Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 99: Chụp ảnh



Sầm Cảnh Đình nghe vậy càng siết chặt cổ cô ta hơn đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, Dương Ái Vân thấy tình hình không ổn vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Cảnh Đình, đủ rồi, thả cô ta ra đi.”

Sầm Cảnh Đình lại hất mạnh tay một cái, thân thể cô ta liền lăn xuống bãi cỏ phía trước, đạo diễn thấy vậy vội vàng chạy tới hỏi thăm: “Cô không sao chứ?”

Người phụ nữ ho khan liên tục, đến nỗi nước mắt cũng chảy ra: “Anh ta, anh ta bị điên rồi, anh ta muốn giết tôi.”

Đạo diễn cũng không ngờ sự tình lại diễn ra như vậy, ông ta quay đầu nhìn hai người, khi thấy sắc mặt tối đen của Sầm Cảnh Đình lại vội vàng quay đầu đi.

Người đàn ông kia thật sự rất đáng sợ, ông ta không dám nhìn thêm giây phút nào nữa.

Dương Ái Vân chứng kiến sự tình chỉ bất ngờ cũng chưa hoảng loạn như mấy người kia, cô nhìn người đàn ông hỏi: “Sao anh lại làm vậy?”

“Cô ta đã nói những lời không nên nói.” Sầm Cảnh Đình trầm giọng nói.

Ánh mắt Dương Ái Vân lóe sáng: “Lẽ nào do người phụ nữ nói tôi xấu xí nên khiến anh không vui sao?”

“Đừng hỏi nhiều, mau đi thôi, tôi không muốn ở đây nữa.” Sầm Cảnh Đình không muốn trả lời nên tìm cách lảng tránh.

Dương Ái Vân cũng không ép anh phải nói, cô biết trong lòng là được, miệng cười tủm tỉm lại dắt tay anh đi dọc bờ sông. Mặt trời đã khuất hẳn nhưng bầu trời vẫn còn tươi sáng, vài người cũng đang chụp hình rôm rả ở ven khóm hoa.

Lúc này lại có một người đàn ông cầm máy ảnh đi đến bảo: “Cô cậu có muốn chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm không? Cảnh vật hiện thời rất đẹp, chụp vài tấm sẽ rất tuyệt.”



Dương Ái Vân nghe vậy cũng có hứng thú nói: “Được thôi.”

“Tôi không chụp.” Sầm Cảnh Đình lập tức phản đối.

Dương Ái Vân thản nhiên nói: “Chụp vài tấm mà thôi cũng không mất mát gì, còn có thể làm kỷ niệm.”

Thế nhưng Sầm Cảnh Đình vẫn không muốn: “Tôi không cần kỷ niệm.”

“Nhưng tôi cần, Sầm Cảnh Đình, chúng ta chẳng có ảnh cưới rồi lẽ nào vài tấm ảnh chụp chung cũng không có?” Dương Ái Vân chất vấn anh.

Cô thay Dương Ái Linh gả cho anh nên hoàn toàn không có tấm ảnh cưới nào. Thực ra cô cũng không cần mấy tấm ảnh làm gì, thế nhưng bọn họ dù sao cũng là vợ chồng trước sau cũng phải có vài tấm mới hợp lý, người ngoài nhìn vào cũng không thể dị nghị.

Sầm Cảnh Đình nghe được lời này đột nhiên không phản kháng được nữa, trầm tĩnh để cô muốn làm gì thì làm.

Dương Ái Vân thấy anh không ý kiến nữa mới nhìn xung quanh lại chỉ vườn hoa bên kia nói: “Chúng tôi sẽ chụp ở đó, ông chụp hai ba tấm là được.”

“Được, mời cô cậu.” Người thợ chụp ảnh nói, có mối làm ăn thì vô cùng vui vẻ, cũng không quan tâm lắm nhan sắc hai người đối xứng nhau, ông là người chụp ảnh lâu năm, chụp vì nghệ thuật không phải vì ngoại hình.

Hai người đứng sát bên nhau, Dương Ái Vân khoác lấy tay anh nở nụ cười tươi roi rói, ngược lại Sầm Cảnh Đình sắc mặt lại cứng đơ.

Thợ chụp ảnh nhìn không thuận mắt lên tiếng: “Chàng trai cười lên nào, đứng cứng nhắc như vậy.”

Cô nhìn sang anh, người đàn ông này quả thật chỉ có một khuôn mặt thờ ơ, lầm lì, cô thở dài trong lòng, đột nhiên ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên, không chút ngại ngùng hôn lên khóe miệng anh một cái.

Phút chốc biểu tình của Sầm Cảnh Đình thay đổi, đôi mắt mở to kinh ngạc, sau đó mang tai dần dần đỏ lên.

Đối diện thợ chụp ảnh bắt trọn khoảnh khắc, vội vàng chụp mấy tấm, miệng còn bảo: “Tốt, tốt lắm, rất đẹp.”

Khi chạm vào da thịt của anh trái tim của Dương Ái Vân cũng đập không ngừng, cô dừng lại mấy giây lại nhanh chóng rời đi, không phải nụ hôn đầu lại còn là chợp nhoáng nhưng lại khiến người ta xao xuyến trong lòng, khó mà lột tả được.

