Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 172: Hư vinh.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 172: Hư vinh.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Người con gái thông minh không cố chấp cự cãi rằng nam nữ bình đẳng, mà lợi dụng sự bất bình đẳng ấy để làm cho đàn ông trở nên ngu xuẩn.
Đào Nguyệt cảm thấy khá vui, khóe miệng thấy ngọt ngào vì rốt cục thì người bạn trai chịu bỏ ra một khoản chỉ vì để đối phương cúi đầu nhận lỗi, không phải người đàn ông nào cũng phóng khoáng như thế.
Lưu Dương mở ví, rất thành ý rút tiền mặt ra, nhân dân tệ và đô la đều có, dù sao thì mười ngàn tệ cũng không hẳn quá nhiều nhưng rất dày, để tốn chỗ, mà Trung Hải là nơi có thể trực tiếp nhận đô la có rất nhiều, mặc dù mỗi ngày đều thay đổi giá trị nhưng tính quốc tế của thị trường Trung Hải vẫn rất lớn, người ngoại quốc không ít.
- Không để lại một chút để đi xe về sao?
Cô gái lương thiện Lý Bán Trang không nỡ để đối phương đi bộ về.
- Chúng tôi có xe, BMW.
Đào Nguyệt khẽ nói, không dám to tiếng khoe vì bên ngoài nhà hàng đậu rất nhiều xe còn đắt tiền hơn xe của bạn trai cô ta, nhưng cái thói quen thích khoe mẽ của cô ta thì đủ để lên mặt với học sinh cấp 3 chỉ biết dùng phương tiện công cộng.
- À, hai người uống rượu đi?
Lý Bán Trang có chút lo lắng

- Cô em định kéo dài thế giới sao? Không dám thì nói một câu, trực tiếp xin lỗi đi.
Đào Nguyệt mất kiên nhẫn nói.
Lưu Dương cười nhẹ, không nói gì, anh ta có vẻ như nhìn ra cô gái này đã có chút hoảng, bản lĩnh dịch chuyển sự chú ý của mọi người cũng hơi kém một chút.
Lý Bán Trang cũng không nói gì, cầm kéo cắt một lọn tóc để lên trên cây đàn.
- Cắt tóc để chứng minh ý chì ah?
Đào Nguyệt cảm thấy không hiểu ra sao cả.
- “Espana Cani” của Pascual Marquina Narro, có cải biên.
Lý Bán Trang tự giới thiệu bài mình muốn đàn.
(* Không thể tìm được bản piano và tên tác giả)
Đào Nguyệt kinh ngạc, thiếu chút nữa ôm bụng cười cười to, cầm micro nói :
- Xin giới thiệu với mọi người “Espana Cani” của Pascual Marquina Narro, là một tác phẩm đỉnh cao lừng lẫy trong lịch sử âm nhạc cận đại . Rất nhiều nhà soạn nhạc nổi tiếng theo đuổi sự hoàn mỹ đã lấy tác phẩm này làm mục tiêu. Bất kỳ nghệ sĩ nào có thể đàn tốt tác phẩm“Espana Cani” đều có thể làm cho tác phẩm mang hơi hướng mới, tự mang tâm hồn mình vào tác phẩm. Tác phẩm này đã từng được coi là khó nhất thế giới, bây giờ người bạn học này muốn biểu diễn tác phẩm này.
Lúc này mọi ánh nhìn của thực khách trong nhà hàng đều đã tập trung về phía cây đàn, khẽ có vài tiếng vỗ tay, mọi cảm xúc đều có những người am hiểu âm nhạc thì đang tự hỏi không hiểu một cô học sinh đánh bản nhạc thường còn có sai sót thì nói gì đến bản nhạc khó như thế này.
Lý Bán Trang ngồi trước cây đàn, trĩu mày, ngón tay đặt trên phím đàn, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, đánh nốt nhạc đầu tiên.
Đào Nguyệt lập tức cảm thấy có chút không ổn, không giống như ngồi dưới khAn đài xem biểu diễn, ngồi gần như vậy nhưng cảm giác không giống nhau, nhiều hơn là cảm nhận thấy khí thế của người biểu diễn.
Đào Nguyệt chưa bao giờ ngồi gần như thế này, nhưng Lý Bán Trang trong chớp mắt toát ra khí thế khiến Đào Nguyệt chấn động.
Cứ theo ngón tay lên xuống mà âm thanh hoàn mỹ phát ra, Đào Nguyệt không thể tin nổi cô học sinh cấp ba ấy, cô ấy ngồi trước cây đàn piano ba góc, thân hình nhỏ bé, đơn giản nhưng như khống chế được cả cây đàn, tuyệt đối không phải là sự hòa bình giữa đàn và nghệ sỹ, mà là cô ấy đang dùng sự mạnh mẽ và cứng rắn của mình để khống chế cây đàn, để cây đàn phát ra âm thanh mà cô ấy muốn.
Quan trọng nhất là trong mắt Đào Nguyệt đây là tác phẩm cổ điển có kết cấu cực khó, đòi hỏi kỹ thuật cực cao nhưng dưới bàn tay của Lý Bán Trang lại nhẹ nhàng, thoải mái đến thế.
