Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 286: Tôi Không Yêu Cô Ấy



“Tôi là người đàn ông của cô!” Vĩnh Hải gằn giọng, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, nâng cằm cô lên, hôn xuống.

Quỳnh Anh sững sờ, một lúc sau mới kịp phản ứng, kịch liệt giãy dụa: “Buông tôi ra...”

“Câm miệng!” Người đàn ông ôm cô chặt hơn, áp cả người cô lên quầy thủy tinh khiến cô không thể nào động đậy.

Quỳnh Anh lưng tựa vào mặt thủy tinh lạnh lẽo, bị ôm trong ngực người đàn ông, không một khe hở.

Nụ hôn của người đàn ông mạnh mẽ và nóng bỏng khiến cô không thể nào tự khống chế được bản thân.

Dần dần, mắt cô mông lung, biên độ vùng vẫy nhỏ dần, rồi hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn của người đàn ông.

Cô giơ tay lên, vòng tay qua cổ người đàn ông, bắt đầu đáp lại theo bản năng.

Cảm nhận được sự đáp trả của Quỳnh Anh, Vĩnh Hải dừng lại một lúc, rồi mắt anh lóe lên, như thể được cổ vũ, anh càng mạnh mẽ quấn quýt môi cô, bàn tay anh bắt đầu di chuyển trên cơ thể cô.

Khi bàn tay của người đàn ông lướt qua bụng dưới của cô, Quỳnh Anh sực nhớ điều gì đó, thoát khỏi cơn mơ hồ, bất ngờ đẩy người đàn ông ra.

“Quỳnh Anh, cô...” Vĩnh Hải bị đẩy ngả người đập mạnh vào bức tường phía sau.

Quỳnh Anh cởi bỏ quần áo, sắc mặt trắng xanh nhìn chằm chằm vào anh, tâm trạng vô cùng khó chịu.

Cô lại dễ dàng bị anh ta khống chế như vậy!

Thật sự không có tương lai!

Cô nói rằng sau này cô sẽ không yêu anh nữa, nhưng chỉ vì một nụ hôn của anh mà cô suýt nữa mất đi lý trí!

“Ra ngoài!” Quỳnh Anh chỉ ra cửa.

Vĩnh Hải lau đi dấu vết của nụ hôn, ngơ ngác khi nghe cô nói: “Cô dám đuổi tôi đi à?”

“Ra ngoài!” Quỳnh Anh lại hét lên.

Vĩnh Hải khoanh tay nhìn cô cười như không cười: “Nếu tôi không ra ngoài, cô có thể làm gì tôi?”

Người đàn bà này lại muốn gây chuyện như thế nào đây?

Làm thế nào mà thái độ của cô lại thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy?

Quỳnh Anh siết chặt lòng bàn tay, thân thể khẽ run lên: “Tôi không làm gì được anh, vậy thì anh chỉ có thể ở trong phòng khách cả đêm.”

Nói xong, cô lướt qua anh, bước ra khỏi bếp.

Vĩnh Hải nhướng mày, đi theo sau cô.

Quỳnh Anh dừng lại, “Vĩnh Hải, anh có biết không? Anh đã có vợ chưa cưới còn cùng cô gái khác hôn môi, anh đúng là đồ cặn bã!”

Nói xong, cô bước vào phòng ngủ đóng sập cửa lại.

Vĩnh Hải đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa như muốn đạp tung nó ra.

Nhưng anh hít thở sâu và kiềm nén lại sự tức giận.

“Tôi là căn bã? Quỳnh Anh, hình như tôi còn chưa đính hôn? Vợ chưa cưới của tôi ở đâu ra, chưa kể bây giờ cô vẫn là tình nhân của anh. Tôi hôn cô là không đúng sao?” Vĩnh Hải dựa vào cửa khẽ nói.

