Bảo Quốc gật đầu, chậm rãi nói: “Ba người nói ban đầu không phải do tổng giám đốc Lê Diệu Ngọc tìm thấy, mà được một người đàn ông đeo khẩu trang trước tiên tìm được và giới thiệu cho tổng giám đốc Lê Diệu Ngọc.”
Người đeo khẩu trang?
Đôi mắt đen ngưng tụ, hơi thở của Trần Vĩnh Hải lạnh xuống: “Có phải người đeo khẩu trang đã xúi giục bọn xã hội đen?”
“Theo miêu tả của ba người, tôi đã so sánh hẳn là như vậy.” Bảo Quốc gật đầu khẳng định.
“Lại là anh ta.” Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Đầu tiên xúi giục bọn xã hội đen tấn công anh, nay lại giúp Lê Diệu Ngọc đặt bẫy Nguyễn Quỳnh Anh, đúng là chỗ nào cũng xuất hiện.
Người này là ai?
Trần Vĩnh Hải nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ.
Kể từ khi anh thừa kế gia tộc nhà họ Trần bốn năm trước, cạnh tranh kinh doanh đã khiến anh có thù với nhiều người, nhưng những người trở thành kẻ thù tương đối lớn tuổi, và không ai trong số họ phù hợp với hình ảnh của một người đàn ông đeo khẩu trang đó cả.
Hơn nữa thân phận của bọn họ cũng không tầm thường cộng thêm đó chỉ là cạnh tranh kinh doanh bình thường không có âm mưu thủ đoạn gì khác. Bọn họ không giết được anh thì sẽ như con chó điên, cả người xung quanh cũng tính muốn hãm hại.
Anh không phải là Trần Tây Minh trong quá khứ, vì mục đích của bản thân muốn làm người đứng đầu mà phá hủy vài công ty.
Người đàn ông đó có phải là con trai của kẻ thù từng bị Trần Tây Minh phá hủy đến để trả thù?
Có vẻ như thời gian này anh nên quay về ngôi nhà cũ, tìm Trần Tây Minh hỏi một chút.
Đóng lại suy nghĩ của mình, Trần Vĩnh Hải mím môi: “Mục đích ba người đó bắt Nguyễn Quỳnh Anh là gì?”
Bảo Quốc đầy ẩn ý đáp: “Nghe nói tổng giám đốc Lê Diệu Ngọc nhờ bọn họ bán cô Quỳnh Anh lên núi.”
Nếu Lê Diệu Ngọc làm chuyện này, thì bà ta cũng đúng là rất xấu xa.
Bán lên núi?
Trần Vĩnh Hải nhếch miệng cười nhạo: “Theo dõi kỹ Lê Diệu Ngọc, tôi muốn biết bà ta có làm chuyện này không.”
Anh không nghĩ Lê Diệu Ngọc sẽ dùng thân phận thật của bà ta để liên lạc với ba tên xã hội đen, dù sao bà ta cũng không ngốc như vậy.
Tuy nhiên, tin nhắn trên điện thoại di động của Nguyễn Quỳnh Anh hiển thị thông tin liên hệ của Lê Diệu Ngọc.
Cho dù Lê Diệu Ngọc không làm, anh e rằng chắc chắn ít nhiều cũng có liên quan đến bà ta.
Nếu vậy, bà ta chắc chắn sẽ liên lạc với ba người này và hỏi về tiến độ thực hiện nhiệm vụ.
Theo dõi bà ta có lẽ anh có thể kéo người đàn ông đeo khẩu trang ra ánh sáng.
“Tôi sẽ thu xếp ngay bây giờ.”
Bảo Quốc ở lại không lâu, liền xoay người rời đi.
“Nói chuyện xong rồi sao?” Tô Hồng Yên hỏi sau khi đi ra khỏi phòng bếp.
Trần Vĩnh Hải nhấp một ngụm cà phê và nhẹ nhàng đáp lại.
“Vĩnh Hải, em vừa thấy trong bếp có vài con cá mè tươi, buổi tối chúng ta có thể ăn cá mè hấp được không?” Tô Hồng Yên chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi.
Trần Vĩnh Hải nhướng mày nhìn cô đầy ẩn ý: ”Em không phải không thích ăn cá sao?”
“Ai nói em không thích? Em chỉ ghét xương cá rắc rối nên không muốn làm điều đó. Nhưng anh có ở đây. Anh có thể nhặt xương cá cho em.” Tô Hồng Yên bước tới lắc lắc cánh tay anh một cách gượng gạo.
Lời nói có vẻ quen thuộc khiến Trần Vĩnh Hải ngây ra một lúc, nhớ ra cái gì đó, ánh mắt khẽ động một chút, khóe miệng gợi lên một vòng cung nhàn nhạt.
Nhìn thấy anh như vậy, sắc mặt Tô Hồng Yên trở nên lạnh lùng, nhưng biểu hiện của cô ấy đã sớm biến mất, giả bộ khó hiểu hỏi: “Vĩnh Hải, anh đang nghĩ gì vậy?”
“Không có chuyện gì.”
Trần Vĩnh Hải đặt ly cà phê xuống, nhẹ nhàng nói: “Muốn ăn thì để buổi tối phòng bếp làm.”
“Tuyệt, em sẽ vào bếp nói.”
Trần Vĩnh Hải không khỏi cười nhẹ khi cô đi vào bếp.
Lúc này, người giúp việc từ trên lầu đi xuống với điện thoại di động trên tay: “Anh Hải, điện thoại của cô Quỳnh Anh có người gọi.”
