Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 285: Tôi muốn đưa cô ấy ra nước ngoài



“Vẫn chưa hỏng, tại sao không để lại?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh khó hiểu.

Trần Vĩnh Hải nhếch nhẹ môi không nói, bước tới lấy cháo trong tủ lạnh ra, rồi vứt cả bát vào thùng rác.

Nguyễn Quỳnh Anh thấy tức đau ngực, chỉ vào cửa phòng bếp, lạnh giọng nói, “ra ngoài!”

“Trần Quỳnh Anh...”

“Ra ngoài!” Nguyễn Quỳnh Anh lặp lại một lần, âm lượng lớn hơn nhiều.

Trần Vĩnh Hải híp mắt, toàn thân mang hơi thở lạnh lẽo bước ra ngoài.

Nguyễn Quỳnh Anh ngồi xổm trước thùng giác, đau lòng nhìn bát cháo vương vãi trong thùng, trong lòng thở dài một tiếng cầm bát đặt vào bồn rửa sạch rồi cất vào trong tủ.

Sau khi hoàn thành xong những điều này, cô mới mở bếp nấu cho Trần Vĩnh Hải một bát mì.

“Ăn đi, ăn xong thì nhanh chóng rời khỏi đây!” Nguyễn Quỳnh Anh đặt bát mì trước mặt Trần Vĩnh Hải một cách vô cảm.

Trần Vĩnh Hải liếc mắt, cũng không nói gì cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Có lẽ là thật sự đói, anh ăn miếng rất to, động tác nhanh nhẹn nhưng vẫn rất tao nhã.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn một lúc rồi bước đến ngồi đối diện anh, cầm một cuốn tạp chí thời trang đặt lên đùi xem.

Xem được vài trang, điện thoại trên bàn trà đột nhiên rung lên.

Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu nhìn thấy số điện thoại người gọi, vừa định với tay lấy điện thoại, một bàn tay to lớn vươn ra không trung cầm điện thoại trước một bước.

Nguyễn Quỳnh Anh cau mày, “trả lại cho tôi!”

Trần Vĩnh Hải phớt lờ cô, im lặng nhìn chăm chú vào số điện thoại người gọi.

Nguyễn Quỳnh Anh thấy anh không định trả điện thoại liền vươn tay muốn lấy lại.

Tuy nhiên Trần Vĩnh Hải lại một tay cầm điện thoại giơ lên cao, tay kia ấn đầu cô giữ yên.

Đến mức này cho dù Nguyễn Quỳnh Anh có nhào tới cũng không thể lại gần người anh, chứ đừng nói đến chuyện lấy điện thoại.

Trần Vĩnh Hải ngăn lại Nguyễn Quỳnh Anh quá dễ dàng, sau đó cầm điện thoại bên tai và trả lời cuộc gọi.

“Quỳnh Anh, anh về đến nhà rồi.” Giọng Trần Cận Phong truyền đến trong điện thoại.

Trần Vĩnh Hải cười lạnh, “về đến nhà còn cần phải gọi điện cho cô ấy báo tin sao?”

Sau vài giây trong điện thoại im lặng, Trần Cận Phong mới ngạc nhiên hỏi: “Chủ tịch Trần, sao lại là anh?”

Nguyễn Quỳnh Anh vẫn đang náo loạn, “Trần Vĩnh Hải, anh buông tôi ra, đưa điện thoại trả cho tôi!”

Trần Vĩnh Hải dường như không nghe thấy.

“Trần tổng, anh đang ở cạnh Quỳnh Anh sao?” Trần Cận Phong có chút lo lắng hỏi.

Trần Vĩnh Hải liếc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, buông cô ra sau đó cầm điện thoại bước ra ban công, đóng cửa sổ kính kiểu Pháp (cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn) từ bên ngoài khóa lại.

Nguyễn Quỳnh Anh không thể mở cửa, chỉ có thể tức giận đập vào kính cửa sổ, Trần Vĩnh Hải, anh đừng có quá đáng!”

