“Trầm cô nương thân thể đang bệnh, không cần gắng gượng đứng dậy.”
Lâu Đậu, Lâu Đậu, nguyên lai là tên một loài hoa a! Nhìn cứ tưởng nhu hòa yếu ớt, nhưng lại có thể cứng cỏi sinh tồn ở mọi hoàn cảnh khắc nghiệt, quả là người cũng như tên . Trong mắt hắn, nàng tựa như một đóa hoa nhỏ, cần được dụng tâm che chở.
“Trầm cô nương, nàng có biết là nàng đã hôn mê hai ngày nay rồi không?” Uất Trì Tú khéo léo hành xử khiến nàng an tâm nằm lại trên giường, đồng thời tinh tế bắt chuyện cùng nàng.
Trầm Lâu Đậu nghe vậy thoáng sửng sốt, hai ngày? Khó trách khi thấy nàng vừa tỉnh, biểu tình của Tiểu Lục lại kích động đến vậy. Cứ ngỡ rằng mình chỉ ngất xỉu một lát, nhưng ai ngờ nàng đã nằm được hai ngày.
“Trầm cô nương, nghe hạ nhân nói, nàng đến Trường An để tìm người thân ?” Bạc môi cong lên, tì nữ của nàng chỉ nói với hắn mỗi điều này.
“Ách...... Đúng thế.” Cổ nàng chợt trở nên cứng ngắc. Tại sao nụ cười tươi rói của hắn lại khiến cho lòng nàng cảm thấy ngứa ngáy đến vậy ?...... Di? Đợi chút, hai ngày, thế A Phúc đâu?
“Trầm cô nương không cần lo lắng, ngươi kia cả gan khi dễ chủ nhân, ta đã thay nàng đuổi hắn đi rồi.” Đoán được điều nàng đang suy nghĩ, Uất Trì Tú trấn an.
Thần sắc tái nhợt của nàng càng trở nên khó coi, lòng Trầm Lâu Đậu trầm hẳn xuống. Giờ thì tốt rồi! Trên danh nghĩa, tuy A Phúc là mã phu cha sai tới để bồi nàng lên kinh, nhưng kỳ thật, hắn căn bản chính là người mà Trần gia phái theo để giám sát nhất cử nhất động của nàng, tướng quân cư nhiên đuổi A Phúc? Phen này xong, trong nhà không biết sẽ loạn đến như thế nào nữa?
Thu hết vẻ mặt kinh hoàng cùng thần thái lo sợ của nàng vào đáy mắt, Uất Trì Tú bất động thanh sắc, giả bộ khó hiểu,“ Theo những gì ta chứng kiến ngày ấy, vị ác phó kia quả thật có điểm hơi quá đáng, tựa hồ không thích hợp lại ở lại bên người Trầm cô nương. Có chuyện gì sao?”
“A?” Câu hỏi của hắn khiến nàng không biết nên trả lời như thế nào, đành phải lắc lắc đầu, cố tình bày ra nụ cười gượng gạo,“Không, không có a.”
“Tướng quân đại nhân.” Vừa quay đầu liền thấy hai người ngồi đó, Tiểu Lục nhanh nhẹn hành lễ với Uất Trì Tú, rồi mang dược đến bên giường.“Tiểu thư, đã tới giờ uống thuốc, nô tì còn nấu bát cháo hoa, tiểu thư hãy ăn một chút cho lại sức.” Không hề để ý tới không khí quái dị xung quanh, Tiểu Lục vô tư nói .
“Nha.” gật gật đầu, Trầm Lâu Đậu ý tứ ngắm người đang ngồi đối diện với mình, lòng vô cùng suốt ruột. Nàng muốn nhanh nhanh chóng chóng hỏi Tiểu Lục những việc xảy ra sau khi nàng hôn mê, nhưng thấy Uất Trì tướng quân vẫn đang còn ngụ tại, nàng thực không tiện mở miệng.
“Đúng rồi, tiểu thư, hay là ta thỉnh tướng quân đại nhân giúp ? Tướng quân quyền cao chức trọng, lại thông thuộc đường đi lối lại trong kinh thành hơn chủ tớ chúng ta nhiều.” Tiểu Lục vừa bón cháo cho nàng, vừa tranh thủ nói ra suy nghĩ đã giữ lâu trong lòng. Nhìn cách tướng quân không nề hà ra tay cứu tiểu thư ngày đó, nàng có thể âm thầm chắc mẩm, tướng quân nhất định là người tốt.
“Khụ!” Không nghĩ tới Tiểu Lục lại đột nhiên nói những lời này, Trầm Lâu Đậu hoảng sợ, vội vàng nháy mắt nhủ nàng đừng nói lung tung.
“Không biết Trầm cô nương định tìm người nào? Nói không chừng, Uất Trì có thể giúp đỡ cô nương được mấy việc vặt vãnh.”
Trầm Lâu Đậu chần chừ một chút. Hắn là Uất Trì tướng quân, nếu được hắn hỗ trợ, chắc chắn sẽ tốt hơn việc nàng cứ phải mò kim đáy bể để kiếm người.
