Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 64: Cuộc gặp bất ngờ



Sầm Cảnh Đình chần chừ hồi lâu mới chịu mở miệng. bánh vừa vào lưỡi anh cảm thấy có chút ngậy nhưng hiển nhiên không quá ngọt, tạm chấp nhận được.

Dương Ái Vân nhìn biểu tình của anh thì đoán được anh không ghét bỏ nên cô lại đút thêm một miếng nữa cho anh.

“Nếu thấy hợp vị thì ăn thêm đi, trên bàn còn nhiều, lát nữa tôi cho anh thử vị khác, anh muốn cái gì, matcha, dâu hay việt quất.” Dương Ái Vân huyên thuyên mãi Sầm Cảnh Đình bị mấy lời này dội vào tai vô tình nói ra một vị: “Việt quất.”

“Anh thích việt quất sao? Để tôi lấy cho anh.” Dương Ái Vân đưa tay ra muốn lấy đĩa bánh kem bên tay phải nhưng chưa kịp thì bị một bàn tay nhanh hơn giành trước.

Cô theo cánh tay nhìn đến khuôn mặt người đối diện, không khỏi bật thốt lên: “Khánh An, sao cậu lại ở đây?”

“Tớ đi cùng ba, sao nào? Không hoan nghênh?” Liễu Khánh An cầm được miếng bánh không khỏi vui vẻ.

Dương Ái Vân chỉ hơi bất ngờ lại nói: “Làm sao dám không hoan nghênh Khánh An tiểu thư.”

“Vậy mới được chứ.” Liễu Khánh An hài lòng.

Dương Ái Vân bất chợt kéo lấy tay Sầm Cảnh Đình nói: “Phải rồi, giới thiệu với cậu, đây là chồng tớ, chắc cậu cũng biết rồi nên tớ không cần phải nói nhiều.”

“Hừ, cậu khoe khoang quá đấy.”

Dương Ái Vân chỉ mỉm cười lại nhìn người đàn ông nói: “Cảnh Đình, người này là bạn thân của tôi, cô ấy tên Liễu Khánh An, đại tiểu thư nhà họ Liễu, cũng là chủ học viên nơi tôi dạy học.”

Sầm Cảnh Đình không nói gì, các mối quan hệ của Dương Ái Vân anh đã sớm điều tra kỹ.

Thấy anh im lặng Dương Ái Vân lại hỏi Liễu Khánh An: “Không phải cậu nói ghét tiệc tùng à, sao lại đến đây.”

“Vì có cậu đó, tình yêu! Mấy nay không gặp được cậu khiến người ta nhớ chết đi được đành phải nhân cơ hội này đến gặp cậu.” Liễu Khánh An hí hửng nói, đồng thời cầm nĩa xúc một miếng bánh lên ăn.

Dương Ái Vân nhìn dáng ăn thoải mái của cô bạn vạch trần: “Chứ không phải do cậu thích đồ ăn ở đây à?”

“Ưm.” Liễu Khánh An xém chút mắc nghẹn, Dương Ái Vân phải đưa cho cô một ly nước thế nhưng cô lại không biết đó là rượu, Liễu Khánh An uống vào lập tức phun ra bàn, ướt cả váy áo.

Dương Ái Vân nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”

“Dương Ái Vân, cậu đưa rượu cho tớ.”

“Vậy sao? Xin lỗi nhé, tớ không biết, để tớ kêu người đưa cậu đi thay bộ khác.” Dương Ái Vân nói rồi đi tới chỗ một cô hầu giao phó, cô hầu này khá thành thật lại ngoan ngoãn nghe lời nên cô mới tin tưởng giao bạn của mình cho cô ta.

Đợi bọn họ đi rồi cô mới quay sang người đàn ông nói: “Xin lỗi, tôi mãi tiếp bạn không chú ý đến anh, để tôi đi lấy miếng bánh khác cho anh.”

Dương Ái Vân tính đi qua bàn bên cạnh thì bị một bàn tay kéo lại: “Đừng đi, tôi không muốn ăn nữa.”

Cô nghe vậy lại hỏi: “Vậy ăn chút gì nhé, ở đây có súp, mì hải sản, còn có…”

“Về thôi.” Sầm Cảnh Đình không để cô liệt kê hết bàn ăn đã ngắt lời, anh không muốn ở nơi ồn ào này thêm nữa.

Dương Ái Vân đang nhiệt tình với đồ ăn lại thấy anh có vẻ không vui cũng hiểu ra vấn đề. Nếu anh đã muốn về vậy cô cũng không nên gượng ép anh làm gì, người đàn ông này chịu đến đây đã là tốt lắm rồi.

“Được rồi, chúng ta về thôi, về rồi tôi nấu mì cho anh.” Dương Ái Vân tự nhiên nắm tay Sầm Cảnh Đình từng bước rời khỏi bàn tiệc.

Thế nhưng hai người đi chưa được bao lâu thì có một người đàn ông mang theo một vị phu nhân đi đến chặn đường bọn họ.

“Sầm đại thiếu gia, lâu quá không gặp, tôi mời cậu một ly được chứ?” Người lên tiếng là người đàn ông, ông ta độ tầm 40 tuổi, ăn mặc sang trọng, mùi nước hoa đắt tiền tỏa ra ngào ngạt.