Trần Vĩnh Hải cười lạnh liếc nhìn cô, sau đó nghiêm túc nói chuyện với đầu dây bên kia: “Tôi đang cầm điện thoại của cô ấy, cậu nói xem cô ấy đang ở đâu?”

“Anh không làm gì cô ấy chứ?” Trần Cận Phong nắm chặt điện thoại.

Trần Vĩnh Hải hừ lạnh một tiếng, “tôi có thể làm gì cô ấy?”

Nghe vậy, Trần Cận Phong thở phào nhẹ nhõm, “anh không làm gì cô ấy thì tốt, hiện giờ sức khỏe của Nguyễn Quỳnh Anh không còn chịu đựng được sự giày vò của anh nữa.”

“Cậu không cần nhắc!” sắc mặt Trần Vĩnh Hải u ám, khẩu khí không tốt, “Là cậu, cậu đã làm gì cô ấy, để cô ấy thay đổi thái độ với tôi?”

Nếu anh nhớ không nhầm, hai ngày trước quản gia Hoàng nói với anh Trần Cận Phong đến biệt thự tìm Nguyễn Quỳnh Anh.

Khi đó, Nguyễn Quỳnh Anh còn chưa tha thứ cho Trần Cận Phong.

Nhưng bây giờ anh phát hiện ra thái độ của cô đối với Trần Cận Phong đã hoàn toàn trở lại như trước, muốn nói Trần Cận Phong không có làm chuyện gì ở đây, anh tuyệt đối không tin!

Tiếng cười của Trần Cận Phong vang lên trong điện thoại, tiếng cười trầm thấp mang ý tứ đã đạt được mục đích, “Đương nhiên là xáo trộn trí nhớ của cô ấy.”

“Cậu nói cái gì?” con ngươi Trần Vĩnh Hải co rút lại, hơi thở toàn thân nháy mắt ngưng tụ kết lại thành băng.

Trong phòng khách, Nguyễn Quỳnh Anh đang tức giận nhìn chằm chằm Trần Vĩnh Hải, thấy vẻ mặt anh không đúng không khỏi cảm thấy tò mò.

Trần Cận Phong đã nói gì với anh ấy?

Nguyễn Quỳnh Anh áp tai lên tấm kính, cố gắng nghe trộm.

Nhưng màng chắn thủy tinh hiệu quả quá tốt, cô nghe được vài giây, ngoại trừ nhìn thấy miệng Trần Vĩnh Hải chuyển động, một chút âm thanh không nghe được.

Mà Trần Vĩnh Hải phát hiện cô đang nghe trộm nên dứt khoát xuay người lại, quay lưng về phía cô.

Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi, khịt mũi rồi đi dọn dẹp bát đũa.

“Trần thiếu” anh thật sự là một người danh giá nhanh quên chuyện, trước đây tôi ở bệnh viện đã từng nói tôi có thể để Quỳnh Anh buông bỏ thù hận đối với tôi, anh xem tôi không phải là đã làm được điều đó sao? Trần Cận Phong nghịch dao phẫu thuật cười nhẹ nói, ý cười không chạm đáy mắt.

Trần Vĩnh Hải vung nắm đấm, “Trần Cận Phong, cậu dám!”

“Tôi có cái gì không dám làm, tôi làm điều này cũng là vì muốn tốt cho Quỳnh Anh, tôi là người bạn duy nhất chân thành với Quỳnh Anh, ngoại trừ Ngô Bảo Ngọc, tôi làm sao có thể để cô ấy ghét tôi được.” Trần Cận Phong phản bác nói.

Ánh mắt Trần Vĩnh Hải tối sầm nguy hiểm làm cho người khác sợ hãi, bởi vì tứ giận, tay anh hơi run lên, “cậu không sợ nói những lời này cô ấy nghe được sao?”

