Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 52: Tính toán của ông Sầm



Bên này bà Liên cũng đang nói chuyện với Sầm Hạo Nhiên, trong lòng sốt ruột lẫn lo lắng: “Phải làm sao, làm sao đây, đang yên đang lành ông nội con lại để người ngoài như Dương Ái Vân thừa hưởng cổ phần là có ý gì? Lại còn muốn Sầm Cảnh Đình quay lại công ty, đây chẳng khác nào muốn nâng đỡ nó trở lại chức tổng giám đốc.”

Nhìn mẹ mình lo lắng Sầm Hạo Nhiên vẫn thanh thản chưa nói gì, hắn dường như rất bình tĩnh, mặc kệ những người xung quanh vì chuyện này mà nao núng.

Bà Liên thấy con trai của mình vẫn lặng im không nhịn được lên tiếng: “Hạo Nhiên, con nói gì đi chứ? Con có kế sách nào hay chưa?”

"Kế sách, không có.” Hắn thờ ở trả lời.

“Con không lo lắng chút nào sao?” Bà Liên không hiểu nổi con trai mình, bà thì sốt hết cả ruột đứa con trai này lại hờ hững như không.

Sầm Hạo Nhiên sau một hồi im lặng, không nhịn được ánh mắt của mẹ mình nên nói: “Chỉ có 5% mà thôi không gây ra sóng gió gì.”

“Con không thể nói như thế được, con xem ông nội ưu ái cho Sầm Cảnh Đình cũng thôi đi, nó mù rồi ông ta vẫn còn mong muốn nó quay lại công ty, mẹ đâu thể không lo.” Khó khăn lắm con trai bà ta mới ngồi lên được chức vị giám đốc, chỉ còn thiếu một bước thôi là mã đáo thành công, bà ta quyết không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhất là ngoài ý muốn này còn là Sầm Cảnh Đình.

“Từ trước đến nay ông nội vẫn chưa hết hy vọng ở anh họ.” Sầm Hạo Nhiên nhàn nhạt nói một câu, hơn nữa chức tổng giám đốc vốn dĩ cũng là của Sầm Cảnh Đình, nếu không bị đả kích có lẽ còn có khả năng là chủ tịch, nhưng đáng tiếc sự việc không như ông nội mong muốn.

Bà Liên nghe con trai nói càng thêm phẫn uất: “Chết tiệt! Sầm Cảnh Đình hơn con ở chỗ nào mà khiến ông ta đề cao nó như vậy, con cũng tài giỏi có kém gì nó, chỉ có một chức tổng giám đốc thôi ông ta cũng dành cho Sầm Cảnh Đình, đúng là thiên vị không gì bằng.”

Sầm Hạo Nhiên chỉ bình thản nhìn ra bên ngoài, cũng chẳng để tâm lời nói của mẹ mình, bà Liên không nhịn được nói: “Hạo Nhiên, chúng ta không thể bị động như vậy, con phải hành động nhanh lên, mẹ sẽ giúp con một tay.”

“Tùy mẹ thôi.” Sầm Hạo Nhiên để mẹ mình tự quyết, hắn lười suy nghĩ mấy vấn đề này.

Trong căn phòng cổ kính mọi thứ đều được trang trí bằng những món đồ cổ xa xỉ đắt giá, ông Sầm ngồi trên chiếc ghế mây thở dài thườn thượt, quản gia Từ đứng bên cạnh đôi lúc liếc nhìn ông một cái, cũng không dám lên tiếng nói gì.

“Ông nói xem Cảnh Đình có quay lại công ty không?” Ông Sầm đột nhiên hỏi, giọng nói không giấu được sự mệt mỏi còn dư đọng.



Quản gia Từ nghe câu hỏi này, suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Đại thiếu gia sẽ có ngày quay lại thôi.”

“Tôi chỉ sợ không chờ được đến ngày đó, chức tổng giám đốc để trống cả năm trời ban cổ đông liên tục hối thúc, tôi chỉ có thể để Hạo Nhiên và Tuệ Nhi thể hiện thực lực. Hai đứa nó một đứa thì tâm tư sâu nặng, một đứa thì quá miễn cưỡng, ai tôi cũng không yên tâm. Còn Cảnh Đình… Haix.” Nhắc đến Sầm Cảnh Đình ông lại thở dài một tiếng.

Không thể không nói Sầm Cảnh Đình phù hợp với chức vị này nhất nhưng anh lại xảy ra sự cố khiến đôi mắt mù vĩnh viễn chỉ có cách duy nhất là đổi một đôi mắt khác, thế nhưng cũng phải tìm được đôi mắt phù hợp, cả năm nay ông dùng toàn bộ sức lực của mình tìm cho cháu trai một đôi mắt mới nhưng hoàn toàn vô vọng.

Bác sĩ nói mắt của Sầm Cảnh Đình vô cùng đặc biệt nên tìm được đôi mắt thích hợp vô cùng khó, hơn nữa nếu tìm được khả năng ghép mắt thành công cũng không cao. Tuy nhiên chỉ còn một tia hy vọng ông cũng không từ bỏ.

