“Anh ta có quan hệ thế nào với hai người vậy?”
Nguyễn Quỳnh Anh cấu lòng bàn tay, cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Cô có thể nói anh là người hỗ trợ tài chính cho mình sao.
Nếu như cô nói ra thì Ngô Bảo Ngọc sẽ cảm thấy thế nào về cô chứ?
Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh chậm chạp không lên tiếng, khóe miệng Tô Hồng Yên khẽ nhếch: “Anh ấy sắp là chồng chưa cưới của tôi.”
Ngô Bảo Ngọc ngạc nhiên há hốc mồm: “Vậy thì chúc mừng cô Yên.”
“Cảm ơn.” Tô Hồng Yên cười xán lạn.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy những lời này thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không thể nói gì.
“Đúng rồi Bảo Ngọc, cô cầm giúp tôi một chút, tôi đi nhà vệ sinh.” Ngô Bảo Ngọc đưa lễ phục đang cầm trong tay cho Nguyễn Quỳnh Anh rồi nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh.
Nhìn sắc mặt của cô ấy hình như không tốt cho lắm.
Không phải là bị tiêu chảy đó chứ.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi lo lắng.
Tô Hồng Yên nhìn cô: “Cô Quỳnh Anh, hình như cô và cô Bảo Ngọc mới quen nhau, sao cô ấy lại gọi cô thân mật như vậy chứ.”
“Chúng tôi là bạn bè.”
Bạn bè gọi nhau thân mật không phải là rất bình thường sao.
“Cô Quỳnh Anh thật là có năng lực, thế mà có thể làm bạn với cô Bảo Ngọc.” Tô Hồng Yên khoanh cánh tay cười đầy thâm ý.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy sự trào phóng trong lời nói của cô ta thì nhíu mày: “Cô Yên nói vậy là có ý gì, cô đang ám chỉ là tôi cố ý tiếp cận Bảo Ngọc sao?”
“Sao cô Quỳnh Anh lại nghĩ tôi là người như vậy chứ, cô hiểu lầm tôi rồi.” Tô Hồng Yên làm vẻ mặt oan ức.
Giả vờ giả vịt!
Nguyễn Quỳnh Anh cười giễu không muốn quan tâm đến cô ta nữa.
Cùng lúc đó trong lòng cũng rất ngạc nhiên, Tô Hồng Yên vậy mà lại đoán ra được thân phận của Ngô Bảo Ngọc.
Cũng đúng, nếu như Ngô Bảo Ngọc thật sự là từ viện mồ côi ra thì sao lại có thể tới nơi như thế này chứ.
“Tôi đi tính tiền.” Nguyễn Quỳnh Anh ôm lễ phục vòng qua người Tô Hồng Yên chuẩn bị rời đi.
Mới đi được hai bước thì đột nhiên có thứ gì đó từ đỉnh đầu rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng bước phát hiện đó là một viên thủy tinh.
Viên thủy tinh rơi từ trên đầu xuống...
Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ đến điều gì đó, cô theo bản năng ngẩng đầu thì thấy đèn thủy tinh lớn ở trên đỉnh đầu đang lung lay, chỗ kết nối trần nhà và đèn thủy tinh trang đã bị vỡ ra, bây giờ chỉ có một dây điện tinh tế treo trên đèn thủy tinh.
Đèn thủy tinh lớn như vậy thì trọng lượng cũng không phải là nặng bình thường, sợi dây điện kia đang bị kéo căng đến nỗi vỏ ngoài cũng bị phá vỡ, huống chi đèn thủy tinh vẫn còn đang lung lay, hoàn toàn là không thể chịu được lâu nữa, rất nhanh sẽ rơi xuống dưới.
“Cô Yên, mau tránh ra.” Nguyễn Quỳnh Anh tốt bụng nên lo lắng nhắc nhở Tô Hồng Yên đang đứng ở dưới đèn thủy tinh.
Tô Hồng Yên quay đầu nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ: “Sao vậy?”
“Đèn thủy tinh…”
Nguyễn Quỳnh Anh còn chưa nói xong thì chỉ nghe thấy một tiếng bộp, dây điện treo đèn thủy tinh đã bị đứt, lúc này đèn thủy tinh đang nhanh chóng rơi xuống dưới.
Con ngươi của Nguyễn Quỳnh Anh co rụt lại, cô la to: “Cô Yên, mau tránh ra!”
Tô Hồng Yên cũng nghe thấy tiếng vang vừa rồi, lại nhìn thấy dáng vẻ Nguyễn Quỳnh Anh căng thẳng nhìn ở trên đỉnh đầu cô ta, cô ta cũng nghi ngờ ngẩng đầu nhìn.
Tô Hồng Yên vừa nhìn thì sắc mặt trở nên tái nhợt, giống như là bị sợ đến nỗi choáng váng đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy thế thì trong lòng cảm thấy tức giận.
Tô Hồng Yên muốn chết sao!
Nếu như cô ta bị thương thì Trần Vĩnh Hải chắc chắn sẽ vô cùng đau khổ.
Cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của anh.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh khẽ cắn môi giống như đã đưa ra quyết định, cô ném lễ phục ở trong ngực chạy tới đẩy Tô Hồng Yên ngã nhào xuống đất.
Ầm!
Đèn thủy tinh rớt xuống nện thẳng lên trên lưng Nguyễn Quỳnh Anh.
“A!”
Nguyễn Quỳnh Anh kêu thảm, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt hoàn toàn không còn một giọt máu, trên trán đổ đầy mồ hôi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cửa hàng trưởng nghe thấy tiếng động thì dẫn theo hai nhân viên bán hàng lo lắng chạy tới.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này thì bị dọa sợ đến nỗi chân cũng mềm nhũn.
