Trên tầng 8 khách sạn ven biển người đàn ông ngồi vắt chéo chân bên cửa kính tay cầm ly Brandy mắt nhìn về hướng biển, không tự chủ được dõi theo một bóng hình đang chơi đùa trên cát cùng đám trẻ con.
Cô gái nhỏ nhắn với bộ váy trắng thêu hoa tinh khiết cùng nụ cười rạng rỡ không biết từ lúc nào đã in sâu vào tâm trí hắn, có chút không rời mắt được.
Người bên cạnh không ngừng báo cáo lại thỉnh thoảng liếc nhìn thiếu gia nhà mình, cuối cùng dường như phát hiện người không chú ý lắng nghe hắn đành hắng giọng nói: “Nhiên thiếu.”
“Hửm?” Ánh mắt của người đàn ông vô tình liếc qua người hắn, chỉ nhiêu đó cũng đủ làm người ta run rẩy.
Thế nhưng hắn cũng kìm lại sợ hãi bảo: “Thưa thiếu gia, hành tung của ngài bị phát hiện rồi.”
Người đàn ông đang uống rượu thì ngưng lại, ánh mắt không rời đi nhưng khóe môi cười quỷ dị không lạnh không nhạt nói: “Vậy thì giết thôi.”
Người kia không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời thẳng thắn như vậy, bình thường Nhiên thiếu toàn ra ám hiệu chứ có nói đến chữ giết bao giờ. Thế nhưng kẻ dưới như hắn cũng không dám không tuân: “Vâng, tôi biết rồi.”
Người đàn ông mặt không đổi sắc vẫn hướng mắt nhìn ra xa, bỗng chốc đôi lông mày thoáng nhíu lại, điệu cười cũng thay đổi khác thường.
Bên dưới bờ biển Liễu Khánh An vui vẻ xây lâu đài cát với bọn trẻ thì có một người đàn ông ngoại quốc đi đến chỗ cô bắt chuyện: “Cô gái, đi một mình sao?”
Liễu Khánh An ngước nhìn người đàn ông tóc vàng cao to trước mặt, trông anh ta có chút điển trai, mũi cao da trắng lại có vẻ thân thiên nên cô cũng vui vẻ trả lời: “Không đâu, tôi đi với bạn.”
“Ồ, vậy bạn cô đâu rồi sao lại để cô gái xinh đẹp một mình ở đây?” Người đàn ông tiếp tục hỏi.
Liễu Khánh An cười đáp: “Tôi không biết, anh ấy bảo chờ một lát sẽ qua.”
“À, cô đi với bạn trai sao?”
Nghe người đàn ông hỏi động tác bới cát của cô dừng lại, nhất thời không biết quan hệ giữa mình và Sầm Hạo Nhiên thế nào? Cô chưa từng nhận lời hẹn hò với anh ta chỉ là người này đơn phương tự nhận mà thôi, quan trọng là anh ta cũng chưa nói thích cô, làm sao cô dám chắc hẹn hò này là vui đùa hay thật sự.
Trong lúc Liễu Khánh An còn đang khúc mắc thì một giọng nói rất gần vang lên: “Vợ ơi, anh đến rồi, chờ anh có lâu hơn.”
Nghe được giọng nói này cả người cô cứng đờ, trên đầu lại được đội lên một chiếc nón, người đàn ông ngoại quốc thì có chút gượng gạo, lại bảo: “Xin lỗi cô gái tôi đi trước.”
Nói xong anh ta đứng dậy vô tình lướt qua người vừa đến, ánh mắt thoáng chút thay đổi.
Lúc này Liễu Khánh An lại chằm chằm nhìn người đàn ông trước mặt bặm môi nói: “Anh gọi tôi là gì cơ?”
“Vợ ơi!” Người đàn ông mỉm cười nhìn cô.
Trái tim của Liễu Khánh An không tự chủ được đập thình thịch, người này có ý gì chứ hả?
“Anh, anh đừng có gọi vơ, ai là vợ anh?”
“Không làm vợ vậy làm mẹ.” Sầm Hạo Nhiên khoanh tay nói.
Liễu Khánh An trố mắt với hắn: “Mẹ, mẹ gì chứ?”
“Mẹ của các con tôi.” Sầm Hạo Nhiên vừa nói vừa cười không biết có ý đồ gì.
Liễu Khánh An đỏ mặt, người đàn ông này càng lúc càng quá rồi.
…………………….
Hội trường họp báo tập đoàn Sầm Gia.
“Hôm nay Sầm Gia công bố sẽ cho ra đời một con chip mới với công nghệ điện tử cao hơn hẳn những con chip máy tính hiện tại, dự tính khi con chip này được đưa vào máy tính sẽ nâng cao độ liên kết và tối ưu hơn những con chip ngày nay, cụ thể sẽ được người sáng chế và cố vấn sản xuất là ông Mark trình bày sau đây.”
Người dẫn dắt cuộc họp báo vừa dứt lời thì một người đàn ông tầm 50 tuổi đi lên đứng trước toàn thể phóng viên cùng ban ngành có liên quan phát biểu và thuyết trình về con chip của mình.
“Các bạn, chắc hẳn ai cũng đã biết đến tôi rồi, tôi cũng không dài dòng mà xin phép được vào vấn đề chính. Trước tiên tôi muốn nói con chip này không phải một mình tôi tạo ra mà còn có sự đóng góp của cậu Đình, cũng là cựu tổng giám đốc cũ của Sầm Gia.”
Lời ông vừa nói ra bên dưới lại xôn xao, có người bắt đầu hỏi: “Tôi nghe nói Sầm Cảnh Đình vừa mới khôi phục mắt không lâu, anh ta cũng có ý định quay lại công ty với chức phó chủ tịch, nhưng mà chỉ trong một tháng anh ta có thể nghĩ ra được việc sáng tạo con chip sao?”