Quỳnh Anh đứng trong phòng tối cười lạnh một tiếng: “Vĩnh Hải, anh nói quá nhẫn tâm, không ai không biết cô Tô Hồng Yên là vợ chưa cưới tương lai của anh, hiện tại anh lại đang chối bỏ, có phải là đối xử với cô ấy quá bất công rồi không? Anh không sợ cô ấy buồn sao? Hơn nữa hiện tại tôi đã không phải tình nhân của anh nữa rồi!”

Cô đã trả lại hết tiền.

Hợp đồng không có tính pháp lý, cô đã rời khỏi biệt thự của anh, cô không phải tình nhân của anh.

“Tại sao tôi phải sợ cô ấy buồn?” Vĩnh Hải mím môi.

Quỳnh Anh bật đèn, ngồi ở bên giường đáp: “Anh không yêu cô ấy sao? Anh yêu cô ấy lại có thể nói những lời như vậy, Vĩnh Hải, anh thật sự nhẫn tâm đến làm người ta sợ hãi!”

Sau khi nghe cô nói, mí mắt của Vĩnh Hải rũ xuống, ánh mắt khó đoán.

Quỳnh Anh không đợi anh nói trả lời, tâm trạng tuột tới đáy, trong lòng đầy chua xót, không biết là vì chính mình hay là Tô Hồng Yên.

“Vĩnh Hải, anh có thể đi rồi.” Cô mệt mỏi nhắm mắt lại.

Vĩnh Hải đột nhiên nói: “Tôi không yêu cô ấy!”

“Cái gì?” Quỳnh Anh đột nhiên mở mắt ra.

Cô dường như nghe thấy anh nói rằng anh không yêu Tô Hồng Yên?

“Tôi không yêu Tô Hồng Yên!” Vĩnh Hải lặp lại.

Quỳnh Anh lúc này mới nghe rõ, hé miệng, thật lâu mới nói: “Làm sao có thể, Vĩnh Hải, anh đừng đùa với tôi.”

Làm sao anh có thể không yêu Tô Hồng Yên.

Bởi vì Tô Hồng Yên, anh đã lựa chọn cô trở thành thế thân của Tô Hồng Yên bốn năm.

Bây giờ anh ấy chuẩn bị đính hôn với Tô Hồng Yên, nhưng anh lại nói rằng anh không yêu Tô Hồng Yên, điều này quá nực cười.

“Tôi không đùa, tôi không yêu cô ấy.” Vĩnh Hải nhìn ảnh của Quỳnh Anh trong album điện thoại, trầm giọng nói.

Những bức ảnh này là họ chụp chung cách đây 4 năm, còn có những tấm ảnh của cô mà anh đã lén chụp mấy tháng trước.

Chỉ là những tấm ảnh này đều có một điểm chung là hai mắt của Quỳnh Anh ở đều đang nhắm nghiền ở trạng thái ngủ say, đều là do anh chụp mỗi khi cô ngủ.

Cô không biết!

“Không yêu Tô Hồng Yên sao?” Quỳnh Anh cười chế nhạo, “Vĩnh Hải, anh cho rằng tôi ngốc sao? Nếu anh không yêu Tô Hồng Yên, anh sẽ để tôi làm thế thân cho cô ấy, sẽ bảo vệ cô ấy, sẽ kích động cô ấy sao?”

“Ai nói với cô rằng tôi dùng cô làm thế thân cho cô ấy? Cái gì mà bảo vệ? Cái gì mà kích động.” Trái tim Vĩnh Hải gần như nổ tung.

Anh đã nói qua mấy lần rồi, anh chưa từng coi cô là thế thân của Tô Hồng Yên, sao cô lại không tin!

“Thật sự là như vậy sao?” Miệng Quỳnh Anh cong lên một nụ cười đầy châm biếm, hiển nhiên là không tin lời anh nói.

Vĩnh Hải chỉ cảm thấy trong lòng có chút mệt mỏi, xoa xoa lông mày: “Quỳnh Anh, tại sao cô lại hết lần này đến lần khác nghĩ rằng tôi yêu Tô Hồng Yên?”

