ, đã khi lo lắng, cô muốn người khác làm cái gì, người khác đều phải làm.
- Quên đi..
Lý Lộ Từ cái gì cũng không nói, chung quy cho rằng cuộc sống lâu như vậy cùng An Nam Tú, dường như làm cho cô cải biến rất nhiều, nhưng hiện tại lại cảm giác được An Nam Tú vĩnh viễn là công chúa điện hạ, cùng bình dân khác nhau nhất thời không có cách nào san bằng.
- Tôi muốn ngủ trưa.
An Nam Tú dựa theo phương pháp xử lý của Lý Lộ Từ đối với Lý Bán Trang, nói chuyện điện thoại xong cũng có chút mệt nhọc.
Lý Lộ Từ không có cách nào phản kháng, An Nam Tú bế hắn lên, ném trên giường trong phòng khách, chính mình trở về phòng thay đồ ngủ, thuận tay mang theo con kiến Phách Vương Long đi ra.
Nhìn thấy Lý Lộ Từ An Nam Tú liền ném con kiến bông Phách Vương Long đi, có thể ôm Lý Lộ Từ ngủ sẽ không cần có nó.
Bình thường An Nam Tú không thể nào chủ động tự nhiên ôm Lý Lộ Từ ngủ như vậy, hoặc làm nũng, hoặc thẹn thùng, tóm lại sẽ không phòng bị giống như bây giờ, mặc dù nội tâm Lý Lộ Từ cảm giác không được tự nhiên, lại bởi vì thân thể nhỏ bé, sẽ không xuất hiện tình huống gì xấu hổ, thật cũng không kháng cự quá mức.
Lý Lộ Từ cũng rất khốn đốn, trẻ em phần lớn thời gian trong một ngày đều ngủ, huống chi đầu óc của hắn quá sống động, thân thể nhỏ bé gượng dậy không nổi, rất dễ dàng mệt rã rời.
Vì vậy ngửi thấy mùi sữa thơm như mật ong của An Nam Tú, Lý Lộ Từ cũng hơibuồn ngủ.
An Nam Tú lại giúp Lý Lộ Từ cởi hết, bởi vì cô lo lắng Lý Lộ Từ lại đái dầm, tấm ga giường còn khá tốt, có thể y phục của hắn lại ướt, lại phải đi mua, không phải sợ Lý Lộ Từ mắng, chỉ là vì trong túi quần của hắn không còn tiền.
Lý Lộ Từ đã nhắm mắt lại ngủ, An Nam Tú nhẹ nhàng vuốt cái mông của Lý Lộ Từ, nhìn bộ dạng yên tĩnh đang ngủ say của hắn, trong lúc đó nội tâm cảm giác mềm đi, dường như rất thích như vậy.
Đương nhiên, An Nam Tú cũng ý thức được, cô càng yêu thích Lý Lộ Từ bình thường, cô thích được hắn ôm, ở trong trong lòng ngực của hắn ôm lấy hắn làm nũng, càng yêu thích như vậy.
Nhưng cô cũng không có ý thức được, đi vào Địa Cầu, không chỉ là thân thể cô thay đổi, nữ nhân trời sinh có được thuộc tính vĩ đại nhất-- mẫu tính ở trong thân thể của cô đã thức tỉnh rồi.
An Nam Tú hôn cái trán của Lý Lộ Từ, nhắm mắt lại ngủ.
Nhưng rất kỳ quái, ngủ trong chốc lát, trong lúc ngủ mơ, An Nam Tú bắt đầu cảm giác hô hấp có chút khó khăn, dường như sức nặng chăn mền của mình thoáng cái nặng hơn một trăm cân.
Toái Càn Khôn