Mọi thứ cứ vậy diễn ra như bình thường, cuộc sống của tôi vẫn nhẹ nhàng trôi với đống công việc cần làm nhưng điều này chẳng khiến tôi mệt mỏi, chán nản và bất lực ngược lại nó khiến tôi yêu quý cái nghề này rất nhiều. Hơn thế, những con người đã đồng hành cùng tôi trong những ngày nay cuối cùng cũng phải sắp xếp, dọn dẹp lại mọi thứ để chuẩn bị xuất ngũ về nhà.
Nhìn gương mặt ảo não, u sầu của Lan Ánh khi xếp đồ để vào vali khiến tôi buồn cười làm sao. Làm như chúng tôi không thể gặp lại nữa hay gì mà con bé cứ như vậy. Rồi đến cả Nam Vương, người con trai mạnh mẽ với những hình xăm trên người ấy vậy mà đang rầu rỉ, râu ri trách móc:
- Sao cậu ta lại về sớm như vậy chứ? Chết tiệt!
Nói xong còn đấm nhẹ vào ghế sô pha một cách khó chịu.
Riêng Trường Tảo càng nhìn cậu ấy tôi càng không biết nên nói thế nào vì cậu ta vẫn đang miệt mài với đống công việc của vụ án mới mà cậu vừa tiếp nhận, cậu ấy đã bảo:
- Tớ còn có một vụ cần điều tra ở nơi đây nên cậu cho tớ tá túc thêm nữa nhé.
Vừa dứt xong câu cả hai người còn lại chạy đến rồi mưu tính gì đó và nói:
- Em nữa, em phải chở anh Trường Tảo để đi điều tra vì anh ấy không biết lái xe.
Nhìn cao bé hí hửng tìm được lí do ở lại làm tôi chỉ biết nhìn mà chẳng nên đáp làm sao và tôi đang đợi sự suy tính của Nam Vương:
- Em biết anh là nhiếp ảnh mà phải không?
Tôi nghe thế gật đầu.
- Em biết anh chụp ảnh rất đẹp mà đúng không?
Lại bắt đầu nhây với tôi nữa rồi nhưng tôi vẫn gật đầu và nụ cười đã có phần thâm sâu hơn rất nhiều dường như nó biểu đạt ý nghĩa “Nếu anh không nói rõ thì anh chắc chắn sẽ không được nói thêm lần nữa.”
Như hiểu được ý của nụ cười đó anh liền nở nu cười tươi rồi nhí nhảnh bảo:
- Vậy nên anh có nhiệm vụ chụp lại những gì mà Trường Tảo thu thập được. Nếu gọi đó là gì ta. À! Chứng cứ
Anh vừa nói vừa suy nghĩ rồi biểu đạt cảm xúc như bản thân là một nhà trinh thám, tìm kiếm câu trả lời cho vụ án vậy.
Tôi nghe xong những lời đó, đi lại gần họ rồi nhẹ nhàng trả lời. Đầu tiên tôi nhìn em mình rồi nói:
- Nếu em muốn mẹ cắt đứt tiền sinh hoạt, trợ cấp vậy cứ tiếp tục ở đây chị cũng sẽ không lo cho em nữa.
Tôi xoay người đi lại gần Nam Vương và nói với anh:
- Anh không hoàn thành tác phẩm của mình công ty có thể sẽ xa thải anh đó. Em nhớ là chỉ còn hai ngày nữa sẽ hết hạn và hợp đồng được ký tiếp hay không phụ thuộc vào anh lúc này.
Tôi vừa xoay về phía Trường Tảo thấy cậu ta có ý định bỏ trốn liền nhanh một bước đi lên phía cửa chính rồi nhắc nhở:
- Chẳng có vụ án nào cậu nhận hôm nay cả và hình như tớ nhớ không nhầm thì có một người phụ nữ nhờ cậu điều tra về việc ngoại tình của chồng mình và bà ấy đã đe dọa cậu nếu không tìm được bà ấy sẽ làm việc mà cậu không tưởng tượng được.