Có thể đến trong tiệm mua quần áo thì đều là người có thân phận không tầm thường, bây giờ lại xảy ra chuyện này, họ sẽ không chịu nổi trách nhiệm này.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau cứu người!” Quản lý cửa hàng quát to.
Lúc này hai nhân viên bán hàng mới kịp phản ứng, đi tới đẩy đèn thủy tinh ở trên lưng Nguyễn Quỳnh Anh ra rồi đỡ cô và Tô Hồng Yên đứng dậy.
“Thưa cô, cô không sao chứ?” Quản lý cửa hàng đi tới, vừa căng thẳng lại vừa sợ hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cảm thấy trên lưng đau rát, suy yếu cười một: “Vẫn tốt…”
“Thật sao.” Quản lý cửa hàng là thở phào trước, sau đó là cúi người xin lỗi: “Thực sự thật xin lỗi hai cô, chuyện ngày hôm nay nhà họ Cao của chúng tôi sẽ toàn quyền phụ trách, còn về lễ phục thì tôi sẽ giảm năm mươi phần trăm, hai cô thấy thế nào?”
“Hừ, năm mươi phần trăm? Chuyện ngày hôm nay tôi chắc chắn phải truy cứu!” Tô Hồng Yên đỏ bừng mắt, vô cùng tức giận.
Vẻ mặt của quản lý cửa hàng cứng đờ: “Việc này…”
“Việc này cái gì, lập tức liên hệ với người phụ trách nhà Cao ở Hà Nội, chuyện này nghiêm trọng uy hiếp đến tính mạng của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy!” Tô Hồng Yên nắm chặt tay khẽ quát.
Quản lý cửa hàng cũng biết trách nhiệm này thuộc về mình, lại nhìn thấy Tô Hồng Yên không chịu nhận lời xin lỗi, rơi vào đường cùng chỉ có thể làm theo: “Tôi sẽ đi ngay.”
Sau khi cô ấy đi, Nguyễn Quỳnh Anh hỏi: “Cô Yên, cô không sao chứ?”
Nếu như cô ta xảy ra chuyện thì chẳng phải Trần Vĩnh Hải sẽ phát điên sao.
“Tôi không sao, trái lại là cô…” Ánh mắt Tô Hồng Yên nhìn Nguyễn Quỳnh Anh rất phức tạp, có kinh hãi còn có áy náy.
Lúc nãy cô ta nghe thây tiếng kêu thảm thiết kia.
Đèn treo lớn như vậy rơi xuống nện ở trên lưng thì không thể không có việc gì.
“Tôi vẫn tốt.” Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh tái nhợt cười.
Bờ môi Tô Hồng Yên khẽ giật: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô không nghĩ có lẽ lòng tốt của cô sẽ không được đền đáp, có khả năng sẽ còn mang đến tổn thương cho cô sao?”
“Cô có ý gì?” Nguyễn Quỳnh Anh trố mắt.
Tô Hồng Yên vuốt tóc mai: “Không có ý gì, chẳng qua là tôi cảm thấy cô rất ngu xuẩn và ngây thơ.”
Cô vậy mà lại cứu cô ta!
Nếu như Nguyễn Quỳnh Anh không có liên quan đến Trần Vĩnh Hải thì có lẽ cô ta sẽ nhận lòng tốt này.
Nhưng mà không có nếu như.
Ánh mắt liếc nhìn về phía bóng dáng ở bên ngoài cửa kính, sự áy náy ở trong lòng Tô Hồng Yên tan biến, cô ta mỉm cười với Nguyễn Quỳnh Anh: “Nguyễn Quỳnh Anh, xin lỗi!”
Dứt lời cô ta nhắm mắt ngã xuống trước ánh mắt lo lắng của Nguyễn Quỳnh Anh.
“Hồng Yên!” Giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy tim như bị siết chặt, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Trần Vĩnh Hải tối sầm mặt bước nhanh tới.
“Anh Hải…” Cô gọi anh.
Trần Vĩnh Hải lạnh nhạt quét mắt nhìn cô, anh cẩn thận ôm Tô Hồng Yên, giọng nói lạnh như băng: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Anh đi tới thì nhìn thấy Tô Hồng Yên té xỉu, mà nơi này lại hỗn độn.
Hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
“Nơi này…” Nguyễn Quỳnh Anh đang muốn giải thích thì quản lý cửa hàng đi tới.
Trần Vĩnh Hải hỏi quản lý cửa hàng.
Quản lý cửa hàng giải thích: “Đèn thủy tinh rơi xuống nện vào hai cô ấy.”
Nói đến đây, cửa hàng trưởng nhìn về phía người ở trong lòng Trần Vĩnh Hải thì ngây ra một lúc.
Sao lại là cô gái này ngất xỉu?
Cô gái này được một cô gái khác bảo vệ nên không có bị thương, nếu như ngất xỉu thì cũng nên là người khác chứ.
Tô Hồng Yên té xỉu là bởi vì bị nện trúng nên bị thương sao?
Trái tim chùng xuống, Trần Vĩnh Hải nghiêm mặt ôm Tô Hồng Yên đi ra phía bên ngoài. Lúc đi tới cửa anh chợt dừng lại nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: “Cô ở chỗ này chờ đi, lát nữa sẽ có người đến đón cô.”
Nói xong thì bóng dáng của anh biến mất ở bên ngoài cửa.
Từ đầu đến cuối anh chưa từng hỏi Nguyễn Quỳnh Anh có bị thương hay không.