Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 95: Bữa cơm ở căn tin



Một câu nói tự tin thêm chút cao ngạo khiến ban quản trị khó có lời nào phản biện, giám đốc Hoài có kinh nghiệm thương trường bao năm, thế nhưng ông ta chỉ có thể chèn ép một cô gái nhỏ không hiểu biết về thương trường, khó lòng mà quật ngã một con hổ lớn cai trị khu rừng đã hơn năm năm.

Dù là khi Sầm Cảnh Đình còn ở cương vị tổng giám đốc ông ta cũng chưa một lần nào có thể đối đầu với anh, đây cũng là điều khiến ông ta đau đáu suốt thời gian qua.

Sầm Cảnh Đình nói xong điều cần nói lại quay ngang bên phải nói: “Về thôi.”

“Vậy có ổn không? Hội nghị còn chưa xong.” Dương Ái Vân nhìn tình hình hỏi.

Anh không để ý dứt khoát nói: “Kết thúc rồi, không còn chuyện của cô nữa, về nhà ăn cơm thôi.”

Dương Ái Vân thấy anh kiên quyết lại nhìn ông Sầm, ông gật đầu một cái nói: “Hai đứa đi trước đi, chuyện còn lại không cần phải bận tâm.”

Nghe vậy Dương Ái Vân mới dắt tay Sầm Cảnh Đình mà đi, cô cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Thế nhưng hai người đi chưa được mấy bước ông Sầm chợt nói phía sau: “Cảnh Đình, cháu đã đến đây rồi thì ở lại ăn cơm trưa với ông được không?”

Sầm Cảnh Đình không suy nghĩ từ chối: “Cháu không có khẩu vị.”

Ông Sầm nghe vậy có chút thất vọng: “Vậy được, cháu và Ái Vân ra ngoài ăn cái gì đó mà hai cháu muốn đi.”

Sầm Cảnh Đình tiếp tục bước đi Dương Ái Vân lại níu tay anh lại: “Cảnh Đình, tôi đói bụng rồi, không đi nổi nữa, nghe bảo căn tin của Sầm Gia có đầu bếp nổi tiếng nấu ăn rất ngon, tôi muốn thử một chút, anh đưa tôi đến đó được không?”

Sầm Cảnh Đình nghe vậy không trả lời mà hừ lạnh hỏi ngược: “Cô nghe ai nói!”



Anh không phải không biết ý đồ của người phụ nữ này, đúng là được nước lấn tới.

“Hồi sáng lúc vào đây tôi nghe nhân viên công ty nói với nhau, bọn họ ai cũng khen đồ ăn nấu ngon làm tôi rất muốn thưởng thức, Cảnh Đình, đưa tôi đi ăn được không? Bụng tôi đang đánh trống gọi anh đó, nó không thể chờ thêm nữa.” Dương Ái Vân quyết định xuất chiêu quen thuộc của mình.

Dù biết cô cố tình làm vậy nhưng Sầm Cảnh Đình cũng không có cách từ chối.

“Đi thôi, đến phòng ăn khu A.” Sầm Cảnh Đình nói với Phong Đại để hắn chỉ đường.

Phong Đại nghe vậy mỉm cười, hoan hỷ đi trước dẫn lối cho Dương Ái Vân.

Đám người trong phòng họp nãy giờ chỉ biết trố mắt mà nhìn hai người, cũng quên luôn hoàn cảnh hiện tại.

Ông Sầm vừa vui vừa ai oán: “Cháu trai lớn rồi chỉ biết đến vợ, quên luôn cả người ông này.”

“Chủ tịch, như vậy không phải rất tốt sao?” Trợ lý bên cạnh nói nhỏ.

Ông Sầm chỉ nở nụ cười không nói thêm, khi cánh cửa phòng đóng vào ông lại trở về bộ dạng nghiệm nghị.

“Hai người họ xem ra rất hợp nhau.” Sầm Tuệ Nhi nói nhỏ.

Sầm Hạo Nhiên cũng nghe thấy bèn nói: “Anh họ lần này đến đây đúng là bất ngờ, có vẻ phải chúc mừng chị trước rồi.”

Sầm Tuệ Nhi không phản bác cũng không vui vẻ là bao, dù kết quả thế nào cũng không khiến cô vui lên được.

Buổi hội nghị đi đến hồi kết, trợ lý đứng lên công bố kết quả cuối cùng: “Thay mặt chủ tịch tôi tuyên bố cô Tuệ Nhi sẽ là tổng giám đốc tiếp theo của Sầm Gia.”

Kết quả này dĩ nhiên không phải ai cũng hoàn toàn đồng ý nhưng đã đến nước này cũng chẳng ai có thể phản đối.

Căn tin khu A.

Đây là khu căn tin dành cho lãnh đạo cấp cao hay nói đúng hơn chỉ dành cho ban giám đốc muốn ăn ở đây.

Lúc trước Sầm Cảnh Đình cũng thỉnh thoảng cũng hay đến đây ăn cơm có thể nói nơi này là an tĩnh nhất trong các khu căn tin của tập đoàn Sầm Gia.

Lúc này trong căn tin chỉ có Sầm Cảnh Đình và Dương Ái Vân, xung quanh là mấy vệ sĩ ngồi ở bàn bên cạnh.



Dương Ái Vân lần đầu đến đây không khỏi nhìn xung quanh một lượt, không hổ là tập đoàn lớn, khu căn tin cũng trang hoàng như khách sạn năm sao, cái gì nên có đều có.

