Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 181: Cảm ơn



Nguyên một bàn cơm có mấy người đều ngồi xem kịch vui, Dương Ái Vân nhìn sắc mặt trầm xuống của anh trong lòng cũng có chút khó chịu. Mẹ chồng này của cô đúng là khiến người ta không thể sống bình yên mà.

“Đình, em muốn ăn thêm thịt.”

Trong lúc không khí của căn phòng gượng gạo thì Dương Ái Vân lên tiếng, Sầm Cảnh Đình cũng thoát khỏi suy tư trong lòng, cẩn thận gắp thịt vào chén cô.

Bà Nhung nhìn thấy cảnh này chỉ dám hậm hực bên trọng, đôi đũa cũng bị bà ta nắm thật chặt lại.

Kết thúc bữa cơm ông Sầm gọi bà Nhung ở lại, những người còn lại ai về nhà nấy. Trên đường đi Sầm Tuệ Nhi đột nhiên gọi Sầm Cảnh Đình lại.

“Anh họ, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”

“Đến thư phòng của tôi.” Sầm Cảnh Đình nói.

Sầm Tuệ Nhi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm lại đi theo anh, trên đường đi có một ánh mắt không ngừng nhìn cô, mặc dù đã cố gắng bình tình nhưng trong lòng vẫn là không yên.

Dương Ái Vân thấy tâm tình của anh vẫn chưa tốt lên thì càng nắm chặt tay anh hơn, lại nép vào người anh nói: “Nếu anh khó chịu thì hãy nói ra em sẽ cùng anh chia sẻ, đừng có kìm nén một mình.”

“Anh không kìm nén.” Sầm Cảnh Đỉnh nhẹ nhàng bảo.

“Nhưng anh vẫn suy nghĩ về hành động của mẹ đúng chứ?” Cô thẳng thửng nói ra điều này, cô không muốn anh bận tâm về nó quá nhiều.



Sầm Cảnh Đình hơi khựng lại, mí mắt cũng rủ xuống: “Đây là lần đầu tiên bà ấy chủ động với anh, nếu là lúc trước có lẽ anh rất vui mừng nhưng hiện tại ngoài phức tạp ra anh không cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại còn thấy nó thật dư thừa.”

“Em hiểu cảm nhận của anh, chính vì thế em mới mong anh không cần phải để ý, Đình, anh có thật sự đã buông xuống hay không?” Dương Ái Vân nghiêm túc hỏi, cô biết bà Nhung vẫn là một nút thắt lớn trong lòng anh, nói gỡ cũng không dễ dàng như vậy.

Sầm Cảnh Đình cũng không biết anh có thật sự buông hay chưa, chỉ là anh đã không còn quá khao khát như lúc trước nữa.

“Ái Vân, xin lỗi, anh lại làm em lo lắng rồi.” Sầm Cảnh Đình quay người sang đối diện với cô ủ rũ nói. Phía sau đám người cũng không dám tiến lên mà đứng cách họ mười bước.

Dương Ái Vân lại chỉ mỉm cười nói: “Biết em lo lắng như thế anh phải trở nên mạnh mẽ hơn biết không? Em và con vẫn phải chông trờ vào anh đó.”

“Ừm, anh hứa sẽ không khiến em lo lắng nữa.” Sầm Cảnh Đình cần một cái ôm nên đã không kìm được ôm cô vào lòng.

Ánh đèn chiếu xuống thân hình của hai người vừa ấm áp vừa chan hòa. Sầm Tuệ Nhi nhìn thấy cảnh này lại có chút hâm mộ không nói nên lời, từ đầu đến cuối cũng không dám nhìn người bên cạnh.

Khải Nam đứng nghiêm túc một bên vô cùng chuẩn mực, Phong Đại lấy điện thoại ra cũng không biết làm cái gì, camera lại chĩa vào hai người đằng xa.

Con đường không quá xa nhưng phải mất một lúc lâu mới đến nơi. Sầm Cảnh Đình dặn Dương Ái Vân mấy câu mới đi vào thư phòng, Sầm Tuệ Nhi theo sau, đến ngưỡng cửa đột nhiên quay đầu nói: “Chị dâu.”

“Cô gọi tôi sao?” Dương Ái Vân quay đầu nhìn em họ chồng, Sầm Cảnh Đình cũng nhìn Sầm Tuệ Nhi với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Thấy đôi mắt của hai người đều nhìn đến mình Sầm Tuệ Nhi lại thấy hơi áp lực nhanh chóng nói: “Không có gì, chỉ muốn cảm ơn chị một tiếng thôi, thời gian qua cả chị và em đều bận rộn nên em không có thời gian cảm ơn chị đàng hoàng.”

“Cảm ơn tôi, về chuyện gì cơ?” Dương Ái Vân nhíu mày, cô có giúp gì cho Sầm Tuệ Nhi không nhỉ?

“Cảm ơn vì tất cả, chị cứ biết vậy là được.” Sầm Tuệ Nhi nói xong thì xoay người lại muốn vào bên trong không ngờ lại đụng phải ánh mắt thâm trầm của Sầm Cảnh Đình.

Anh không nhìn quá lâu mà đi thẳng vào bên trong ngồi xuống ghế thấy Sầm Tuệ Nhi thở nhẹ một hơi thì một giọng nói vang lên: “Có chuyện gì thì nói mau đi.”

“Anh họ, ngoài chị dâu ra em cũng muốn cảm ơn anh.” Sầm Tuệ Nhi chân thành nói.



Sầm Cảnh Đình bất động thanh sắc hỏi: “Việc gì?”

