“Hình như cô đã thay đổi rồi, trở nên lý trí và mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.”
Nguyễn Quỳnh Anh trề môi nói: “Trải qua nhiều như vậy, nếu tôi vẫn còn chưa trưởng thành, thì thật sự không có tư cách sống trên đời này.”
“Mặc dù là nói như vậy, nhưng không biết tại sao sự thay đổi của cô khiến tôi có chút đau lòng, tôi cứ cảm thấy cô là kiểu người thích hợp được người khác quan tâm và bảo vệ, nhưng cô của bây giờ lại đã mạnh mẽ, có năng lực tự bảo vệ chính mình rồi.” Bảo Ngọc nói có chút thương cảm ngậm ngùi.
Cô chỉ rời đi có một tháng mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện không nói nên lời.
Người bạn thân duy nhất cũng đã thay đổi nhiều khiến cô kinh ngạc mãi không thôi.
“Cô cũng nói, chỉ là bất đắc dĩ. Bản thân tôi cũng hiểu rõ, tôi của hiện tại vẫn rất nhỏ bé và yếu đuối, ít nhất tôi không có cách gì để báo thù cho con trai tôi!”
Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt lòng bàn tay, trong lời nói tràn đầy sự đau lòng.
Bảo Ngọc tiến lên trước một bước giang tay ôm cô vào lòng tỏ vẻ an ủi, nói: “Không sao đâu, tôi tin cô luôn có thể trở nên lớn mạnh, có điều sau này cô dự định sẽ làm gì? Vẫn cần Trần Vĩnh Hải ở bên cạnh mà, phải không?”
“Tôi đã chia tay với anh ta rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu.
Bảo Ngọc bị sốc một chút, sau đó vô cùng mừng rỡ hỏi: “Là thật sao?”
“Ừ, tôi đã không còn là tình nhân của anh ta nữa, cũng dọn ra khỏi biệt thự của anh ta rồi, hơn nữa tôi cũng đã quyết định không yêu anh ta nữa.”
“Đó là chuyện tốt!” Bảo Ngọc vỗ vai Nguyễn Quỳnh Anh, cười tới mép tai, nói: “Lúc trước tôi đã nói với cô rồi mà, bảo cô đừng yêu anh ta. Vốn dĩ anh ta là một kẻ biến thái, không đáng để yêu, cô vẫn không nghe, kết quả lại rơi vào kết cục như vậy. Có điều bây giờ cũng chưa muộn, cô có thể nghĩ thông suốt, tôi thật sự rất vui. Đi, tôi đưa cô đi ăn mừng!”
Vừa nói vừa kéo Nguyễn Quỳnh Anh từ trong công ty đi ra. Nguyễn Quỳnh Anh không hay không biết gì bị cô ta kéo đi: “Ăn mừng cái gì chứ?”
“Đương nhiên là ăn mừng sự thức tỉnh tư tưởng của cô đó.” Bảo Ngọc quay đầu chớp mắt nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: “Đương nhiên, tôi càng muốn cho cô một đi “vui vẻ” một chuyến.”
“Vậy muốn đi đâu chơi đây?” Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu hỏi.
Cung lâu rồi cô chưa được đi chơi thư giãn. Ra ngoài chơi Bảo Ngọc cũng tốt, nói không chừng sau này lại không có cơ hội, không có thời gian giống như bây giờ, có thể đủ cơ hội để được vui chơi thư giãn. Thời gian của cô không còn nhiều nữa!
“Bí mật, đến rồi cô sẽ biết thôi.” Bảo Ngọc vui vẻ cười hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ bí hiểm.
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Năm tháng vàng son” trên bảng hiệu trước mặt, mấp máy môi hỏi: “Cô đưa tôi đến đây ăn mừng á hả?”
“Đúng vậy, nghe nói chỗ này là câu lạc bộ giải trí lớn nhất Hà Nội đó. Đi thôi, vào xem một chút.” Bảo Ngọc nói xong liền bước vào.
Nguyễn Quỳnh Anh muốn từ chối cũng không kịp, chỉ bấp chấp đi vào.
Nói thật, thật sự cô không muốn đến một nơi như này cho lắm. Rốt cuộc trong này, cô đã từng một lần mất đi sự tôn nghiêm. Cô không thể nào quên được chuyện Trần Vĩnh Hải dùng ba mươi triệu ép cô nhảy thoát y! Hít vào một hơi, Nguyễn Quỳnh Anh theo sát phía sau Bảo Ngọc. Bảo Ngọc đứng trước bảng chỉ đường, hỏi: “Quỳnh Anh, cô muốn đi uống rượu hay là đi đâu?”
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn lướt qua bảng chỉ đường đi qua các khu vui chơi giải trí khác nhau, rồi nói với vẻ hờ hững: “Đều được hết, tôi không quan tâm lắm, chỉ cần đừng đi lên lầu ba là được.”
Lầu ba chính là khu vực loge của “Năm tháng vàng son”, cô cũng không muốn đặt chân trong đó chút nào.
Bảo Ngọc không biết sự kiêng dè của cô, gật đầu nói: “Tôi cũng không muốn lên lầu ba, hai người chúng ta chiếm một loge thì vắng vẻ biết bao. Đi, đi uống rượu thôi, tôi mời cô!”