Dương Ái Vân nhìn xong lại chống tay hướng mắt người đàn ông hỏi: “Cảnh Đình, sao anh lại đến đây vậy? Lo lắng cho tôi sao?”

“Tiện đường thôi.” Sầm Cảnh Đình có chút tránh né.

Biểu hiện của anh cô nhìn rõ trong mắt cũng không vạch trần mà hỏi: “Sao hôm nay anh lại có hứng ra ngoài vậy? Bình thường tôi có rủ anh cũng không đi, lẽ nào không có tôi anh thấy thoải mái hơn.”

“Không phải.” Sầm Cảnh Đình nhanh chóng phản bác.

Dương Ái Vân nghe vậy cười giảo hoạt, chồm người dậy mặt đối mặt với anh nói: “Không phải thì thế nào? Lẽ nào bên tôi anh mới thấy vui, cho nên dù có chán ghét nơi này anh vẫn muốn tới gặp tôi, đúng không?”

Cảm nhận được hơi thở trước mặt, lại ngửi thấy mùi hoa oải hương thoang thoảng bên mũi Sầm Cảnh Đình trong lòng càng thêm chộn rộn, nghe thêm lời cô nói tâm tình của anh khó lòng kìm nén.

“Dương Ái Vân, dừng ở đây thôi.”

Cô lại không bỏ qua: “Sao anh lại trốn tránh? Nói đi, có phải anh đã có chút động lòng với tôi rồi phải không?”

“Không…”

“Anh đừng vội chối.” Dương Ái Vân đưa ngón tay lên chặn môi anh lại, ánh mắt sáng ngời nói: “Tôi chỉ hỏi anh một lần thôi, anh mà chối sẽ không có cơ hội lần hai đâu, tôi sẽ cho anh thêm chút thời gian nữa, nhưng vẫn câu nói cũ, đừng để tôi chờ quá lâu nhé! Ông xã thân yêu.”

Dương Ái Vân nói xong thì thu ngón tay về đồng thời quay lại vị trí của mình ngồi xuống, cô không biết là người đàn ông nào đó đã vì lời nói của cô mà phập phồng lên xuống, trái tim không thể nào yên tĩnh dù một giây.

Lúc này bên ngoài căn tin tiếng ồn ào truyền đến, có vài người đi vào trong, ông lão sáu mươi cầm chiếc gậy trên tay từng bước tiến về cái bàn mà cô và anh đang ngồi. Theo sau ông là trợ lý cùng hai ba người cốt cán trong công ty.

Không bao lâu một giọng nói trầm khàn vang lên: “Ông già này có vinh hạnh được ngồi ở đây hay không?”

Dương Ái Vân nhìn ông tươi cười: “Được chứ ạ, cháu mời ông.”

Cô nhường chỗ cho ông lại đi đến ngồi bên cạnh Sầm Cảnh Đình, ông Sầm từ từ ngồi vào chỗ ngồi, lại nói với đám người trợ lý: “Các anh cũng vào bàn ăn đi.”

“Vâng, thưa chủ tịch.” Trợ lý và những người còn lại tự tìm chỗ ngồi cho mình, để không gian riêng cho bọn họ.

Ông Sầm nhìn đứa cháu trai vẫn ngồi im của mình hỏi: “Đã gọi món chưa?”



“Hiện tại gọi thưa ông.” Dương Ái Vân thay anh trả lời cũng ra hiệu cho Phong Đại gọi phục vụ.

Lúc mới đến cô cố tình nói chuyện cùng Sầm Cảnh Đình nên chưa thể gọi món, hơn nữa cũng là chờ ông Sầm đến gọi chung một thể.

Phục vụ đến nơi, thấy ông chủ lớn của mình hôm nay lại có mặt ở đây thì kinh hồn bạt vía một phen, lại cung kính hỏi: “Chủ tịch, không biết ngài muốn gọi món gì?”

Ông chỉ tùy ý nói: “Cho tôi vài món thanh đạm là được.”

“Cảnh Đình, Ái Vân, các cháu muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái.”

Sầm Cảnh Đình chẳng buồn gọi lại nói người bên cạnh: “Cô tự chọn đi.”

Dương Ái Vân nhìn vào menu, lanh lảnh đọc vài món: “Cho tôi 2 phần mì xào hải sản, bò nhúng dấm, canh khổ qua cùng hai lon coca.”

“Vâng, chủ tịch và nhị vị chờ một lát đồ ăn sẽ có ngay.” Phục vụ nhanh chóng ghi lại món ăn rồi rời đi.

Ông Sầm nghe cô gọi món lại bảo: “Cảnh Đình thích uống đồ có gas sao?”

“Vâng.” Sầm Cảnh Đình cuối cùng cũng nói được một chữ.

“Ta rất bất ngờ đấy, Ái Vân đúng là biết cách dỗ cháu. Thế nhưng ta còn bất ngờ hơn khi cháu chịu tới đây, bao lâu rồi không được ngồi cùng ăn với cháu thế này ta cũng rất tưởng niệm.” Ông Sầm có chút cảm thán.

Nếu hôm nay không phải vì Dương Ái Vân có lẽ anh đã chẳng đến đây, Sầm Cảnh Đình trầm ngâm một hồi lại nói: “Cháu có tới hay không mọi chuyện cũng đã định sẵn.”