Quản gia Từ chỉ là một người trông nom biệt thự và làm bạn với ông Sầm, không hiểu lắm về chuyện công ty nên chỉ biết nghe, còn về Sầm Cảnh Đình, ông cũng thấy vô cùng tiếc nuối, chỉ có thể an ủi vài câu: “Cậu Đình là người tài giỏi và mạnh mẽ, tôi tin tưởng cậu ấy sẽ sớm quay lại thôi, hơn nữa còn có cô Vân, tôi thấy cô ấy chăm sóc cậu chủ rất tốt, hơn nữa cũng thúc đẩy tinh thần cậu ấy rất nhiều, so với trước đây cậu Đình đã ổn hơn rất nhiều.”

“Ừm, tôi cũng thấy con bé rất khá, cho nên tôi muốn cho nó một cơ hội, hy vọng con bé làm tốt.” Ông Sầm cũng tin vào mắt nhìn người của mình, tuy nhiên ông vẫn muốn quan sát Dương Ái Vân thêm một thời gian nữa.

Biệt thự phía đông.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào trong phòng khiến Dương Ái Vân động đậy mí mắt, khi cô hoàn toàn tỉnh hẳn không ngờ lại thấy mình nằm trên đất, khi cựa quậy còn đụng phải thân thể của người nào đó.

Cô quay sang nhìn thì thấy Sầm Cảnh Đình còn ngủ rất say, áo sơ mi còn nguyên nhưng mở ra mấy nút nhìn rõ lồng ngực săn chắc.

Mới sáng sớm đã có thể nhìn thấy hình ảnh bổ mắt như vậy Dương Ái Vân không nhịn được nhìn thêm một chút, ngón tay không tự chủ được đưa tới chọc chọc vài cái, cảm thấy rất đàn hồi lại tiếp tục lớn gan muốn bóp một chút.

Thế nhưng cô chưa kịp hành động thì có một bàn tay nắm chặt cổ tay cô, đồng thời một giọng nói khàn khàn vang lên: “Cô muốn làm gì?”

Dương Ái Vân bị hàng động và lời nói của anh làm cho giật mình, trong lòng chột dạ nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh nói: “Sao nào? Sờ anh một chút anh đã nổi cáu rồi sao?”

“Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cô đừng chạm lung tung rồi sao? Có tin tôi bẻ gãy tay cô không?” Giọng điệu của anh bắt đầu pha chút tức giận.

Thấy người đàn ông quá nhạy cảm cô cũng không tiếp tục khiêu chiến tính nhẫn nại của anh nữa mà bảo: “Nếu muốn tôi cho anh sờ lại.”



“Cô nghĩ tôi thèm chắc, tránh xa tôi ra.” Sầm Cảnh Đình dứt lời cũng đẩy cô một cái.

Dương Ái Vân bị đẩy bất thình lình lại đụng chạm vào chai rượu ở dưới sàn, lúc này mới nhớ ra tối qua hai người uống rượu với nhau.

Lúc này Sầm Cảnh Đình cũng từ từ đứng dậy nhưng mới nâng người lên cơn đau đầu lập tức truyền tới khiến anh nhăn mặt, vô cùng khó chịu.

Dương Ái Vân cũng nhìn ra điều này nên đi tới đỡ anh một tay, có người đụng chạm Sầm Cảnh Đình hơi khựng lại, khàn giọng nói: “Không phiền đến cô.”

“Đã không ngồi được còn cố chấp.” Dương Ái Vân quở anh một câu, lại thấy lông mi anh nhíu chặt hỏi: “Đau lắm sao?”

“Không.” Sầm Cảnh Đình chỉ nói được một chữ lại không nhịn được cau có.

Dương Ái Vân thở dài, cô ngồi xuống lại để anh tựa vào ngực mình, dùng hai ngón tay trái xoa thái dương cho anh.

Sầm Cảnh Đình cảm nhận được cái gì đó mềm mại hai má hơi ửng lên đồng thời dãy dụa muốn thoát khỏi cô, Dương Ái Vân lại lạnh nhạt nói: “Anh ngồi im đi, nếu không tôi cho anh đau gấp đôi.”

“Cô…”

“Mới sáng sớm anh đừng để tôi phải cáu, ngồi một lát thôi rất nhanh sẽ xong, đã đau còn lộn xộn.” Dương Ái Vân mạnh miệng nạt nộ nhưng bàn tay lại rất dịu dàng, khiến cơn đau của Sầm Cảnh Đình cũng dần dịu xuống.

Anh cũng không còn động đậy thân mình nữa, ngoan ngoãn ngồi trong lòng cô như một đứa trẻ đang được mẹ dỗ dành.

“Cốc cốc.” Hai người chưa ngồi được bao lâu bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Dương Ái Vân nhíu mày nhưng không tính dừng tay, vẫn xoa đều cho anh, chỉ hỏi vọng ra: “Ai?”