“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh đồng ý. Lúc này cũng vẫn không phải là buổi tối, người trong quán bar thật sự cũng không nhiều lắm. Hai người đi vào từ cửa thiếu ánh sáng nên không thu hút sự chú ý nào. Phục vụ dẫn Nguyễn Quỳnh Anh với Bảo Ngọc đến một chỗ ngồi trong góc. Sau khi mối người uống một ly rượu, Bảo Ngọc liền muốn đi vệ sinh. Nguyễn Quỳnh Anh chỉ đành cầm túi xách giùm cô, uống rượu trái cây một mình, nhìn sàn nhảy đến ngây người. Thật ra cô không có hứng thú với quán bar lắm, trước đây cũng đi mấy lần, nhưng mỗi lần đều không ở lại lâu thì đi rồi, cô không chịu nổi cảnh đinh tai nhức óc. Nhưng bây giờ cô lại phát hiện cảnh tượng như vậy, thật sự vẫn không tệ.
Chắc là do có nhiều kinh nghiệm hơn nên tâm trạng trở nên khác nhau. Mức độ chịu đựng của cô cũng được nâng cao hơn. Đang nghĩ ngợi, Nguyễn Quỳnh Anh uống xong rượu trong ly, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, lập tức ấn chuông ở góc bàn gọi người phục vụ thêm cho một ly nữa.
“Là Nguyễn Quỳnh Anh hả?” Cách đó không xa, Khánh Minh bước đến, vừa đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh ngồi ở góc uống rượu, trợn tròn hai mắt. đó không phải là Nguyễn Quỳnh Anh sao? Ánh sáng nhấp nháy, Khánh Minh nhìn không rõ, chỉ cảm thấy đường nét rất giống. Bây giờ, anh rốt cuộc cũng nhìn rõ đó thật sự là Nguyễn Quỳnh Anh rồi!
“Tôi đi, cô lại có thể đến nơi này uống rượu sao?” Khánh Minh kêu lên hai tiếng kinh ngạc, trong ánh mắt không dám tin.
Dựa theo những lần tiếp xúc với cô, người phụ nữ Nguyễn Quỳnh Anh này là một người nhút nhát, tính cách lại yếu đuối. Nhưng bây giờ cô thật sự dám đến quán bar một mình dựa vào những gì anh biết trước đây, không phải khác nhau hoàn toàn sao? Còn Trần Vĩnh Hải có biết không?
Nghĩ đến đây, Khánh Minh trợn to hai mắt, trong mắt xẹt qua tia thú vị. Không quan tâm mục đích đến quán bar, xoay người đi về phía thang máy.
Ở tầng ba, Khánh Minh vừa mới bước ra khỏi thang máy thì đụng phải một người phụ nữ đầy đặn.
“Aida!” Người phụ nữ kêu đau một tiếng, che vai, tức giận nhìn anh ta: “Không có mắt hả?”
“Tôi...” Khánh Minh sững sờ sau mấy giây mới phản ứng lại, nói: “Cô gì ơi, là cô đột nhiên tông vào tôi, còn mắng tôi là không có mắt, có phải cô đổ lỗi cho tôi hơi quá đáng rồi không?”
“Hứ, tôi quan tâm anh nhiều như vậy làm gì, tránh ra!” Bảo Ngọc không nể nang mà bĩu môi, trong lòng vô cùng khó chịu. Lần đầu tiên cô đến “Năm tháng vàng son” thì muốn đi vệ sinh, tìm một vòng không tìm thấy, rốt cuộc tình cờ chạy lên tầng ba.
Bây giờ không dễ dàng gì tìm được đường thang máy để xuống lầu một, kết quả còn đụng trúng một người, đúng là đen đủi thật sự.
“Cô gái, muốn tôi tránh ra cũng được, nhưng thái độ của cô ít nhất cũng tốt một chút chứ?” Khánh Minh cau mày, nhìn người phụ nữ trước mắt có chút không vừa lòng.
Bảo Ngọc cười giễu cợt: “Không có thái độ tốt, có phải anh muốn ăn đấm không?”
Vừa nói, cô vừa giơ nắm đấm lên xoay qua xoay lại.
Thái dương Khánh Minh trượt xuống vài hắc tuyến, vừa định lên tiếng, thì nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng từ phía trước truyền tới: “Khánh Minh, anh ở đây làm gì vậy? Chẳng phải đi mở loge sao? Sao cãi nhau với người khác vậy?”
Giọng này là... Tô Hồng Yên!
Đúng rồi, lại có thể đụng phải cô ở đây. Bảo Ngọc quay người, nheo mắt nhìn cô ta, chỉ thấy Tô Hồng Yên đang kéo Trần Vĩnh Hải đi qua, giống như một cặp tình nhân vậy.
“Là như thế sao, cô gái này, cô...” Khánh Minh chỉ Bảo Ngọc, định giải quyết chuyện lúc nãy. Tô Hồng Yên nhướng mày kinh ngạc, đánh gãy lời anh, nói: “Thì ra là cô Yên, lâu rồi không gặp, cô về Hà Nội từ lúc nào vậy?”
Trần Vĩnh Hải cũng nhìn Tô Hồng Yên, có điều rất nhanh rời ánh mắt đi chỗ khác.
“Anh quen cô Yên đây sao?” Khánh Minh lúc này mới đánh giá Bảo Ngọc.
“Đúng vậy, cô Ngọc là tiểu thư nhà họ Ngô ở thành phố Hồ Chí Minh. Bữa tiệc sinh nhật lần trước, cô ta cũng đến. “Tô Hồng Yên cười trả lời.
“Là cô à.” Khánh Minh ngâm dài một tiếng, anh đột nhiên nghĩ đến, chính cái người bảo vệ Nguyễn Quỳnh Anh tại buổi tiệc sinh nhật lần trước, hèn gì hiểu rõ. Bảo Ngọc cũng không tâm hai người họ, nheo mắt rất khó chịu nhìn chằm chằm Trần Vĩnh Hải, nhẹ nhàng thốt ra hai từ: “Đồ đểu.”