Với câu hỏi này Mark bình tĩnh trả lời: “Tất nhiên một tháng không thể nào rồi, dự án này tôi và cậu Đình đã lên kế hoạch với nhau từ lâu nhưng vì cậu ấy gặp tai nạn nên dự án phải dừng lại, nay cậu ấy muốn thực hiện nó tôi đã vô cùng vui mừng và theo lẽ đương nhiên phải bắt tay vào làm ngay.”
Nghe ông Mark trình bày đám phóng viên cũng không có câu hỏi nào nữa mà để ông thuyết trình tiếp về con chip.
Mark rất tự tin nói về con chip mình đang sản xuất ở Sầm Gia, ông nói rất hăng say và không ngừng nghỉ, nhưng bỗng nhiên một tiếng nói cất lên cắt ngang lời ông: “Ông Mark, xin dừng một chút.”
Mark bị ngắt lời có chút không vui nói: “Chàng trai trẻ này có chuyện gì? Có biết ngắt lời của người khác là bất lịch sự lắm không?”
“Xin lỗi nhưng tôi phải nói một điều con chip mà ông đang nói giống hệt với con chip mà tập đoàn Minh Tường vừa công bố.” Nam phóng viên nói.
Mark nghe xong hơi cau mày: “Cậu nói cái gì?”
“Mời ông xem cái này.” Nam phóng viên đột nhiên chiếu bản tin lên màn hình thuyết trình cho ông và mọi người cùng xem.
Ở đó cũng là một cuộc họp báo đầy náo động mà nhân vật chính là Minh Tường. Thế nhưng Mark không quan tâm mà chỉ chăm chú vào con chip đang được nói đến kia.
“Bản tin ngày thứ 2, tập đoàn Minh Tường vừa cho ra đời một con chip mới giá trị hàng tỉ đô la được nhiều nhà nghiên cứu đánh giá cao, hiện tại đã được đưa vào dùng thử và nhận về sự hài lòng của hai tập đoàn nhất nhì thế giới, điều này đã khiến cho tập đoàn Minh Tường bước lên một tầm cao mới, có thể nói sánh ngang với tập đoàn lớn nhất nước Sầm Gia.”
Mark nghe được một nửa thì xanh mặt ra hiệu cho trợ lý của mình đến hỏi chuyện: “Thế này là thế nào?”
Trợ lý cũng có chút ngơ ngác: “Thưa ngài, tôi, tôi cũng không rõ, để tôi hỏi Đình thiếu.”
“Không cần, cậu ở đây xử lý chuyện này, tôi sẽ gọi điện cho cậu ta.”
Mark nói xong thì rời đi, có phóng viên nhìn thấy thì lên tiếng: “Ông Mark, ông giải thích sao về chuyện này, lẽ nào tập đoàn Sầm Gia đang sao chép con chip của tập đoàn khác sao? Này, ông đừng đi, nói vào câu đã, lẽ nào có tật giật mình?”
“Các vị, các vị, xin trật tự, ông Mark và chúng tôi cũng chỉ biết tin mà thôi, chuyện này đối với chúng tôi cũng rất bất ngờ, không có chuyện Sầm Gia sao chép bất cứ sản phẩm của ai, ông Mark và tập đoàn Sầm Gia sẽ tìm hiểu ngọn ngành và cho mọi người câu trả lời thỏa đáng, buổi họp báo xin phép dừng tại đây.” Trợ lý đứng lên giải quyết sự việc với đám phóng viên.
Có điều hắn đã nói đến vậy nhưng vẫn có một vài người cố tình làm khó: “Tôi thấy Sầm Gia các người bị lộ chuyện nên bỏ chạy thì đúng hơn, đường đường là tập đoàn lớn mà xử lý sự việc qua loa thế sao?”
“Các vị mong thông cảm, mong thông cảm…” Trợ lý cũng toát mồ hôi với đám người này.
Trong vòng một ngày hai tập đoàn cùng đứng ra tổ chức họp báo giới thiệu cùng một con chip. Thế nhưng vì Minh Tường cho ra con chip sớm hơn mà Sầm Gia mới chỉ công bố cho nên ai cũng nghi ngờ Sầm Gia sao chép con chip.
Sự việc này càng ngày càng làm rầm rộ lên khiến nhiều mặt báo có bao tin để viết.
Sáng sớm các nhà doanh nghiệp lớn ai cũng nghe về tin tức của tập đoàn Minh Tường và Sầm Gia và có không ít người chỉ là xem cuộc vui.
Lúc này Sầm Cảnh Đình đang ngồi trong phòng chủ tịch, vừa vặn nghe được thông tin này, ông Sầm cứng mặt đang muốn hỏi chuyện cháu trai thì điện thoại của anh đổ chuông, Sầm Cảnh Đình tiện tay bắt máy, còn chưa kịp hỏi thì đầu dây bên kia đã lên tiếng trước.
“Đình, tôi vừa hủy cuộc họp báo rồi, cậu đã xem tin tức chưa?”
Mark nhanh chóng nói: “Đó chẳng phải con chip chúng ta đang làm sao? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Lẽ nào bản thiết kế con chip đã bị rò rỉ ra ngoài rồi?”
Mark dường như vô cùng sốt ruột, Sầm Cảnh Đình lại bảo: “Mark, chuyện này tôi sẽ xử lý, ông về trung tâm nghiên cứu trước đi.”
“Về trung tâm? Khoan, hình như tôi nghe giọng cậu có vẻ bình thản, lẽ nào cậu đã sớm biết rồi?” Mark hơi nghi hoặc hỏi.