Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 287: Tim của mẹ tôi



Nói xong, anh mặc áo khoác, rời khỏi nhà trọ.Cô rời đất nước bốn năm trước.

Một mình anh ở lại, đau đau khổ khổ bốn năm. Bây giờ dù có nói gì, anh cũng sẽ không để cô rời đi.

Nghe được tiếng đóng cửa, Nguyễn Quỳnh Anh mới ra khỏi phòng, vẻ mặt và giọng nói không rõ là mỉa mai hay cay đắng: “Anh cũng uy hiếp em bằng tập đoàn Nguyễn Thị.”

Đúng vậy, giờ cô không có con, chỉ có tập đoàn Nguyễn Thị là thứ cô quan tâm nhất.

Uy hiếp cô bằng tập đoàn Nguyễn Thị đúng là biện pháp tốt nhất.

Nguyễn Quỳnh Anh xoa gò má, cầm điện thoại bấm số Trần Cận Phong.

“Quỳnh Anh?” Giọng Trần Cận Phong buồn ngủ vang lên qua điện thoại, truyền vào tai cô.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn trà, khóe miệng giật giật, sao cô lại quên giờ đã muộn rồi nhỉ.

“Xin lỗi Cận Phong, quấy rầy giấc ngủ của anh rồi. Để mai tôi gọi lại.”

Nói xong, cô định cúp điện thoại.

Trần Cận Phong ngồi dậy trên giường, khẽ cười: “Không sao, cô gọi tôi có việc gì không?”

“Ừm, cũng không phải chuyện lớn. Chỉ là muốn nói với anh, tôi không ra nước ngoài với anh nữa.” Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi dưới, trong giọng nói mang sự áy náy.

Ánh mắt Trần Cận Phong lạnh đi: “Tại sao? Tổng giám đốc Trần uy hiếp cô ư?”

Anh ngay lập tức đoán được.

“Ừ, anh ta uy hiếp tôi bằng tập đoàn Nguyễn Thị.” Nguyễn Quỳnh Anh co người trên ghế sô-pha. “Thật ra không vì việc này thì cũng có lý do khác khiến tôi không muốn ra nước ngoài.”

“Lý do gì?”

“Tôi muốn ở lại trong nước để trả thù, trả thù cho bố mẹ tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay.

Trần Cận Phong nhíu mày: “Trả thù và việc ra nước ngoài của cô không hề mâu thuẫn. Cô quên nguyên nhân tôi muốn đưa cô ra nước ngoài sao? Là để cô thay tim. Chờ tuổi thọ của cô trở về như người bình thường, cô quay về trả thù cũng được.”

“Không phải vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu. “Tôi không muốn thay tim.”

“Không thay tim sao được, vậy cô không sống được thêm mấy năm.” Trần Cận Phong sốt ruột, giọng cũng nóng nảy hơn.

Nguyễn Quỳnh Anh biết anh lo lắng cho cô, cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng cô vẫn không thay đổi quyết định.

Cô ôm trán từ chối: “Anh cũng nói rồi, trái tim kia rất quan trọng với anh. Đóng băng mười mấy năm rồi mà anh không hiến, cho thấy anh không muốn hiến tặng. Tôi không thể để anh phá lệ.”

“Trái tim kia là của mẹ tôi.” Trần Cận Phong nói với giọng ưu tư.

Kiều An Nam hơi mở to mắt: “Của mẹ anh?”

“Ừ, trái tim mẹ tôi cũng giống như của cô, có mạch máu nhỏ, nhưng tôi di truyền từ bố nên trái tim rất khỏe mạnh. Trước khi mẹ tôi mất, bà đã ký đơn xin hiến tạng. Những bộ phận khác đã được sử dụng hết, chỉ có trái tim được tôi giữ lại, giờ tôi muốn hiến cho cô.” Trần Cận Phong cầm điện thoại, vẻ mặt trìu mến và nghiêm túc.

Môi Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy, mất một lúc lâu mới nói được: “Cận Phong, đó là trái tim của mẹ anh, anh cứ giữ lấy, đừng đưa cho tôi, tôi thực sự không muốn sống nữa. Giờ lý do duy nhất tôi muốn sống là để trả thù. "

Không có cha mẹ, không có em trai, không có con.

Trên đời này, cô đã mất đi người thân của mình, người duy nhất cô yêu lại không yêu cô, trừ trả thù, cô không thể tìm được lý do sống tiếp nữa.

“Quỳnh Anh, sao cô có thể nói vậy. Cô còn trẻ, sao còn…”

Trước khi anh nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh đã ngắt lời: “Cận Phong, anh không hiểu. Mong muốn của tôi bây giờ là trả thù. Tôi không có ý chí sống nữa. Anh đã bao giờ nghĩ đến khi tôi trả thù xong, không có ý chí sống, dù có trái tim mới, tôi vẫn không muốn sống.”

Trần Cận Phong trầm mặc.

Đúng là đối với một người không muốn sống, cho dù uống thuốc tiên, cũng sẽ không nghĩ đến việc sống nữa.

“Vậy nên Cận Phong, hãy giữ lấy trái tim đi, đừng đưa nó cho tôi. Bác gái đã ký đơn, chính là hy vọng có người có thể sử dụng tạng của mình để sống thật tốt. Nhưng ngoài việc trả thù, tôi đã mất đi lý do để tiếp tục sống. Tôi không muốn ý định ban đầu của bác bị lãng phí vào những người như tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh cười nói.