Lẳng lặng quyết định, tâm cơ nhất quán, nàng mở miệng đáp lời: “Là bá mẫu của ta, nhiều năm trước đây, nàng cùng gia đình vì chút hiểu lầm mà đánh mất liên lạc. Gia gia cũng do quá nhung nhớ mà kêu ta đi tìm nàng về.”
“Rất nhiều năm trước đã mất liên lạc?” Uất Trì Tú trầm ngâm,“Xem ra, thân thể Trầm lão gia tử hiện tại không ổn chút nào ”.
Nàng cùng Tiểu Lục tròn mắt nhìn nhau, ngạc nhiên quay về phía hắn,“Ngươi, ngươi làm sao mà biết?” Quá lợi hại! Nàng chỉ nói mỗi chuyện gia gia rất mong gặp lại bá mẫu thôi, vậy mà hắn cũng có thể đoán được gia gia hiện đang bệnh nặng nằm liệt giường? Thật là khó tin! Chẳng lẽ hắn đã từng học thuật đọc tâm?
Nàng theo bản năng lấy tay che ngực, hoài nghi theo dõi hắn.
Phản ứng đơn thuần của nàng chọc Uất Trì Tú bật cười thành tiếng, “Điều này rất đơn giản. Thứ nhất, nàng nói rằng đôi bên đã mất liên lạc từ lâu, nếu đã mất tung tích lâu như vậy, tại sao bây giờ Trầm cô nương mới đến Trường An tìm thân? Bao năm bao tháng người nhà cô nương chưa từng nghĩ đến việc kiếm người, theo ngu ý của tại hạ, nguyên nhân hơn phân nửa là trước khi rời đi, nàng đã cùng ai đó trong gia náo loạn, bất hòa. Vậy nên, khi nàng đi rồi mới hoàn toàn bặt vô âm tín. Thứ hai, qua nhiều năm giờ lại đột nhiên nổi lên tâm ý muốn tìm nàng, dám chắc thân thể người này đang đau ốm, suy kiệt. Hiện tại chỉ mong được gặp người đã bỏ đi năm ấy thêm một lần.” Điều này thực dễ dàng lý giải, suy luận.
Trầm Lâu Đậu nghe đến đâu lục tục gật đầu đến đấy, ngẫm lại thấy hắn nói cũng có lý, “Gia gia cùng bá mẫu năm đó xác thực là có mâu thuẫn gay gắt, thậm chí cha con còn đoạn nghĩa tuyệt tình. Từ ngày ấy, bá mẫu cũng không trở về nhà lần nào.” Khẽ thở dài, chuyện cũ phức tạp! Thân là hậu bối, nàng không dám bình phẩm, chỉ có thể dốc sức hoàn thành tâm nguyện của gia gia.
“Bệnh tình của Trầm lão gia tử thật sự rất trầm trọng sao?” Bô dạng ưu sầu của nàng khiến đáy lòng hắn tê rần.
Gật gật đầu, nghĩ đến gia gia, nàng không ngừng lo lắng, chẳng biết người còn có thể chống đỡ được bao lâu? ,“Hy vọng có thể tìm được bá mẫu của ta nhanh nhanh chút.”
“Không biết bá mẫu tên gì? Có điểm nào khiến người khác dễ nhận biết? Cô nương cứ nói với ta, ngày mai ta sẽ sai người chú tâm truy tìm.” Một ý nghĩ thoáng vụt qua tâm trí, Uất Trì Tú nhìn kĩ khuôn mặt của nàng, rồi sau đó nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn nghĩ đến lời Tống Diệu Văn, nói ngoại hình của nàng trông thực quen mắt hiển nhiên là có căn cứ.
Bộ dạng Trầm cô nương này vừa hao hao giống mẹ ruột hắn, lại vừa có điểm tương đồng với người chăm sóc, chiếu cố hắn từ nhỏ - Vân di! Nhưng Vân di mang họ Vương, thân nhân cũng đã sớm đã qua đời hết, hẳn là không có khả năng trở thành người thân của Trầm cô nương.
Vật cùng vật giống nhau, người cùng người tương tự. Trên đời này, những người có vẻ ngoài tựa tựa như nhau đếm không xuể, làm gì có chuyện trùng hợp như thế được?
“ Bá mẫu của ta tên Trầm Lan, hoa lan lan. Nghe cha nói, ngũ quan của ta kỳ thật rất giống bá mẫu thời trẻ, nếu không nhầm thì năm nay nàng đã sang tuổi bốn mươi...... Theo những gì được kể lại, năm đó bá mẫu cùng dượng đồng lòng xếp bút nghiên để đi theo việc binh đao.” Trầm Lâu Đậu dè dặt đáp, ngoài những điều này, nàng hoàn toàn không có chút manh mối nào khác.