Sau khi nhìn vào điện thoại, nước da của Trần Vĩnh Hải đột nhiên trở nên tái xanh.
Đây lại là Trần Cận Phong.
Đã gọi rất nhiều cuộc gọi liên tục, anh ta thực sự rất kiên trì.
Trong lòng cười nhạo, Trần Vĩnh Hải vẫn cúp điện thoại, vừa định để điện thoại bên cạnh, nhưng bên kia lại gửi đến một tin nhắn.
Trần Vĩnh Hải nhíu mày mở miệng đọc: “Tổng giám đốc Hải, tôi biết là anh, có thể cho tôi biết Quỳnh Anh bị sao vậy? Cô ấy nói sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại, sao cô ấy không đến?”
Kiểm tra lại?
Anh chỉ biết Nguyễn Quỳnh Anh sẽ đến sân bay để gặp chú Dương, nhưng anh không biết rằng cô sẽ đến bệnh viện để kiểm tra lại.
Sau một lúc im lặng, Trần Vĩnh Hải bấm số từ tin nhắn.
“Tổng giám đốc Hải.”
Đầu tiên Trần Cận Phong liền nói lên một cách khẳng định, sau đó sốt sắng hỏi: “Tổng giám đốc Hải, Quỳnh Anh xảy ra chuyện rồi đúng không?”
Anh ta rất quan tâm.
Trần Vĩnh Hải siết chặt điện thoại, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Cô ấy thế nào cũng không cần anh quan tâm, sáng mai, tôi sẽ cử người đến bệnh viện đón anh, qua khám lại cho cô ấy.”
Nghe vậy, Trần Cận Phong lớn giọng phản bác: “Sao anh không cho Quỳnh Anh đến bệnh viện? Bệnh viện có trang thiết bị đầy đủ.”
“Cô ấy không cần đến bệnh viện.”
Bỏ lại câu nói này, Trần Vĩnh Hải trực tiếp cúp điện thoại, gọi quản gia Hoàng qua: “Dọn trống một căn phòng, tôi muốn dùng.”
“Được rồi, tôi sẽ cử người đến dọn dẹp ngay lập tức.” Anh Hoàng đáp lại, sau đó sắp xếp hai người giúp việc lên lầu thu dọn phòng.
Sợ làm Nguyễn Quỳnh Anh đang nghỉ ngơi bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, quản gia Hoàng chu đáo chọn phòng trên tầng hai.
Sau khi dọn phòng xong, Trần Vĩnh Hải đi lên xem xét, sau đó gọi cho Khánh Minh, yêu cầu anh ta gửi một lô thiết bị y tế để kiểm tra tim.
Tập đoàn An Khánh tham gia vào ngành y tế, hầu như tất cả các thiết bị y tế của các bệnh viện lớn ở Hà Nội đều được mua ở An Khánh.
Anh và Khánh Minh là bạn từ nhỏ, khi anh mua, Khánh Minh chắc chắn sẽ gửi chất lượng tốt nhất.
“Ông chủ, anh có muốn biến phòng này thành phòng y tế để cô Quỳnh Anh khám bệnh không?” Sau khi nghe toàn bộ cuộc điện thoại, quản gia Hoàng không khỏi hỏi.
Trần Vĩnh Hải liếc mắt nhìn anh ta, sau đó nhấc chân rời đi, không thú nhận cũng không phủ nhận.
Nhưng theo quan điểm của quản gia Hoàng, anh không phủ nhận điều đó, nghĩa là đồng ý.
“Có vẻ như ông chủ vẫn còn quan tâm đến cô Quỳnh Anh lắm. Chỉ là cư xử quá tệ.” Quản gia Hoàng sờ cằm nói sâu xa.
“Anh Hoàng, anh có thấy Vĩnh Hải đâu không?” Tô Hồng Yên từ dưới lầu đi lên.
Quản gia Hoàng chào cô ấy và chỉ lên lầu: “Anh Hải có việc nên ở trong phòng làm việc.”
“Ừ, vậy tôi đi tìm anh ấy.”
Tô Hồng Yên bước lên lầu, khi đi ngang qua phòng của Nguyễn Quỳnh Anh, cô ấy đột nhiên dừng lại nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, cô ấy mở cửa đi vào.
Căn phòng hơi tối nhưng không cản trở tầm nhìn.
Tô Hồng Yên bước đến bên giường ngồi xuống, nhìn vết đỏ trên cổ Nguyễn Quỳnh Anh, trên mặt lộ ra nụ cười ảm đạm khiến lòng lạnh lẽo.
Cô ấy không biết rằng, dưới vẻ ngoài hờ hững của Vĩnh Hải lại có một mặt cuồng nhiệt và điên cuồng như vậy.
Trầm mặc kích động trong lòng, Tô Hồng Yên sờ sờ khuôn mặt Nguyễn Quỳnh Anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nét mặt của cô, trong mắt ẩn chứa vẻ ghen tị: “Thật đẹp.” Gương mặt này dù là xưa hay nay đều khiến chị em phải ghen tị và ghen tị.
“Yên, sao em lại ở đây?” Một giọng nam lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng, có chút khó coi hỏi.
Tô Hồng Yên nhanh chóng lấy tay chụp trên mặt Nguyễn Quỳnh Anh ra, sau khi che giấu tất cả cảm xúc, cô ấy đứng dậy cười với Trần Vĩnh Hải: “Em chỉ muốn xem cô Quỳnh Anh đã xảy ra chuyện gì. Anh có trách em không?”