Người phụ nữ bên cạnh trẻ hơn ông ta một chút, mặc chiếc đầm màu đỏ ôm sát người lộ rõ đường cong quyến rũ, đôi môi chúm chím cùng khuôn mặt trái xoan xinh đẹp động lòng người.

Sầm Cảnh Đình nghe được giọng nói này khẽ nhíu mày lên tiếng: “Giám đốc Ngô.”

“Đúng vậy, là tôi đây, hôm nay tôi mang vợ mình đến chúc thọ chủ tịch Sầm, cậu còn nhớ phu nhân của tôi chứ, lúc trước chúng tôi làm mai cho cậu đưa cháu gái xinh đẹp bên Úc nhưng đáng tiếc cậu lại có người yêu rồi. Tôi nghĩ cậu sẽ cưới cô gái đó chứ, không ngờ lại là cô gái khác.” Ông ta nói chuyện cũng liếc nhìn Dương Ái Vân một cái.

“Tôi không biết có ai nói với cậu điều này hay chưa, vợ cậu dáng người rất tốt nhưng khuôn mặt thật sự không quá đẹp. Có phải cậu bị cô ta lừa rồi không?” Người đàn ông vẫn còn chưa thôi đánh giá cô.

Lúc này vợ ông ta cũng lên tiếng: “Haix, còn tưởng Sầm đại thiếu gia chê Thanh Lam nhà ta là do con bé chưa đủ đẹp, lại không ngờ thẩm mỹ của cậu thì ra là thế này. Cũng đúng thôi, cậu đã không nhìn thấy thì vợ xấu hay đẹp cũng có quan trọng gì.”

Hai người này phu xướng phụ tùy, từng câu nói ra trông có vẻ bình thường nhưng thực chất là mỉa mai người ta.

Những lời nói này lọt vào tai Sầm Cảnh Đình khiến khuôn mặt anh càng lúc càng trầm xuống. Tuy nhiên bọn họ dường như không thấy được điều này, tiếp tục diễn trò.

“Sầm đại thiếu gia này, cậu nói xem lúc trước cậu chọn cháu gái tôi có phải là tốt hơn rồi không, con bé vừa xinh đẹp vừa tốt tính, dù cậu có mù nó cũng sẽ không chê, còn cúc cung tận tụy với cậu. Bây giờ cậu xem, cô gái xấu xí này ở cùng cậu chắc cũng vì tiền thôi nhỉ?”

Chồng mình vừa dứt câu người phụ nữ lập tức tiếp lời: “Còn không đúng sao, đã xấu rồi thì ăn mặc sang trọng cũng không đẹp lên được, tôi thấy chiếc váy này khoác lên người cô thật là làm mất giá trị của nó, dù gì bộ váy này cũng do nhà thiết kế nổi tiếng Maria Tuyền làm ra, đáng lẽ phải được mặc trên người cô gái xứng đáng hơn.”

Lời nói càng lúc càng quá đáng, Dương Ái Vân nhìn rõ sự khinh thường cùng ganh tỵ trong ánh mắt của người phụ nữ, cô không hề hấn gì chỉ nói: “Vị phu nhân này, chồng tôi có yêu thương tôi mới đặt riêng bộ váy này làm quà, anh ấy bảo rồi, người phụ nữ tốt thì xứng đáng mặc đồ tốt nhất thế giới, thế nên có vài người không được chồng mua cho đồ tốt mới ở đây đỏ mắt ghen tị, nói lời mỉa mai độc địa.”

“Cô…” Lời nói của Dương Ái Vân chọc ngoáy vào nỗi đau của bà ta, lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghe bảo mẹ ruột của Dương đại tiểu thư đây là người nghiện cờ bạc thế nên mới không thể giáo dưỡng con gái tốt được, cướp chồng của em ruột không nói giờ còn lên mặt khoe khoang sao? Đúng là không biết xấu hổ.”

Người đàn ông cứ mặc kệ để vợ mình nói chuyện lại không biết khuôn mặt của người đối diện ông ta còn đen hơn cả đáy nồi.

“Người đâu.” Sầm Cảnh Đình gầm nhẹ một tiếng.

Vệ sĩ đứng cách đó không xa nghe thấy tiếng gọi của anh lập tức chạy qua hỏi: “Đại thiếu gia, cậu gọi tôi?”

“Ném hai người này đi.” Sầm Cảnh Đình chỉ ra lệnh đúng một câu.

Đôi vợ chồng ngơ ngác không hiểu chuyện gì, người đàn ông lên tiếng: “Sầm đại thiếu gia, ý cậu là gì?”

“Hành động đi, đừng để tôi phải ra tay.” Sầm Cảnh Đình không thèm đáp trả lại ông ta.

Vệ sĩ không dám chần chừ lâu nhìn hai người đối diện nói: “Mời hai vị mau chóng rời khỏi đây.”

“Chúng tôi không đi, cậu ta có quyền gì đuổi chúng tôi.” Người phụ nữ ngang ngạch nói.

“Cậu ấy là đại thiếu gia.” Vệ sĩ dõng dạc đáp trả.

“Đại thiếu gia thì sao chẳng phải chỉ là một tên mù thôi à?” Người phụ nữ giận quá không kiểm soát được lời nói của mình.