Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 165: Quyết định



“Chuyện này, chuyện này là do người của tập đoàn Minh Tường làm, bọn họ muốn lấy 5% mà ba đã cho Dương Ái Vân nên mới sai người bắt cóc Cảnh Đình dụ con bé đến.” Bà Nhung trả lời, nói như những gì người đàn ông đã căn dặn mình.

Mọi người không ai nghĩ câu trả lời của bà Nhung lại là thế này, Sầm Cảnh Đình không lên tiếng, trong lòng phức tạp không thể nói. Ông Sầm cứ cho rằng bà Nhung sẽ chỉ ra một người nào đó trong nhà họ Sầm, không ngờ lại nói ra cái tên Minh Tường, điều này đúng là không ai có thể nghi ngờ được.

Ông lại hỏi: “Có chứng cứ gì không?”

“Con, con nhờ thám tử tra ra được đám người bắt cóc Cảnh Đình là đám côn đồ đầu đường xó chợ, người thuê là trợ lý của tập đoàn Minh Tường.” Bà Nhung chỉ rõ kẻ phía sau.

Ông ngẫm nghĩ một lúc ánh mắt không khỏi rơi vào Sầm Cảnh Đình: “Cháu thấy sao?”

“Mẹ cháu tra không sai.” Sầm Cảnh Đình chỉ nói một câu, bên Tuấn Phong anh cũng đã sớm nhận được tin tức, đám côn đồ bị bắt đi đã khai người sai sử là trợ lý của ông Tường, cũng là chủ tịch tập đoàn Minh Tường.

Ông Sầm nghe vậy chỉ bảo: “Được rồi, nếu tra được coi như xong.”

“Vậy ba, con xin phép đi trước.” Bà Nhung cẩn thận nói, không muốn ở đây quá lâu.

Ông Sầm lại liếc bà ta một cái: “Con chị vừa xuất viện trở về chị không có lời nào hỏi thăm sao?”

Có thể nói từ khi bước vào đây bà Nhung coi vợ chồng Sầm Cảnh Đình như không tồn tại, một cái liếc nhìn cũng không có, người mẹ bình thường khi thấy con mình từ viện trở về nhất định đã hỏi đông hỏi tây không ngừng lo lắng sốt ruốt. Thế nhưng bà Nhung lại mẹ mà một câu hỏi thăm con cũng chưa thốt ra khỏi miệng.

Câu hỏi của ông Sầm khiến bà ta siết chặt hai tay nói: “Con nghĩ ba có việc muốn nói với thằng bé nên con đợi nó về rồi hỏi thăm luôn, ở đây có vẻ bất tiện.”



“Bất tiện! Hừ.” Ông Sầm hừ nhẹ một tiếng, cũng không muốn giáo huấn hay nói thêm gì với đứa con dâu này: “Chị và Cảnh Đông về trước đi, chuyện còn lại tôi sẽ giải quyết.”

“Vâng, thưa ba.” Bà Nhung rời đi trong tức giận lẫn ấm ức, Sầm Cảnh Đông cũng đứng dậy đi theo mẹ mình, cậu biết về nhà nhất định sẽ bị mắng nhưng cậu không quan tâm, chỉ cần có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân không mong muốn là được.

Chỉ còn lại Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình, tâm tình của anh không thể nói là quá tệ nhưng cũng không thể bình tĩnh được, mẹ lạnh lùng với anh không phải lần đầu lần hai nhưng bị bà phớt lờ như thế anh vẫn bị chạnh lòng.

Con người Sầm Cảnh Đình cái gì cũng có thể bình tĩnh chỉ có chuyện tình cảm là khiến anh bị xáo động liên tục, tình thân cũng vậy mà tình yêu cũng thế.

Dương Ái Vân thấy rõ sắc mặt sầm uất của chồng mình, cô không làm gì cả chỉ lặng lẽ nắm lấy tay anh. Cảm nhận được hơi ấm của cô tâm tình của anh cũng lặng xuống một chút.