“Dự án Nam Sơn may có anh trợ giúp nên mới suôn sẻ đến giờ này.” Sầm Tuệ Nhi thành thật bảo.

“Không cần cảm ơn tôi chỉ làm vì Ái Vân, còn việc gì khác sao?” Sầm Cảnh Đình thật sự không để tâm chuyện này, ban đầu anh nhúng tay vào dự án Nam Sơn cũng vì muốn bảo vệ cho quyết định của Ái Vân.

“Em biết không phải vì em mà anh ra tay giúp đỡ, em chỉ đơn thuần muốn cảm ơn anh một tiếng thôi. Còn một chuyện nữa là…” Sầm Tuệ Nhi có vẻ ngập ngừng.

Người đối diện cô lại không có nhẫn nại: “Có gì thì cứ nói thẳng, tôi không có nhiều thời gian.”

Thấy anh họ mình nhíu mày mất kiên nhẫn Sầm Tuệ Nhi mới quyết định nói: “Sầm Gia vốn dĩ nên thuộc về anh nếu như anh đã quay lại em sẽ xin từ chức.”

Cô tranh đấu với Sầm Hạo Nhiên đã lâu cuối cùng leo lên chức tổng giám đốc như ý muốn của mọi người. Nhưng lúc ngồi ở vị trí này mới biết mình giống như người dư thừa vậy, năng lực vẫn không thể bằng người trước mặt mình, có ở lại chỉ như một con ngốc mà thôi.

Thế nhưng với lời nói của cô Sầm Cảnh Đình lại bảo: “Không cần phải làm vậy, công ty đã đủ rối loạn rồi.”

“Anh…” Sầm Tuệ Nhi kinh ngạc nhìn anh.

Sầm Cảnh Đình nhàn nhạt nói: “Miễn là không làm náo động công ty thì ai ngồi vào vị trí đó không quan trọng.”

“Nhưng mà em không thể làm tốt bằng anh.”

“Đôi mắt của tôi không biết bao giờ sẽ mù lại cho nên không cần phải lo lắng những điều này. Tuệ Nhi, vị trí tổng giám đốc không phải ai cũng ngồi được đâu, nếu cô đã ngồi vào đó thì nó chính là của cô.” Sầm Cảnh Đình chậm rãi nói từng chữ một.

“Anh họ, anh…”

“Được rồi, đừng nói những lời vô nghĩa nữa, quay về đi.” Sầm Cảnh Đình cuối cùng không nhịn được nữa mà đuổi người.

Sầm Tuệ Nhi muốn nói gì đó lại thôi, cô xoay người đi ra ngoài. Sầm Cảnh Đình tựa người ra sau ghế, trong lòng không ngừng suy đoán ý đồ của mẹ mình, hành động hôm nay của bà ấy vô cùng thất thường khiến người ta vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.



Bên này bà Nhung ngồi trước mặt ông Sầm thấp thỏm không yên, e dè hỏi: “Ba à, ba có gì muốn nói với con?”

“Chị nghĩ gì mà hành động như vậy với Cảnh Đình.” Ông Sầm bất chợt âm trầm nói.

Bà Nhung hơi hoài nghi: “Ba nói gì con không hiểu, con đã làm gì thằng bé.”

“Bao nhiêu lâu nay cô đã đối xử với thằng bé như con ghẻ của mình hôm nay lại tỏ ra ân cần, cô nói tôi phải hiểu hành động của cô thế nào đây? Nếu cô thật sự quan tâm Cảnh Đình tôi không nói làm gì nhưng nếu cô có mưu đồ gì đó với nó, lại làm tổn thương nó thêm tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, đến lúc đó cô tự biết đường cút khỏi căn nhà này.” Lời nói của ông Sầm vô cùng sắc bén cũng không quên cảnh cáo.

Bà Nhung nghe những lời này siết chặt hai tay, lại tỏ vẻ bảo: “Con chỉ cảm thấy có lỗi với Cảnh Đình nên muốn đối xử tốt với nó một chút mà thôi, chưa gì đã khiến ba nghi ngờ rồi sao?”

“Cô còn dám nói mình muốn đối xử tốt với nó, ngay cả con trai mình bị dị ứng thịt vịt cũng không biết, cô quan tâm hay đầy đọa nó?” Ông Sầm không khỏi chỉ trích.

Bà Nhung càng nghe càng khó: “Con… Lúc trước là con vô tâm nhưng kể từ giờ phút này con sẽ cố gắng quan tâm thằng bé hơn. Ba à, xin ba đừng nghi ngờ con, là một người mẹ con cũng có tình mẫu tử chứ.”

Ông Sầm nghe những lời này không khỏi hừ nhẹ quan sát bà ta, nhìn khuôn mặt tỏ ra hối lỗi kia ông không tìm ra được sự gượng gạo nào.

“Tôi hy vọng chị nói được làm được, nếu không chị hãy rời khỏi cuộc đời thằng bé, đừng để nó hy vọng rồi tổn thương.” Sắc mặt của ông Sầm âm trầm thấy rõ, hiển nhiên ông không quá tin tưởng bà Nhung.

Bà ta cũng biết ba chồng mình tính hoài nghi cao nên nói ra lời đảm bảo: “Ba yên tâm, từ giờ con sẽ là một người mẹ tốt với Cảnh Đình.”

Ông Sầm không nói lời nào nữa mà để bà Nhung rời đi, đến khi cánh cửa đóng lại ông thờ dài hỏi: “Ông nói xem tôi có nên tin tưởng đứa con dâu này không? Cái nhà này ai cũng không khiến người ta yên tâm.”