Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 167: Tâm tư nặng trĩu



Sầm Cảnh Đình trở nên trầm lặng, tuy nói bản chuyển nhượng này lấy được bằng cách bất chính nhưng người thực hiện không phải ông Tường, ông ta chỉ ngồi một chỗ và thừa hưởng, từ đầu đến cuối chưa hề nhúng tay vào anh muốn bắt tội cũng không được. Nếu dựa trên pháp luật giải quyết đến cuối cùng ông ta cũng là người có lý.

Trong tình huống này anh có làm tới mọi chuyện càng thêm rắc rối và phiền phức, thế thì anh sẽ giải quyết theo cách của mình.

Qua một hồi lâu Sầm Cảnh Đình mới lên tiếng: “Con dê thí mạng của ông dùng rất tốt.”

“Ấy, sao cậu lại nói thế, tôi làm gì biết chuyện này, tên trợ lý kia lâu nay là kẻ nịnh hót, hắn làm chút chuyện lấy lòng tôi làm sao tôi kiểm soát được đây.”

“Ông không cần văn vẻ giả bộ, sự tình thế nào ông là người hiểu rõ. 5% này đối với Sầm Gia mà nói cũng không là gì nhưng đây là đồ của vợ tôi, hôm nay rơi vào tay kẻ khác tôi chắc chắn sẽ lấy lại gấp trăm lần như thế.” Sầm Cảnh Đình đè mạnh từng chữ một.

Người bên kia mỉm cười, giọng pha chút ý tứ: “Nói vậy tôi chờ Sầm đại thiếu gia, tuy nhiên trước mắt tôi rất vui khi trở thành một cổ đông nhỏ của Sầm Gia.”

Nói rồi ông ta nhìn ông Sầm nói: “Chủ tịch Sầm, sau này mong ông giúp đỡ nhiều hơn, tất nhiên là một cổ đông tôi cũng sẽ đóng góp chút tài năng để công ty phát triển hơn.”

Sắc mặt của ông Sầm không quá tốt nhưng dựa vào lời cháu trai ông biết chuyện này đã định rồi cũng khó lòng thay đổi.

Đợi người rời đi ông Sầm lại nhìn Sầm Cảnh Đình hỏi: “Bước tiếp theo cháu tính thế nào?”

“Ông nội.” Sầm Cảnh Đình trầm giọng lên tiếng: “Sau khi phẫu thuật mắt dù thành công hay thất bại cháu cũng muốn quay lại công ty.”



“Cháu…” Ông Sầm sáng cả hai con mắt, không nhịn được kích động hỏi: “Cháu nói thật chứ?”

“Trước nay cháu không nói khi chưa chắc chắn.” Sầm Cảnh Đình vô cùng khẳng định.

“Tốt lắm, ta sẽ sắp xếp cho cháu, có điều vị trí tổng giám đốc đã… Cảnh Đình hay là chức chủ tịch này…”

“Ông nội, không cần gấp gáp như vậy, vị trí chủ tịch ông vẫn phải chủ trì.” Sầm Cảnh Đình nhàn nhạt nói, nếu anh một phát lên chức chủ tịch sợ là đả động kinh xà. Hơn nữa anh cũng không có ý này.

Một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ ngày xưa của cháu mình ông Sầm kích động muốn ăn mừng, mặc dù chuyện của Minh Tường làm ông trăm phần tức giận nhưng cũng không phải là chuyện xấu, chí ít thông qua việc này cũng khiến đứa cháu của ông đưa ra quyết định quay lại.

Sầm Cảnh Đình trở về thì trực tiếp đi tìm bà Nhung nói chuyện. Lúc này bà ta đã nhận được tin tức từ người đàn ông nên vô cùng vui vẻ, nghe người hầu báo cáo con trai lớn muốn gặp mình bà ta cũng không tìm cớ đuổi anh đi như lúc trước nữa.

Sống chung một nhà nhưng hai mẹ con hiếm khi gặp mặt nhau, giờ phút này câu đầu tiên bà Nhung hỏi anh lại là: “Con đến công ty làm gì?”

“Có người cướp đồ của vợ con con đương nhiên phải đến đó lấy lại.” Sầm Cảnh Đình lạnh nhạt nói, sắc mặt cũng trầm xuống.

“Ý con là 5% kia à?” Bà Nhung nhấp hớp trà, tùy ý hỏi.

“Sao mẹ biết?” Biểu cảm của anh có chút khó coi, đáng lý ra chuyện này bà Nhung không thể biết được, vậy mà bà lại rõ ràng như vậy, coi như suy đoán trong lòng anh gần như là đúng 100%, hai tay anh vô thức siết chặt.

Bàn tay cầm tách trà của bà ta hơi khựng lại nhưng rất nhanh đã lảng sang chuyện khác: “Chuyện này có gì quan trọng, con tìm mẹ có việc gì?”

Biết bà đang cố tình tránh né anh trực tiếp nói: “Ly nước con uống hôm đó có bỏ thuốc mê.”

“Ý con là gì?” Bà Nhung hơi chột dạ nhưng sắc mặt lại tỏ ra bình đạm như không có chuyện gì.

Sầm Cảnh Đình nhạt nhẽo nói: “Mẹ hiểu ý con mà, không phải tự dưng mẹ gọi con đến nhà hàng ăn cơm.”

“Sầm Cảnh Đình, con đang nghi ngờ mẹ bỏ thuốc con sao?” Bà Nhung nghiến răng nói.

Anh lại bình thản phản đáp: “Nếu không phải bị bỏ thuốc con đã không ngất rồi bị bắt đi, hơn nữa lúc đó mẹ cũng rất nhiệt tình với Phong Đại và Khải Nam, còn để bọn họ ăn ở một bàn riêng.”