Uất Trì Tú hơi sửng sốt,“Chỉ bằng chừng ấy hiểu biết, Trầm cô nương định tìm người kiểu gì?” Bốn mươi tuổi? Vậy thì không đúng rồi, năm nay Vân di bất quá cũng chỉ mới hơn ba mươi .
“Đến phủ của từng tướng quân hỏi a. Cũng đâu còn cách nào khác…….. ta chỉ có mỗi biện pháp ngốc nghếch như vậy thôi.” Ngượng ngùng đỏ ửng hai má, nàng cũng biết phương pháp này không thông minh, nhưng trừ bỏ dùng cách này, nàng thật sự không biết còn có thể làm như thế nào.
Hắn cảm thấy đau lòng thay cho nàng! Thân là người nắm giữ binh phù, hắn đương nhiên biết Trường An có bao nhiêu phủ tướng quân. Còn chưa kể đến các chi, phân, rải rác ở khắp mọi phía nam bắc trong thành, rồi còn cấm vệ phủ, trách không được nàng phải bôn tẩu đến sinh bệnh.
Lại còn một tên gia nhân lúc nào cũng kè kè ở bên soi xét, áp lực song song hướng tới, nàng muốn không mắc bệnh cũng khó.
“Trầm cô nương, việc này cứ giao cho Uất Trì, nàng hãy an tâm hảo hảo tĩnh dưỡng cơ thể .”
Rạng rỡ cười, Trầm Lâu Đậu vui sướng nhìn hắn,“Tướng quân đại nhân, vậy thì phiền ngài!” Thật tốt quá, rốt cục đã có thể thấy một tia hy vọng.
“Trầm cô nương, nàng tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta xin phép cáo lui.” Sau khi tận mắt thấy nàng uống hết bát thuốc, Uất Trì Tú mới nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ân, tướng quân đại nhân, ngài đi thong thả.” Nàng gật gật đầu. Thấy lưỡi vẫn còn đọng lại vị đắng đắng của dược, nàng liền nuốt nuốt nước miếng, làn mi thanh tú chớp chớp.
Nồng ấm nhìn nàng, hai tay chắp ra phía sau, hắn liền xoay người rời khỏi.
Tiểu Lục đem bát thuốc cẩn thận đặt lên bàn rồi đem thêm một chén khác đến “Tiểu thư, lại uống chén nước đi.” nàng ân cần mang tới một ly mật thủy.
Từ tốn uống nước, Trầm Lâu Đậu đồng thời sốt ruột hỏi nàng,“Tiểu Lục, hai ngày nay ngươi có nghe thấy tin tức gì về việc A Phúc đang tìm chúng ta không?"
Tiểu Lục lắc đầu, “ Chưa từng nghe người của Uất Trì phủ đề cập qua, tiểu thư, ngươi hỏi cái này làm chi? A Phúc biến mất không phải là rất tốt ư?” Nàng không hiểu, tại sao tiểu thư lại sợ A Phúc đến vậy?
“Ngươi cũng không phải không biết hắn là người mà Trần gia phái theo bảo hộ chúng ta, vạn nhất hắn hướng Trần gia báo cáo tình hình, Trần phủ sao có thể bình tĩnh được đây?” Mối quan hệ này Tiểu Lục là nha hoàn nên phần nào không hiểu, nhưng nàng thân làm chủ tử, có lẽ nào lại không biết?
“Tiểu thư, hôn sự của chúng ta cùng Trần gia còn chưa định, bọn họ dựa vào cái gì mà phái người đến giám thị? Hừ! Tiểu thư là viên ngọc minh châu trên tay lão gia, lại là độc môn "bàn long chức pháp" * của gia tộc, làm gì có chuyện lão gia dễ dàng giao tiểu thư cho người khác.” Nói đến đây, Tiểu Lục bừng lên một bụng lửa giận.
Trầm Lâu Đậu cúi đầu nhìn đôi tay non mềm của mình, nhẹ nhàng thở dài,“Đúng vậy......” Đã năm năm kể từ ngày bà nội dạy nàng độc kỹ "bàn long chức pháp". Vì muốn đảm bảo nàng sẽ sống an ổn ở Trầm gia, bà đã tận tâm rèn dũa nàng. Không nghĩ tới, mọi việc cuối cùng lại trở nên như vậy.
Nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bóng đêm phủ khắp vạn vật, bầu trời lấp lánh tinh tú, nguyệt quang soi rọi khắp nơi........thế nhưng lòng nàng lại không cách nào yên bình được như vầng trăng đạm bạc ấy.................
* Bàn long chức pháp : đọc đến chương sau các nàng có thể biết thêm, Trầm gia của Lâu Đậu tỷ nổi tiếng về nghề dệt vải. Nếu ta không nhầm thì đây là một bí thuật của nhà tỷ, tuy không thể dịch sát nghĩa nhưng các nàng có thể hiểu mang máng là : nghệ thuật dệt xiêm y có hoa văn hình rồng ^^!!! Đây là ý kiến của ta, nàng nào có thể hiểu sâu sắc hơn thì có thể viết ra cho mọi người cùng biết. ^^!!!!