Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!

Chương 103: 103





Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất của tập đoàn Chu thị vang lên tiếng đồ vật rơi rớt.
“Lục Đan Bạch cô luôn nói tôi ích kỉ.

Bây giờ không thấy Tô Thần Vũ, cô thấy ai mới là người ích kỉ hả?” Chu Hạo Thanh lớn tiếng hỏi Lục Đan Bạch.
Lục Đan Bạch lắc đầu liên tục, sắc mặt tái nhợt nhưng nhanh chóng tỉnh táo, cô thanh minh: “Không đâu, nhất định không phải đâu.”
Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Lục Đan Bạch, Chu Hạo Thanh không tiện nói nặng càng chẳng thể đánh cô ấy.

Trước mắt, anh ta chỉ có thể đặt tất cả hi vọng người bên kia sẽ nhận điện thoại.
Liên tục gọi cho Thịnh Vân Hạo nhưng máy luôn nói bận giống như cố tình không bắt máy của anh ta.
Lục Đan Bạch ngồi trên ghế, hai tay run rẩy ôm lấy cơ thể, vừa mới tỉnh táo thì thần kinh lại trở nên căng thẳng, trong đầu là hình ảnh Tô Thần Vũ bị bắt.
Cả văn phòng trở nên yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tức giận bùng cháy trong ngực của Chu Hạo Thanh.
Tỉnh táo, phải tỉnh táo, Lục Đan Bạch liên tục thôi miên bản thân.
Thịnh Vân Hạo mang Tô Thần Vũ đi chắc chắn sẽ không làm hại cậu bé, nếu đã không thấy Tô Thần Vũ mà Thịnh Vân Hạo lại chẳng nghe máy, vậy khẳng định anh cố ý.
Nghĩ như vậy, Lục Đan Bạch đứng dậy muốn đến nhà họ của Thịnh Vân Hạo đánh chết anh.
“Cô thấy mình chưa gây đủ chuyện nữa à? Bây giờ còn muốn đi đâu?” Giọng nói tức giận của Chu Hạo Thanh vang lên sau lưng cô ấy.
Lục Đan Bạch xúc động muốn khóc: “Tôi đi tìm Tô Thần Vũ.”

Chu Hạo Thanh châm chọc cười nói: “Cô đi ư? Người là do cô để mất, giờ cô còn muốn tìm sao?”
Bởi vì không tìm được Tô Thần Vũ nên anh ta hơi nóng nảy, từ xưa đến nay anh ta chưa bao giờ nói lời thế này thế mà ngay lúc này đây lại tổn thương Lục Đan Bạch.
Lục Đan Bạch vừa bước tới cửa liền quay người đi về phía Chu Hạo Thanh, cô ấy nắm chặt cổ áo của anh ta.
“Này Chu Hạo Thanh, tôi lạc mất cậu bé nên tôi có trách nhiệm mang cậu bé về.

Mục đích của Thịnh Vân Hạo chính là Tô Thần Vũ, nếu bây giờ đi đến biệt thự của anh ta biết đâu sẽ tìm thấy người.

Hơn nữa, coi như anh ghét tôi thì cũng xin anh đừng thể hiện rõ như vậy.”
Lời này làm Chu Hạo Thanh sửng sốt, anh ta quá đáng lắm sao? Nước mắt của Lục Đan Bạch khiến anh ta thấy hơi đau lòng.
Lục Đan Bạch buông tay rồi đi ra cửa, cô ấy không tin Thịnh Vân Hạo sẽ hại Tô Thần Vũ bởi trên đời này không ai có thể làm hại con ruột của mình, đặc biệt là Thịnh Vân Hạo, cô ấy cực kì chắc chắn.
Lúc để tay lên nắm cửa, Lục Đan Bạch nhịn sự khó chịu trong lòng rồi nói: “Tôi tin Thịnh Vân Hạo sẽ không tổn thương đến Tô Thần Vũ.”
Nói xong, cửa phòng cũng khép lại.
Kinh ngạc nhìn cánh cửa đóng lại, dường như Chu Hạo Thanh vẫn chưa thể phản ứng chuyện vừa xảy ra, có thật là anh ta ghét Lục Đan Bạch không?
Nói thật, chính bản thân anh ta cũng không rõ, mỗi lần đối mặt với Lục Đan Bạch thì anh ta khó lòng kiểm soát cảm xúc, rất dễ nổi giận với cô ấy.
Thời gian trôi qua, anh ta mới kịp phản ứng rồi cầm áo đi ra ngoài.
Lục Đan Bạch cố gắng ổn định tâm trạng của mình, cô ấy thắt chặt dây an toàn, nhìn địa chỉ trong điện thoại rồi chuẩn bị khởi động xe thì chợt Chu Hạo Thanh xuất hiện dọa cô một trận.
“Anh điên à Chu Hạo Thanh?”
Chu Hạo Thanh mặc kệ cô ấy mà trực tiếp ngồi lên ghế phụ.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Lục Đan Bạch mất kiên nhẫn hỏi.
“Tôi đi theo cô.”
Mắt thấy không còn nhiều thời gian, Lục Đan Bạch chẳng muốn nói nhảm cùng anh ta, cô ấy mau chóng lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Trên đường, hai người giữ im lặng.
Chợt Chu Hạo Thanh mở miệng: “Vừa rồi do tôi rối quá nên không lựa lời mà nói, tôi xin lỗi đã không để ý cảm nhận của cô.”
Nghe vậy, Lục Đan Bạch vô cùng kinh ngạc, thế mà anh ta lại nói xin lỗi cô ấy.