“Trần tổng” anh đừng dọa tôi, anh tưởng rằng tôi không nghe thấy tiếng anh đóng cửa sao? nếu tôi đoán không nhầm thì anh đã cướp điện thoại của Quỳnh Anh, vừa để cô ấy không giật lại nên đóng cửa và nhận điện thoại cùng tôi một mình đúng không.” Trần Cận Phong cười haha.

Nghe thấy những lời chế giễu trong lời nói của anh ta, Trần Vĩnh Hải có thể hình dung ra biểu cảm của anh ta lúc này.

“Đúng rồi Trần tổng, nhân tiện tôi có chuyện này muốn nói với anh một tiếng.” Trần Cận Phong vừa nói.

Trần Vĩnh Hải híp mắt, “cậu còn muốn nói cái gì?”

“Tháng sau thời hạn trao đổi y khoa của tôi sẽ kết thúc trước thời gian, đến lúc đó tôi sẽ đưa Quỳnh Anh cùng ra nước ngoài.

Nghe vậy, Trần Vĩnh Hải liền không nén được cơn giận gầm gừ, “cậu nghĩ cũng đừng nghĩ!” Đưa Nguyễn Quỳnh Anh ra nước ngoài, cũng xem tôi có đồng ý hay không!

“Thật không? Vậy chúng ta sẽ chờ xem, tôi tuyệt đối không thể để Quỳnh Anh ở trong nước để cho anh bắt nạt! Còn có Trần tổng, lại nói với anh một tiếng, anh, không thể ngăn cản tôi!” sắc mặt Trần Cận Phong lạnh lùng, từng câu từng chữ, khí thế trên người khiến cho người khác kinh hãi.

Ngay cả cách trở một cuộc điện thoại, Trần Vĩnh Hải cũng có thể cảm nhận được khí thế phần nào, rõ ràng không yếu hơn anh.

Trần Cận Phong nghiến răng nghiến lợi, trong đáy mắt lóe lên thần sắc phức tạp, tức giận, hoài nghi còn có đố kỵ!

Hiện tại anh đã có thể hoàn toàn xác định thân phận Trần Cận Phong tuyệt đối không đơn giản như anh điều tra lúc đầu!

Một bác sĩ, căn bản không thể nào có khí thế này.

Trần Cận Phong đây là thân phận gì?

Cuộc gọi kết thúc theo cách này, Trần Vĩnh Hải mở cửa sổ kính bước vào phòng khách, sau khi không thấy Nguyễn Quỳnh Anh đâu lại bước vào phòng bếp.

Nguyễn Quỳnh Anh đang rửa bát, anh đứng ở cửa, nhìn chằm chằm bóng lưng cô, “em đã đồng ý cùng Trần Cận Ngôn ra nước ngoài?”

Giọng anh đều đều, khó nghe ra được cảm xúc gì.

Nguyễn Quỳnh Anh tạm dừng động tác, “Trần Cận Ngôn nói cho anh?”

“Tôi hỏi, cô có đồng ý ra nước ngoài cùng cậu ta không?” Trần Vĩnh Hải không trả lời cô mà lặp lại câu hỏi của chính mình.

Giọng điệu chất vấn của anh là có ý gì?

Cô đang là phạm nhân sao?

Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh có chút không thoải mái, thả khăn rửa bát trong tay xuống, tức giận nói: “Thì sao?”

“Cô thực sự đồng ý?”

“Đúng vậy, bây giờ tôi là người tự do, tôi có thể đi bất cứ đâu tôi muốn, cùng anh ấy ra nước ngoài thì có vấn đề gì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh.

Sắc mặt Trần Vĩnh Hải ảm đạm đến cực điểm. “Từ chối!”

“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào tôi không đồng ý.” Trần Vĩnh Hải nói ra những lời này từ kẽ hở giữa hai hàm răng.

Nguyễn Quỳnh Anh giễu cợt kinh thường, “anh không đồng ý là tôi không thể ra nước ngoài sao? Anh là ai?”