“Thế thì sao? Bọn họ chăm sóc con lâu nay mẹ tỏ chút thành ý cũng không được à, còn về chuyện bỏ thuốc con có chứng cứ không mà nghi ngờ mẹ?” Bà Nhung quyết không thừa nhận hành vi của mình.

Sầm Cảnh Đình siết chặt tay, tâm tình trùng xuống, phải, anh chẳng có chứng cứ gì chứng minh bà ấy bỏ thuốc, cũng vì điều này nên anh còn le lói chút hy vọng. Thế nhưng khi nghe những lời cùng thái độ của bà ấy anh đã chẳng thể lừa mình dối người nữa rồi.

Sầm Cảnh Đình chết tâm đứng dậy nói: “Con cũng hy vọng là người khác, mẹ vẫn là mẹ của con con không muốn nghi ngờ mẹ dù một chút, Nhưng nếu tìm thấy chứng cứ…”

“Thế nào? Sao con không nói tiếp? Muốn nói mẹ làm thì con cũng không cần lấp lửng, nếu con nghĩ vậy mẹ chẳng có gì để nói.” Bà Nhung biết anh không tìm được chứng cứ nên vô cùng tự tin.

Sầm Cảnh Đình bị bà đả kích hết lần này đến lần khác nhưng tuyệt nhiên chưa có lần nào anh phản kích được.

…………………

Anh trở về phòng với dáng vẻ thất thần, lại được Dương Ái Vân đón tiếp nồng nhiệt bằng cái ôm, cô nhìn ra sắc mặt của anh có chút nặng nề nên hỏi: “Không thuận lợi sao?”

Anh đưa tay ôm trọn bờ vai mảnh khảnh của cô nói: “Ái Vân, xin lỗi, anh vô dụng không thể lấy lại cổ phần cho em.”

Hóa ra là chuyện này, Dương Ái Vân vỗ nhẹ vai anh bảo: “Có làm sao, hôm nay không lấy được tương lai lẽ nào lại không thể, em tin tưởng chồng em nhất định sẽ làm được.”

“Ừm, bằng mọi giá anh sẽ lấy được.”

“Ái Vân, anh quyết định quay lại công ty rồi.” Sầm Cảnh Đình bảo.

Dương Ái Vân có chút bất ngờ nhưng vẫn cười nói: “Em ủng hộ anh, anh làm gì cũng được miễn là bản thân vui vẻ.”

“Xin lỗi em, đáng lẽ thời gian này anh phải ở bên cạnh em nhiều hơn nhưng nếu anh còn ngồi im một chỗ chỉ sợ là một vài người càng lúc càng làm tới.” Đến lúc đó anh sợ mình không có năng lực bảo vệ cô thật, mà anh lại không muốn điều đó xảy ra.

Dương Ái Vân cảm nhận rõ tâm tình hỗn độn của chồng mình cô khuyên nhủ: “Anh cứ làm theo mong muốn của bản thân là được rồi, em luôn cùng chiến tuyến với anh.”

“Ái Vân, còn chuyện này nữa…” Sầm Cảnh Đình có chút lấp lửng, Dương Ái Vân thấy vậy cũng không hối chỉ bảo: “Có gì khó nói với em sao?”



Sầm Cảnh Đình lắc đầu, giọng có chút đìu hiu: “Không hẳn, chỉ là trong lòng không muốn xác định một điều thôi.”

“Nếu không muốn thì anh đừng nghĩ đến nó nữa.” Dương Ái Vân vỗ về anh, sau vụ việc vừa rồi người đàn ông này đã có nhiều thay đổi, có lẽ thay đổi lớn nhất là lo nghĩ nhiều hơn. Cô cũng biết anh vì cô mà lo tới lo lui nhưng cô không muốn anh phải phiền não.

“Anh không thể, Ái Vân.” Giọng điệu của Sầm Cảnh Đình lạc đi vài phần, anh lại vô thức nói: “Hôm đó sau khi rời khỏi nhà hàng chưa được bao lâu anh đã cảm thấy đầu óc mình choáng váng, lúc này anh mới nhận ra một điều mình đã bị hạ thuốc, cả những người đi theo anh cũng vậy.”

Dương Ái Vân có chút sững sờ, cô nằm trong viện cả tuần cũng không hỏi anh kỹ càng về chuyện này, nay anh chủ động nói cô mới ngẫm nghĩ lại, anh có nhiều vệ sĩ như vậy làm sao lại bị bắt đi, hóa ra tất cả đều bị hạ thuốc sao, nhưng mà ai làm chứ?

Bất chợt cô lại nhớ Phong Đại nói hôm đó anh đi gặp mẹ, lẽ nào là…

Nghĩ đến đây cô không dám tin vào suy luận này của mình, nhưng nhìn biểu hiện của người đàn ông trong lòng thì tám chín phần là như vậy.

Cô không tài nào hiểu nổi tại sao một người mẹ có thể làm ra chuyện này với con trai ruột của mình, mục đích của bà ta là gì?

“Đình.” Dương Ái Vân khẽ gọi anh một tiếng.

Sầm Cảnh Đình lại gắt gao ôm lấy cô, cảm xúc của anh vô cùng hỗn độn, lồng ngực như bị ai đó đè ép khó lòng thở nổi.

Không ai nói gì nữa bởi vì cả hai đã ngầm hiểu sự tình là thế nào. Có điều suy đoán thì suy đoán bọn họ lại hoàn toàn không có chứng cứ, cho nên chuyện này có muốn vạch trần cũng khó.