Liên tục tám quãng, hoàn mỹ!
Âm trình và âm vực liên tiếp xuất sắc, hoàn mỹ!
Mật độ 16 phần, lặp lại 32 phần đồng âm, hoàn mỹ!
Tổ hợp âm, âm phức tạp không thể bắt bẻ.
Tốc độ hai tay vượt quá sự tưởng tượng
Trong tác phẩm “Espana Cani” khiến người ta chùn bước không phải là kỹ thuật cao, kỹ xảo khó, khiến Đào Nguyệt không dám nghĩ đến là hình ảnh thoải mái, thư thái vô cùng đơn giản khi đánh đàn mà không chìm đắm trong ca khúc, mà cũng không mang hết toàn sức lực biểu diễn. Thỉnh thoảng liếc Đào Nguyệt một chút, ánh mắt bình tĩnh, đến một chút nao lòng cũng không có, dường như đối với cô ấy đây chỉ là một chuyện hết sức đơn giản.
Cuối cùng sau khi chuỗi dài bản nhạc kết thúc, âm thanh dừng lại, nó không giống với cái kết mà Đào Nguyệt đã từng nghe qua CD nhưng cô ta không dám hoài nghi gì nữa rồi.
Lý Bán Trang đứng dậy, khách trong nhà hàng không biết từ lúc nào đã tụ tập lại quanh chiếc đàn, vỗ tay không ngớt, âm thanh không lớn, người không nhiều nhưng rất náo nhiệt!
Cho dù là người hoàn toàn không hiểu gì về âm nhạc, cũng có thể nhìn vào đôi bàn tay nhảy múa trên phím đàn kia mà đánh giá rằng trình độ đấy, kỹ xảo đấy không phải nỗ lực là làm được.
Ở rất nhiều lĩnh vực, nhiều người cứ cố chấp rằng tài năng có thể thắng được tư chất trời cho, nhưng ở lĩnh vực âm nhạc, nhà soạn nhạc vượt thời gian là thiên tài, chỉ có thể là thiên tài, bắt buộc là thiên tài, rất nhiều việc không phải chỉ nhờ vào sự cố gắng mà được.
Lý Bán Trang cầm lọn tóc đặt trên mặt đàn, đặt lên trên phím đàn.

Một cảnh tượng kinh ngạc xảy ra, lọn tóc ấy bị sức nóng của phím đàn làm cho cong lên thành một lọn như lọn tóc xoăn.
Đây là loại lực nào? Loại tốc độ nào? Lại là ngón tay như thế nào? Tố chất thân thể thế nào mới có thể làm được? Đã vượt qua cấp độ biểu diễn bình thường rồi, kỹ xảo này thực sự đã vượt qua cảnh giới của sự phi thường.
- Mười ngàn, có đáng không?
Lý BÁn Trang nhìn xấp tiền trước mặt, hoàn toàn không phải lấy tư cách của một nghệ sỹ siêu sao mà khoe khoang.
- Đáng, rất đáng, so với cái gọi là Trung Quốc tam kiếm khách của giới âm nhạc còn mạnh hơn.
- Hoàn toàn có thể đi đại lễ đường nhân dân biểu diễn rồi.
Vị này đã coi việc được biểu diễn ở đại lễ đường nhân dân thật là sự vinh dự cao nhất rồi.
- Trình độ này thì học viện âm nhạc toàn thế giới đều tranh lấy.
Có người chậc chậc cảm than:
- Con gái tôi thi piano cấp tám cũng còn chật vật, ài.
Lý Bán Trang nhìn Lưu Dương.
Mặt Lưu Dương nóng bừng, cho dù đã lăn lộn khắp xã hội, sớm đã luyện dầy da mặt, nhưng bây giờ có chút không gượng được. Người ta không cần quan hệ của anh ta ở học viện âm nhạc Trung Hải.
Đào Nguyệt càng hận không thể lập tức kéo tay Lưu Dương biến mất, rốt cục có chuyện gì xảy ra với đứa con gái này? Rõ ràng là trình độ cao tại sao phải ở đây giả vờ giả vịt, bài đơn giản đánh sai bung bét, chẳng nhẽ là bản thân có lỗi với ai? Cố ý giăng bẫy rồi tự mình nhảy vào?
Nếu có thể, Đào Nguyệt nhất định sẽ lập tức đàn một khúc “Rachmaninoff Piano Concerto số ba”, sau đó sẽ nhìn Lý Bán Trang với ánh mắt khinh thường, nhưng đáng tiếc rằng có lẽ là cả đời này cô ta sẽ không có cơ hội đàn vì “Espana Cani” đã là bản nhạc mà cô ta khó có thể vượt qua được.
- Đưa tôi một vạn hay muốn tôi xin lỗi đã làm ô nhiễm đôi tai của mọi người?
Lý Bán Trang hỏi.
Đào Nguyệt vội vã kéo Lưu Dương rời khỏi nhà hàng.
- Này, vẫn chưa thanh toán…
Phục vụ đuổi theo gọi.
