Anh còn nghĩ rằng sau khi Nguyễn Quỳnh Anh đã được đưa đến bệnh viện thì Trần Cận Phong mới biết.
Anh không nghĩ rằng họ thực sự ở bên nhau.
Nguyễn Quỳnh Anh, người phụ nữ này, cô không phải đi đến đồn cảnh sát sao?
Kết quả còn chạy đi tìm người đàn ông này.
“Đúng vậy, phòng khám tâm lý của tôi tình cờ được mở ra là nơi xảy ra sự việc.” Trần Cận Phong giang hai tay bất lực nói.
Trần Vĩnh Hải mặc kệ anh ta bước ra cửa, sau khi ra khỏi phòng bệnh, anh nói với Bảo Quốc: “Cậu canh giữ ở đây đừng cho ai vào.”
“Hiểu rồi.” Bảo Quốc gật đầu đáp lại.
Trần Vĩnh Hải đút một tay vào túi, đi tìm người của đồn cảnh sát.
Anh muốn biết điều gì đã xảy ra ở vụ tai nạn xe hơi này.
Trần Cận Phong nhìn bóng lưng của anh, khóe miệng có chút cong lên mang theo ý tứ không rõ, ngay sau đó lại biến mất, cùng sải đôi chân dài đi theo.
Sau khi lấy khẩu cung xong, khuôn mặt của Trần Vĩnh Hải vô cùng khó coi, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi không dám lại gần.
Tai nạn xe cộ này là do ai đó cố tình gây ra, muốn lấy tính mạng của Nguyễn Quỳnh Anh!
Lúc trước là lừa bán, nhưng bây giờ nó đã trở thành âm mưu lấy đi tính mạng của cô.
Chẳng lẽ sau đằng sau đó một lần nữa lại là người đàn ông mặt nạ?
Trần Cận Phong u ám nghĩ, thấy Nguyễn Quỳnh Anh đã hít oxy xong, hơn nữa cũng đã truyền nước biển xong rồi nên trực tiếp lấy kim tiêm trên mu bàn tay cô ra.
Trần Cận Phong bước vào và nhìn thấy cảnh Trần Vĩnh Hải ôm Nguyễn Quỳnh Anh.
“Chủ tịch Hải, anh đang làm gì vậy?” Cận Ngôn Phong cất bút vào túi, vội hỏi.
Trần Cận Phong lạnh lùng liếc anh một cái: “Xuất viện.”
“Không được!” Trần Cận Phong ngăn ở cửa, “Tình huống hiện tại của Quỳnh Anh vẫn luôn được quan sát, không thể xuất viện.”
Khí thế trên người của Trần Vĩnh Hải tăng lên, anh tiếp tục bước đi như không nghe thấy, khi đi đến bên cạnh Trần Cận Phong thì anh dừng lại, ánh mắt mang theo áp lực nhìn anh ta: “Cô ấy không thích bệnh viện!”
Một câu ngắn gọn khiến Trần Cận Phong không nói nên lời.
Anh nhìn vẻ mặt thờ ơ của Trần Vĩnh Hải, sau đó nhìn người phụ nữ vẫn chưa tỉnh lại trong vòng tay của Trần Vĩnh Hải, cuối cùng thở dài nhường chỗ: “Tôi biết rồi, nhưng tôi mong anh luôn chú ý đến tình trạng của cô ấy, nếu có phát sinh trường hợp khẩn cấp, hãy gọi ngay cho tôi. “
Trần Vĩnh Hải ngoảnh mặt làm ngơ, ôm Nguyễn Quỳnh Anh bước ra ngoài.
Bảo Quốc cầm cây gậy và túi xách theo sát.
Xe đang chạy trên đường, Bảo Quốc cúi đầu, thản nhiên liếc nhìn kính chiếu hậu, nhíu mày.
“Anh Hải, chúng ta dường như đã bị theo dõi. Có một chiếc xe đang theo sau chúng ta, hơn nữa đối phương đã theo dõi suốt quãng đường dài.”
Theo chân từ bệnh viện, ban đầu anh ta chỉ nghĩ chắc họ cũng đi con đường tương tự.
Nhưng rõ ràng phía sau có rất nhiều cơ hội vượt lên nhưng chiếc xe lại thờ ơ, cứ bám sát phía sau ở một khoảng cách nhất định.
Họ, đã bị người ta theo dõi.
Trần Vĩnh Hải cũng nhìn thấy chiếc xe phía sau, quả nhiên là theo sau bọn họ, chỉ là anh không biết mục đích.
Anh mím môi không nói gì hồi lâu.
Bảo Quốc suy nghĩ một hồi: “Anh Hải, anh muốn thoát khỏi chiếc xe đó không?”
“Không cần!” Ánh mắt Trần Cận Phong hơi dao động một chút, giọng nói đều đều, lạnh lùng: “Thông báo với công ty sắp xếp cho bộ phận an ninh để bọn họ ngăn chiếc xe kia lại.”
Anh muốn biết liệu có một người đàn ông đeo mặt nạ trong xe phía sau hay không.
“Đã hiểu.” Bảo Quốc gật đầu, giả vờ như không có ai bị theo dõi, tự nhiên đổi đường, chiếc xe phía sau quả nhiên lại theo sau.
Mắt thấy sắp đến Tập đoàn Vĩnh Phát, chiếc xe đột ngột dừng lại, sau đó quay đầu lại và nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ.
“Anh Hải, cái này…” Bảo Quốc ngẩn người.
Cứ tưởng kế hoạch sẽ thành công, nhưng không ngờ lại có sự đảo ngược lớn như vậy, đơn giản là không ngờ.