Nghe được sự buông lỏng trong giọng cô, anh biết rằng với cô, sinh mệnh không còn quan trọng nữa.

Trần Cận Phong thở dài: “Tôi biết, chỉ là tôi sẽ giữ trái tim kia cho cô. Còn mấy năm, Quỳnh Anh, cô cân nhắc cẩn thận đi.”

“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.

Dù hứa sẽ suy nghĩ, nhưng cô không để trong lòng.

Nghe được sự qua loa trong lời cô, Trần Cận Phong có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Quỳnh Anh, cũng không còn sớm nữa, cô mau đi nghỉ đi.”

“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh đáp lời.

Cúp điện thoại, cô cầm quần áo vào nhà vệ sinh, tắm qua rồi chui vào chăn ngủ.

Ngày thứ hai, Nguyễn Quỳnh Anh sắp xếp xong, chuẩn bị đến tập đoàn Nguyễn Thị.

Cô ra khỏi khu nhà, định mua bữa sáng, nhưng lại phát hiện rất nhiều gian hàng bán đồ ăn sáng hôm qua đã dọn hết, chỉ có một quán đang bán, còn tỏa ra mùi thơm đặc biệt.

Trong lòng đầy nghi ngờ, Nguyễn Quỳnh Anh đi tới quán duy nhất bán đồ ăn sáng, gọi hai cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành.

Bánh bao rất nóng, cô thổi mấy hơi mới dám cắn.

Ăn vào một miếng bánh nóng hổi, ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh bỗng sáng lên. Vị bánh bao này rất ngon, không hề giống vị bánh bao của quán ven đường, có khi còn đủ tiêu chuẩn của nhà hàng cao cấp đấy.

Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng không chỉ ra được chỗ nào.

Đúng lúc này, một chiếc xe nhỏ dừng lại bên cạnh cô, cửa kính xe kéo xuống, một khuôn mặt cười toe toét ló ra khỏi xe: “Cô Nguyễn, cô có muốn đi nhờ xe không?”

“Cô là?” Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu suy nghĩ.

Cô gái này trông rất quen.

Cô gái bĩu môi: “Cô Nguyễn, cô quên mất hôm qua tôi đã đưa cô về nhà à.”

“Là cô!” Nguyễn Quỳnh Anh nhớ ra, cười cảm kích, “Hôm qua cảm ơn cô rất nhiều.”

“Không có gì. Lên xe đi, tôi tiễn cô một đoạn, tôi thấy chân cô vẫn chưa khỏe đâu.” Cô gái vỗ nhẹ vào mép cửa kính xe.

Nguyễn Quỳnh Anh có chút do dự: “Việc này không sao chứ? Sẽ không chậm trễ việc của cô chứ?”

“Không sao, tôi mới lấy bằng lái xe, đang làm quen đường. Mau lên đi.” Cô gái mở cửa ghế sau.

Sự nhiệt tình của cô khiến Nguyễn Quỳnh Anh không có cách nào từ chối, cảm ơn xong liền mở cửa bước lên xe.

“Cô Kiều ngồi yên, để tôi lái xe.” Cô gái dặn một tiếng.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Tôi ngồi xong rồi.”

Cô gái liếc nhìn cô trong gương chiếu hậu, cười nhẹ rồi đạp ga.

Nửa giờ sau, xe dừng trước cửa tập đoàn Nguyễn Thị.

Nguyễn Quỳnh Anh xuống xe, vừa định nói lời cảm ơn với cô gái thì xe của cô gái đã lái đi mất rồi.

Nguyễn Quỳnh Anh càng nghi ngờ hơn.

Cô gái này thật kỳ lạ, vừa nói là vừa lấy bằng lái xe, nhưng lại lái xe thành thạo như vậy, rõ ràng là tài xế lão luyện.

Hơn nữa, cô gái còn quen thuộc tuyến đường như vậy, khiến người ta cảm thấy không đúng.

Cô chỉ nói đi đến tập đoàn Nguyễn Thị, cô gái không sử dụng chỉ đường, lái thẳng đến tầng dưới tập đoàn Nguyễn Thị, rõ ràng đã quen thuộc với đường đi.

Ngay khi Nguyễn Quỳnh Anh đang bối rối, thư ký Diêm gọi: “Chủ tịch, cô đã đến chưa?”

Nguyễn Quỳnh Anh lúc này mới nhớ ra sáng nay có buổi họp nhỏ, vội vàng vào cửa Ttp đoàn Nguyễn Thị.

Cô vừa đi thang máy vừa trả lời: “Tôi đến rồi, đang lên tầng.”

“Được, vậy cô nhanh lên, gần như tất cả mọi người đều đến rồi.” Thư ký Diêm nói xong liền cúp máy.

Nguyễn Quỳnh Anh cất điện thoại di động, vào thang máy, nhấn tầng phòng họp.
Nội dung buổi hội nghị rất đơn giản, chỉ là thương thảo một số chuyện của buổi họp báo, rất nhanh đã kết thúc.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng không để ý tới ánh mắt muốn ăn sống người của Lê Diệu Ngọc, dửng dưng như thường rời khỏi phòng họp.

Cô về phòng làm việc, thư ký Diêm gõ cửa đi vào: “Giám đốc, có một cô gái họ Ngô tìm cô, nói là bạn của cô.”