“Tất cả cách cư xử anh dành cho Tô Hồng Yên đều chứng tỏ rằng anh yêu cô ấy.” Quỳnh Anh ngã xuống giường, lấy tay che mắt, khàn giọng nói.

Vĩnh Hải hơi đau đầu một chút.

Cách anh đối xử với Tô Hồng Yên?

Ngoài thái độ hòa nhã hơn bình thường, anh ấy không làm bất cứ điều gì giống như hai người đang trong một mối quan hệ yêu đương với Tô Hồng Yên.

Dựa vào cái này, cô cũng có thể cho rằng anh yêu Tô Hồng Yên, cô thật sự là một nhân tài!

“Được rồi, Quỳnh Anh, tôi nói lại cho cô biết, tôi không yêu Tô Hồng Yên, chưa bao giờ yêu cô ấy!” Vĩnh Hải cắn răng nói, từng chữ anh nói đều nặng nề.

Quỳnh Anh vẫn không tin, cô chỉ tin những gì mình cảm nhận được.

“Anh không yêu cô ấy, vậy anh yêu tôi sao?” Cô chế nhạo.

Con ngươi của Vĩnh Hải lay động, không lên tiếng, nhưng anh siết chặt bàn tay, giống như đang kìm lại thứ gì đó.

Lúc này, điện thoại trong áo khoác của anh vang lên.

Vĩnh Hải thầm cảm ơn cuộc gọi đến đúng lúc, anh bước nhanh đến sô pha, lấy điện thoại ra khỏi áo khoác.

Là quản gia Hoàng gọi.

Anh quay đầu liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt rồi mới trả lời điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?”

“Cậu chủ, ông chủ đang ở đây, muốn tìm cậu.” Quản gia Hoàng nói với giọng điệu lo lắng: “Ông chủ sắc mặt không tốt, hình như đang tức giận chuyện gì đó!”

Còn có thể là chuyện gì?

Chắc chắn là thông đồng với nhà họ Tô, đến hỏi hắn tại sao chưa đồng ý tổ chức lễ đính hôn với Tô Hồng Yên.

Vĩnh Hải liếc mắt: “Tôi sẽ qua ngay.”

Kết thúc cuộc gọi, Vĩnh Hải quay lại cửa phòng ngủ.

“Quỳnh Anh, sau này tránh xa Trần Cận Phong. Anh ta không phải là nhân vật đơn giản.”

“Vậy thì sao? Tôi không quan tâm anh ấy là ai. Tôi chỉ biết rằng anh ấy rất tốt với tôi. Tôi thà mở lòng với anh ấy còn hơn là tiếp tục chịu đựng nỗi đau mà anh đã mang lại.” Quỳnh Anh trả lời không chút do dự.

Vĩnh Hải hung hăng cau mày, tức giận trước lời nói của cô: “Nỗi đau mà tôi mang đến cho cô? Sao cô không nghĩ đến lúc đầu chuyện cô gây ra cho tôi?”

“Ôi, tên đàn ông vô tâm!” Quỳnh Anh bĩu môi, châm chọc.

Chính vì có mắt như mù nên anh không thể nhìn rõ sự thật, bị người đeo khẩu trang xoay vòng vòng.

Lời châm chọc của Quỳnh Anh khiến Vĩnh Hải rất bất mãn.

Mỗi lần cô không nói anh vô tâm lại cũng nói anh mù mắt.
Cô rốt cuộc vì cái gì mà cho rằng anh mù?

Vĩnh Hải hung hăng nhắm mắt lại, nén giận, lạnh lùng nói: “Quỳnh Anh, trước khi đi, tôi cảnh cáo cô rằng cô không được phép ra nước ngoài với Trần Cận Phong. Nếu tôi phát hiện cô ra nước ngoài với anh ta, vậy đừng trách tôi xuống tay với tập đoàn Nguyễn Thị.”