Ông Sầm coi như không nhìn thấy hành động của hai người lúc này mới thở nhẹ một hơi lên tiếng: “Cảnh Đình, Ái Vân, hai cháu đã khỏi hắn rồi chứ? Ta bận việc công ty không thể đến bệnh viện thường xuyên được.”

“Bọn cháu rất tốt, cảm ơn ông đã lo lắng cho chúng cháu.” Dương Ái Vân chân thành nói.

Từ khi vào viện cũng chỉ có ông Sầm hỏi han bọn họ. Đến nỗi bà Nhung… Cô nhìn ra Sầm Cảnh Đình có chút mất mát nhưng anh không thể hiện cho ai nhìn thấy.

Ông Sầm coi như yên tâm lại bảo: “Vậy thì tốt rồi, chắc các cháu đã biết về chuyện cổ phần.”

“Vâng, chúng cháu đã biết, ông nội, cháu xin lỗi vì sơ suất của mình nên mới xảy ra cơ sự này.” Giọng điệu của cô có mấy phần tự trách.

Ông Sầm giơ tay: “Chuyện ngoài ý muốn ta không trách cháu.”

Ông lại nhìn cháu trai nói: “Cảnh Đình, ta gọi cháu đến đây cũng là vì chuyện này, cháu có ý kiến gì không?”

“5% kia không thể cho người khác.” Sầm Cảnh Đình nhấn mạnh.

Đáy mắt ông Sầm lóe lên một cái: “Ồ, vậy cháu tính sao?”

“Cháu sẽ đích thân lấy lại.” Giọng nói của anh vô cùng quả quyết, lại vô thức nắm chặt tay Dương Ái Vân.

“Tốt.” Ông Sầm vỗ bàn một cái: “Vậy mai cháu đến công ty ta giao chuyện này cho cháu xử lý.”

“Vâng.” Lần này Sầm Cảnh Đình không hề từ chối như những lần trước, ngược lại còn bừng bừng khí thế khiến ông càng thêm vui mừng.



“Được, chuyện này cứ vậy đi, còn về sự việc cháu bị bắt cóc…” Ông Sầm nói đoạn thì dừng lại.

Sầm Cảnh Đình lại bảo: “Chuyện này ông cũng để cháu giải quyết đi, cháu tự biết kẻ chủ mưu là ai.”

“Cảnh Đình, cháu… Ài, thôi được rồi, nếu cháu đã nói vậy ông cũng không nói nhiều nữa, các cháu cũng mệt rồi về nghỉ ngơi đi.” Ông Sầm thở dài bảo.

Sầm Cảnh Đình chưa đi mà nói: “Cháu còn có chuyện muốn nói với ông.”

Ông có chút bất ngờ, chưa để ông nói gì Sầm Cảnh Đình nghiêm túc nói: “Cháu muốn đôi mắt kia.”

“Cháu nói sao cơ?” Ông Sầm gần như muốn bật dậy khỏi ghế.

“Cảnh Đình.” Dương Ái Vân cũng kinh ngạc không kém, tại sao Cảnh Đình lại nói ra yêu cầu này?

Sầm Cảnh Đình không giải thích nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Cháu muốn được phẫu thuật.”

Ngỡ ngàng qua đi ông Sầm hỏi: “Cháu, cháu chắc chứ?”. ngôn tình hay

“Vâng, làm phiền ông liên hệ với bác sĩ, cháu sẽ làm phẫu thuật ghép đôi mắt đó.” Sầm Cảnh Đình bảo.

Không ai nghĩ anh lại ra quyết định này, ông Sầm bảo: “Vậy được, ta sẽ sắp xếp.”

Dương Ái Vân không nói gì, trở về phòng cô mới trực tiếp hỏi: “Đình, sao anh lại muốn mổ mắt, anh cũng biết tỷ lệ thành công sẽ không như mong đợi, hơn nữa nếu thất bại sau này anh sẽ không có cơ hội nào nữa, chưa kể cho dù thành công cũng không nhìn thấy rõ ràng, anh cần gì phải…”

“Bởi vì anh không chờ được nữa.” Sầm Cảnh Đình ôm lấy cô nỉ non: “Ái Vân, cho dù chỉ có có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo anh cũng muốn được nhìn em một lần, như vậy đời này anh sẽ không có gì hối tiếc nữa.”