“Dương Ái Vân, cô…” Sầm Cảnh Đình thẹn quá hóa giận lại chẳng nói được lên câu, anh cũng giống như cô dù chỉ là nụ hôn thoáng qua nhưng lại chạm thẳng vào trái tim, khiến nó không ngừng nóng lên.

Dương Ái Vân thản nhiên vỗ vỗ vai anh nói khẽ: “Chỉ là một nụ hôn thôi, nếu anh thấy thiệt lát nữa tôi cho anh hôn lại.”

Dứt lời cô đi về phía thợ chụp ảnh hỏi: “Thế nào ạ?”

“Đẹp lắm cô gái, cô làm rất tốt, cả cô và chồng cô đều rất ăn ảnh, có nhã hứng làm người mẫu ảnh cho tôi không?” Người thợ chụp ảnh thăm dò, qua đoạn đối thoại của hai người ông đương nhiên biết bọn họ là vợ chồng.

Dương Ái Vân không ngờ lại có người muốn bọn họ làm người mẫu chụp ảnh cô thẳng thừng từ chối: “Chúng tôi đều không muốn, cảm ơn lời mời của ông.”

“Hây, tiếc thật đấy.” Thợ chụp ảnh có chút tiếc nuối.

Cô nhìn người đàn ông đứng một mình bên kia tranh thủ nói: “Khi nào ông rửa ảnh xong thì gửi tới địa chỉ này cho tôi nhé, có cần tôi chuyển khoản trước không?”

Dương Ái Vân ghi địa chỉ nhà Khánh An cho ông ta, không ghi địa chỉ nhà họ Sầm tránh phiền phức.

Thợ chụp ảnh xua tay: “Không, không cần đâu, tôi miễn phí bộ ảnh cho cô, cô có thể cho tôi mượn mấy tấm ảnh này quảng cáo không?”

“Chuyện này hơi khó, chồng tôi không muốn hình ảnh bị lan khắp nơi, mong ông thông cảm.” Đùa sao, Sầm Cảnh Đình là ai? Nếu ảnh của anh bị lộ ra ngoài, không biết sẽ có hậu quả gì đâu.

“Vậy sao, thôi được rồi, tôi sẽ gửi ảnh đến địa chỉ cho cô sớm nhất.” Thợ chụp ảnh tiếc nuối nhưng cũng không thể làm gì hơn.

“Vâng, cảm ơn ông, để tôi chuyển tiền cho ông nếu không sẽ rất ngại.”

“Không cần đâu cô gái, mà tôi bảo này, cô và chồng cẩn thận đấy nhé, sắp có tai họa ập đến rồi, nhớ phòng tránh kẻ gian, nhất là người thân cận.”

Lời nói của thợ chụp ảnh nói có chút bí hiểm làm cô nhíu mày, trước nay cô không tin những chuyện phán đoán linh tinh này, nhưng người ta có lòng nhắc nhở cô chỉ có thể nói cảm ơn.

Bên này Sầm Cảnh Đình đứng như trời trồng, bàn tay không tự chủ được đặt lên khóe môi, dù đã hôn vài lần nhưng hôm nay lại càng thêm kích động.

Dương Ái Vân quay lại, thấy anh đơ như cây cơ thì nghi hoặc: “Cảnh Đình, anh sao thế?”

Nghe thấy tiếng cô anh lại quay về vẻ mặt như thường, lành lạnh nói: “Không có gì.”

“Vậy chúng ta đi dạo tiếp nhé, phía trước hình như có nhóm sinh viên đang ca hát, ra đó nghe đi.” Dương Ái Vân lại nắm lấy tay anh bước đi, đã ra đây rồi thì chơi cho đã rồi về cũng không muốn, dù sao về nhà họ Sầm cũng không có gì vui vẻ, để anh thư giãn ở đây vẫn tốt nhất.

Sầm Cảnh Đình vô thức bị cô kéo đi. Lúc sắp đến nơi, đột nhiên có một cô gái đang trượt patin la hét om sòm: “Tránh ra, tránh ra, tôi không dừng lại được, mau tránh ra.”

Dương Ái Vân nhìn cô gái sắp đụng trúng bọn họ lập tức kéo Sầm Cảnh Đình qua một bên: “Coi chừng.”

Lúc kéo anh qua cô lại vấp trúng một hòn đá nên cả người ngã ra phía sau té thắng vào bụi hoa hồng sau đó. Vì đang cầm tay Sầm Cảnh Đình nên hiển nhiên anh cũng té theo cô.

Hai người phút chốc nằm đè lên nhau, Dương Ái Vân chống tay xuống lại bị gai của hoa hồng đâm vào, đau đến nhíu mày lại không phát ra tiếng.

Cô gái trượt patin bên kia cũng đâm vào cái cây ngã nhào ra đất.

Bỗng chốc có vài tiếng nói vang lên: “Có người té rồi, mau, mau lại xem sao.”

“Này, anh chị không sao chứ?” Có một vài sinh viên ở gần đấy đi đến hỏi han bọn họ.

Dương Ái Vân đau điếng, Sầm Cảnh Đình lại đang đè lên người cô khiến cô không thể nhúc nhích.

“Cảnh Đình, anh, anh không sao chứ, có thể đứng lên được không?” Dương Ái Vân thấy người đàn ông không có biểu hiện gì thì hỏi.