- Thôi, tôi giúp họ thanh toán được rồi.
Lý Bán Trang rất rộng rãi nói, loại tiền này tiêu không cảm thấy xót, chẳng qua cô ấy cũng nhìn ra hai người kia không có quá nhiều tài sản, nếu không thì kiếm được có dễ đến đâu cũng chẳng phải tiền của mình.
- Lý Bán Trang, làm tốt lắm, giả heo ăn thịt heo hả.
Lý Bán Trang đang đếm tiền, nghe thấy vậy giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, anh trai đang lườm cô ấy.
Cho dù tức giận quát Lý Bán Trang nhưng chỉ cần cô ấy cười nịnh là lại nguôi ngay tức khắc, anh trai không thực sự tức giận với cô. Trong mắt anh traingập tràn niềm kiêu hãnh và hạnh phúc.
- Anh đến lúc nào vậy?
Lý Bán Trang có chút ngượng ngập, bình thường trước mặt anh trai đều ngoan ngoãn nhưng hôm nay bắt nạt người khác bị anh trai nhìn thấy rồi.
- Ừ, xem biểu diễn của em từ đâù đến cuối.
Lý Bán Trang không phải là An

Nam Tú, về mặt ngăn chặn sự việc tiêu cực thì Lý Lộ Từ rất tích cực ra mặt nhưng vừa rồi nhìn thấy em gái Lý Lộ Từ biết rằng hai người kia bị cô ấy nắm trong lòng bàn tay, không cần hắn ra hỗ trợ.
- Đáng ghét, không ngờ trốn ở một bên nhìn trộm người khác.
Lý Bán Trang đỏ mặt, nghĩ đến cảnh giả vờ giả vịt vừa rồi đã bị anh trai nhìn thấu, anh ấy chắc chắn nghĩ mình thật giảo hoạt ghê gớm chứ không còn ngoan hiền nữa.
- Không nhìn trộm sao biết được bộ mặt thật của em?
Lý Lộ Từ nhìn em gái, khuôn mặt ấy lúc nào cũng hiện ra vẻ ngây thơ, trong sáng, rất đáng yêu không nỡ mắng mỏ. Hai người vừa rồi nhìn thấy khuôn mặt em gái chắc chắn nghĩ cô ấy là loại dễ bị bắt nạt rồi.
- Đâu có đâu!
- Đi thôi, gần đến giờ rồi.
Lý Lộ từ cũng không muốn đôi co, giảo hoạt cũng tốt hơn là thành thật, nói thật hắn biết tính tình e gái, Lý Lộ Từ mới càng yên tâm về cô, để cô đi làm thêm. Nếu như chất chất phác phác, hiền hiền thật thật thì lại phải lo nhiều rồi.
Lý Bán Trang đi thay quần áo, sau đó thanh toán, nói lời cáo biệt với những người thân quen trong nhà hàng, khoác vai anh trai đi ra, có chút hưng phấn hỏi:
- Anh,chỗ tiền này em giữ được không?
- Tiềnem tự kiếm được cứ giữ lấy, đừng tiêu pha lung tung là được.
Lý Lộ Từ tất nhiên không có ý kiến, chỉ hơi cảm thán, đây là một vạn cơ mà, dù kiếm tiền có chút đầu cơ trục lợi nhưng rất rõ ràng là trong tương lai em gái kiếm tiền nhất định giỏi hơn anh trai.
Nguyện vọng của Lý Bán Trang rốt cục cũng có thể thành sự thực rồi, bây giờ có thể đi mua quần áo cho anh trai rồi, nhưng không cần đưa anh ấy đi thử, mua về rồi tính, dù sao thì Lý Bán Trang cũng biết rất rõ ràng các kích cỡ của anh trai mình.
Rời khỏi nhà hàng, Lưu Dương và Đào Nguyệt vẫn đứng ở đấy tối sầm mặt, hai người đứng ở bên cạnh chiếc xe BMW.
Xe đạp điện của Lý Lộ Từ cũng đỗ ở đấy, nhìn thấy Lý Bán Trang khoác tay Lý Lộ Từ đi ra Lưu Dương bèn ấn khóa mở cửa xe.
- Đây là bạn trai em hả?
Lưu Dương mặt mũi không còn giữ được phong độ nữa rồi, giọng điệu nói với Lý Bán Trang cũng mười phần trào phúng.
- Đúng vậy.
Lý Bán Trang thoải mái nói, khoác chặt tay Lý Lộ Từ, cho dù đang mùa đông, lại mặc áo lông, nhưng vẫn khiếnhắn cảm nhận được vốn liếng của người con gái dậy thì.
Lý Lộ Từ nhức đầu, nhưng vì sỹ diện của em gái, lúc này không thể vạch trần em gái được.
Nhìn thấy anh trai có chút bất đắc dĩ, Lý Bán Trang nghiêng đầu, đôi mắt ngọt ngào, dịu dàng, bị những người này tưởng thật là bạn gái của anh trai thật tốt.
Nếu như nói Lý Bán Trang cũng yêu hư vinh, thì chính là thế này.