“Cảnh Đình.” Dương Ái Vân vuốt nhẹ lưng anh, giọng nói đầy nghẹn ngào, anh muốn sáng chỉ là vì muốn nhìn thấy cô thôi sao?

“Ái Vân, anh rất ghen tị, ghen tị cả thế giới này ai cũng nhìn thấy em chỉ có một anh là không, dù đã sờ khuôn mặt em rất nhiều lần anh lại chẳng thể hình dung lấy một lần, Ái Vân, anh khao khát, anh vô cùng khao khát nhìn thấy em.” Sầm Cảnh Đình khàn giọng nói. Sự khao khát của anh thể hiện rõ trên khuôn mặt, cô lại không biết anh khao khát điều này đến vậy.

Trong lòng cô có một nỗi xúc động khó nói nên lời lại bảo: “Được, vậy em cùng anh đi phẫu thuật, dù thành công hay thất bại em cũng luôn bên anh.”



Sầm Cảnh Đình chẳng nói gì thêm chỉ im lặng mà ôm cô, việc quyết định phẫu thuật khiến anh đắn đo rất lâu cho đến ngày hôm nay khi có người muốn ngấp nghé vợ của anh anh chẳng thể nhịn nổi nữa, nhất định phải sáng mắt, cho dù không nhìn thấy rõ ràng cũng chẳng sao cả, cho anh nhìn bóng dáng cô là đủ rồi.

Chưa bao giờ anh lại thắp lên hy vọng như lúc này, cả người cũng nâng dần ý chí của bản thân.

Biệt thự phía đông không khí có chút nặng nề, bên này đôi vợ chồng chìm đắm trong suy tư của mình thì bên kia bà Nhung tức giận giáo huấn con trai.

Biệt thự phía bắc lại có phần căng thẳng giữa Sầm Hạo Nhiên và bà Liên, nguyên nhân chính là vụ việc hắn đã hôn Liễu Khánh An trong bệnh viên, hình ảnh này đã khiến hắn hót rần trên mạng, bà Liên lại chẳng vui vẻ gì không ngừng than van, càm ràm.

Biệt thự phía tây yên tĩnh hơn nhưng cũng không thoải mái là bao, cả tuần nay Sầm Tuệ Nhi vô cùng bận rộn xử lý dự án Nam Sơn, lại bị người trong công ty công kích đủ đường, hậu phương của cô không hùng hậu nên vị thế đang dần suy yếu.

Chưa xong vụ của Phong Đỉnh thì bên phía công nhân lại muốn rời đi không làm nữa, bọn họ chờ mãi nguyên vật liệu không có cũng cảm thấy chán nản, chưa kể những ngày tháng nằm ở công trường thật sự mệt mỏi.

Sầm Tuệ Nhi bù óc chuyện này thì bà Lê lại nói đến chuyện cho anh trai của mình vào tập đoàn Sầm Gia để giúp đỡ cô, Sầm Tuệ Nhi mệt càng thêm mệt, không muốn giằng co với mẹ mình thì bà không ngừng lải nhải bên tai.

“Nhi à, nghe mẹ đi, con để bác vào chắc chắn sẽ nâng đỡ được con.”

“Mẹ à, giờ không phải lúc nói chuyện này đâu, công ty đang khó khăn con chưa giải quyết xong sao có thể nói đến chuyện bổ nhiệm người, hơn nữa mẹ còn muốn bác làm giám đốc chi nhánh làm sao mà được.”

Bà ấy cứ nghĩ cô làm chủ thì cái gì cũng được phép quyết định sao? Nguyên một tập đoàn lớn như vậy đâu phải chỉ có một mình cô, bà ấy có thể nghĩ cho cô một chút không?

Bâ Lê không hiểu tiếp tục nói: “Sao không thể chú, Sầm Hạo Nhiên cũng đưa người của nó vào đấy thôi, chúng ta cũng làm thế có gì sai?”