Bỗng cô ấy chẳng biết làm sao bèn trả lời cho có: “Tôi biết, nếu tôi là anh thì tôi cũng sẽ nói như vậy.

Anh đừng tự trách mình, tôi cũng không đúng.”
Lời xin lỗi của người này khiến cô ngạc nhiên, Lục Đan Bạch cũng chẳng phải người nhỏ mọn, cô ấy hiểu vào lúc đó thì tính tình nóng nảy hơn bình thường mà thôi.

Qua một lúc, Chu Hạo Thanh từ từ lên tiếng: “Tôi không ghét cô.”
Lục Đan Bạch vẫn giữ im lặng, có lẽ những câu này chỉ để giải thích, tránh để cô hiểu lầm.

Coi như an ủi cũng tốt, dù sao nhiều người ghét cô mà, thêm một người thì có là bao.
“Ừ.” Bình tĩnh đáp.
Hai người không nói gì thêm, xe chạy nhanh đến biệt thự Thịnh Vân Hạo.
Quản gia phất tay ra hiệu bọn họ dừng xe rồi từ tốn đi qua gõ cửa kính xe, hỏi: “Không biết hai vị đây có chuyện gì?”
Lục Đan Bạch vội hỏi: “Chào ông, cho hỏi có phải Thịnh Vân Hạo dẫn theo một đứa bé về đây không ạ?”
Nhìn dáng vẻ lưỡng lự của quản gia, trong lòng Lục Đan Bạch như có ai cào xé, cô lại hỏi: “Đúng không ạ?”
“Cậu Hạo có dẫn cậu chủ nhỏ trở về.” Quản gia nói thật.
“Đi đâu?”
“Tôi xin lỗi cô, tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết lịch trình của cậu Hạo.

Phiền cô rời khỏi đây.”
Đối mặt với khí thế hùng hổ dọa người của Lục Đan Bạch, quản gia bình tĩnh đáp, hơn nữa ông ta ra lệnh tiễn khách, ai mà biết mấy người xa lạ này nghe ngóng tin tức của Thịnh Vân Hạo để làm gì.
Thấy vậy, Chu Hạo Thanh nhẹ nhàng hỏi: “Chào ông quản gia, đứa bé kia là con của chúng tôi, Thịnh Vân Hạo đã dẫn nhầm đứa nhỏ.

Mong ông thông cảm, vợ chồng chúng tôi rất gấp.”
Quản gia tỏ vẻ khó xử nói: “Cái này… Cậu Hạo đi tới Sài Gòn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về.”
Hai người nghe xong liền quay xe rời đi, vội chạy đến nhà ga.


Có đánh chết Lục Đan Bạch thì cô ấy cũng chẳng thể đoán được Thịnh Vân Hạo sẽ dẫn Tô Thần Vũ đi Sài Gòn, rốt cuộc anh muốn làm gì? Muốn quay lại với Tô Tuyết Vy ư?
Trái ngược với Lục Đan Bạch đang nổi nóng, Chu Hạo Thanh vô cùng bình tĩnh, anh ta biết Thịnh Vân Hạo muốn làm gì.

Vốn dĩ, anh ta còn cảm thấy căng thẳng nhưng bây giờ lại thấy nhẹ cả người như thể mình đã làm được một chuyện tốt.
Mà khi nãy anh ta vừa nói gì cơ? Thế mà anh ta lại bảo mình và Lục Đan Bạch là vợ chồng ư?
Cứ mỗi lần đến lúc quan trọng là sẽ kẹt xe.
Nhìn chầm chầm vào dòng người chậm rãi di chuyển, Tô Thần Vũ phấn khích nhảy lên, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cánh tay của Thịnh Vân Hạo, cậu bé vui vẻ nói: “Chú ơi, có phải chúng ta sẽ mau chóng thấy mẹ không ạ?”
“Đúng rồi, nhưng chắc cần đợi đến sáng mai.”
“Dạ.”
Thịnh Vân Hạo không muốn để cho Tô Tuyết Vy cảm thấy mình đang dùng đứa trẻ ép cô quay lại.

Hơn nữa, ở Sài Gòn đã vào chiều tối, anh cũng chẳng muốn Tô Thần Vũ mệt.
Xe lửa từ từ khởi động, chẳng mấy chốc hai người sẽ đến Sài Gòn, chẳng mấy chốc anh có thể gặp được người ngày nhớ đêm mong.
Đợi khi hai người đến nhà ga thì trời đã tối hẳn, nhân viên ở nhà ga lại thông báo vé xe đã hết, sáng ngày mai mới có.
Bọn họ ủ rũ cúi đầu rời khỏi nhà ga, nói đúng hơn chỉ có một mình Lục Đan Bạch..