“Anh nhìn rõ biển số xe chưa?” Trần Vĩnh Hải không có biểu cảm gì, nhưng hai tay trên đầu gối đã nắm chặt thành nắm đấm, ngoài mặt cho thấy trong lòng anh không bình tĩnh như vậy.
“Tôi thấy rồi!”
“Đi kiểm tra đi” Trần Vĩnh Hải ra lệnh, đáy mắt ẩn chứa gió lốc đáng sợ.
Trước đó là bắt cóc hành hung, bây giờ lại muốn theo dõi.
Nếu người đó thực sự là người đeo mặt nạ, thì anh có rất nhiều thủ đoạn.
“Vâng!” Bảo Quốc vuốt cằm nhận lệnh!
Trần Vĩnh Hải khoác áo choàng cho Nguyễn Quỳnh Anh: “Trở về biệt thự.”
Hôm nay đi bệnh viện lại bị theo dõi, trên đường về lại bị kẹt xe, trở về biệt thự trời đã tối.
Quản gia Hoàng đứng ở cửa chào hỏi, nhìn thấy Trần Cận Phong ôm Nguyễn Quỳnh Anh xuống xe, anh ta sửng sốt: “Cô Quỳnh Anh, đây là …”
Trần Cận Phong không trả lời, anh bước nhanh vào biệt thự không trì hoãn ở phòng khách mà đi thẳng lên lầu.
Quản gia Hoàng vội chạy theo và mở cửa cho anh.
Đặt Nguyễn Quỳnh Anh lên giường, Trần Vĩnh Hải cúi xuống vén tóc vương vãi trên mặt cô, kéo chăn bông đắp cho cô rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Có một số việc anh phải điều tra rõ ràng.
Nửa đêm, Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh dậy, kêu đói.
Cô xoa bụng, trên mu bàn tay có cảm giác đau nhói, cô đưa tay lên nhìn trước mặt, trên mu bàn tay nhảy ra một cái lỗ kim nhỏ.
Cô chợt nhớ ra rằng mình suýt gặp tai nạn xe hơi và Trần Cận Phong đã cứu cô.
Khi nhìn thấy tình trạng của chiếc xe tải đó, cô đã rất sốc, tim đập thình thịch và bất tỉnh.
Bây giờ tim cô không còn đau nữa, nhưng cảm giác vẫn còn đó.
Cảm giác này giống với cảm giác hồi hộp khi chứng kiến mẹ mình tự tử.
“Trái tim lại bắt đầu xấu đi rồi…”Nguyễn Quỳnh Anh che mặt, như muốn khóc.
Một lúc sau, cô đưa tay xuống, không còn nước mắt mà chỉ có đôi mắt ảm đạm và trống rỗng.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, quản gia Hoàng nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đã tỉnh ngủ, vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cô Quỳnh Anh, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
“Anh Hoàng, muộn thế này anh còn chưa nghỉ ngơi sao?” Nguyễn Quỳnh Anh cười yếu ớt, giọng nói khàn khàn.
Quản gia Hoàng bưng một cốc nước đã chuẩn bị từ lâu đưa cho cô: “Sao tôi ngủ được? Anh Hải cứ cách một tiếng lại kêu tôi lên xem cô có gì bất thường không.”
“Thực xin lỗi, ta đã làm cho anh vất vả.” Nguyễn Quỳnh Anh cầm cái ly, áy náy nói
“Không, còn trẻ mà, ngủ ít một chút cũng không sao. Cô ngồi đây đợi đi, tôi xuống lấy đồ cho cô ăn”
Sau đó, quản gia Hoàng đi ra ngoài, một lúc sau, anh bưng một bát cháo thịt nạc lên và nói: “Anh Hải kêu tôi chuẩn bị cái này, sợ cô thức dậy nửa đêm đói bụng nên tôi đã giữ ấm, cô ăn nhanh đi.”
Thực sự là do anh Hải chuẩn bị.
Trái tim cô nóng lên, giống như có một dòng nước ấm đi ngang qua, Nguyễn Quỳnh Anh gắp một ngụm cháo, hỏi: “Anh Hải nghỉ ngơi chưa?”
“Không, anh Hải không có ở biệt thự. Hình như anh ấy đang cùng Bảo Quốc ra ngoài để điều tra chuyện gì đó. Tôi nghe cái gì mà tai nạn xe hơi, rồi theo dõi gì đó.” Quản gia Hoàng sờ cằm nói.
Anh không nghe rõ, chỉ nghe có mấy từ này thôi.
Nguyễn Quỳnh Anh run lên và suýt làm đổ bát.
Trần Vĩnh Hải biết cô suýt bị tai nạn xe hơi?
Cũng đúng, nếu bạn không biết, bây giờ cô nên ở chỗ Trần Cận Phong ờ thay vì quay lại đây.
Nhưng còn chuyện bị theo dõi?
Nguyễn Quỳnh Anh trở nên trầm ngâm, ngừng uống cháo.
Cô cảm thấy như thể mình đã tiến vào một âm mưu được lên kế hoạch tỉ mỉ.
Cô vẫn nhớ rằng chiếc xe đã cố tình đâm vào cô, và với tốc độ đó, chính là muốn mạng sống của cô.
Ngoại trừ mẹ con Lê Diệu Ngọc và người phía sau kia ra, cô không nhớ mình đã đắc tội với ai khác. Chẳng lẽ lần này người đàn ông đứng sau làm chuyện đó sao?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh rùng mình một cái, đáy lòng dâng lên một cơn ớn lạnh.
Trực giác nói cho cô biết rằng có lẽ chuyện này vẫn chưa kết thúc.