Nói xong tôi đứng dậy và thấy ba đôi mắt nhìn chằm chằm tôi với những con mắt long lanh chứa đầy cảm tình với tôi. Có lẽ, vì tôi đã nhắc nhở những chuyện quan trọng cho mọi người nên cả ba mới như vậy.
Chỉ biết ú ơ và thầm mắng trong lòng chứ không ái biết nói gì ra nữa bây giờ vì đằng nào họ cũng phải rời đi nhưng chí ít nhờ lời nhắc đó mà họ càng thêm “yêu thích” sự hiếu khách của Lan Anh.
Tôi thấy có vẻ mọi người đã bị tôi làm cho tức giận nên cười đùa rồi nói thêm:
- Đùa thôi, tôi đùa chút thôi mà. Mọi người có thể ở lại...
Nghe đến thế họ liền nhảy cẳng lên hô hào rồi còn định tổ chức ăn mừng thì:
- Đến tối nay rời đi cũng được.
Tôi không để ý những con người này nữa mà xoay người cười vui vẻ vì cảm xúc của hôm nay và đi về phía phòng bếp để làm đồ ăn chuẩn bị chờ Quân Khải về.
…
Cuộc họp nghiên cứu về thuốc kháng sinh S75 cuối cùng cũng đã có những tiến triển tốt. Ai trong cuộc họp cũng vui mừng và họ dành rất nhiều lời khen cho tài năng trẻ của Quân Khải vì hơn hai tiếng diễn ra cuộc họp mọi người đều không chỉ tiếp thu được những kiến thức mới mà những quan điểm, suy nghĩ và cách nói chuyện thu hút của anh cũng đủ để hai tiếng bỏ ra đối với họ quá tuyệt.
Nhiều nhà nghiên cứu đã ngỏ lời hợp tác cùng anh có nhiều nhà đầu tư cũng muốn tham gia vào dự án này nhưng Quân Khải cảm kích cười và không trả lời vội chỉ để lại một câu nói khiến ai cũng tấm tắt đồng ý:
- Để sản phẩm được bán ra thị trường, để chất lượng của nó mang đến nhiều thành công thì không chỉ bản thân tôi mà còn có sự hỗ trợ, hợp tác của rất nhiều người. Các nhà đầu tư, nghiên cứu ở đây đều đóng vai trò rất lớn vậy nên tôi mong tương lai chúng ta sẽ hợp tác còn hiện tại vẫn sẽ có nhưng cần thêm thời gian. Cảm ơn mọi người rất nhiều!
Tiếng vỗ tay vang lên, cuộc họp cũng dừng lại.
Nhiều người đến gặp anh bắt tay và gửi phương thức liên lạc. Rất nhiều tấm thiếp được mang đến, Như Mỹ cầm giúp sếp mình một sấp thiệp dày nhìn người đàn ông với bộ vest tông đen trông cuốn hút làm sao. Cô không ngờ được mình cũng có thể làm việc cùng người đàn ông mà cô đã từng thầm thương trộm nhớ nhưng chỉ tiếc rằng trái tim ấy cũng chẳng chứa bóng hình cô. Thế nên, cô đã chôn giấu tấm chân tình này vào năm tháng của tuổi học trò và lựa chọn xem Quân Khải như đóa hoa để cô nỗ lực cố gắng hằng ngày.
“Rầm”
Tiếng cửa xe đóng lại, vừa vào xe Quân Khải đã nhanh chóng ngã người ra phía sau và nhắm mát nghỉ ngơi. Vì mấy hôm nay anh chẳng chợp mắt quá 7 tiếng. Mỗi người đều tất bật với công việc, anh nhanh chóng làm việc cũng như hoàn thành trước kế hoạch đã định vì bóng hình mà anh nhớ mong.
Nhắm mắt nhưng lòng cứ cồn cào, nôn nóng anh rất muốn quay về nhà nhanh chóng để ôm người con gái ấy vào lòng, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy vì đã bao ngày chưa được nếm được mật ngọt kia. Càng nhắm mắt hình ảnh gương mặt ấy hiện lên và văng vẳng bên tai và tiếng cười đùa của Lan Anh.
Mạnh Phong từ khi sếp vào xe đến lúc di chuyển anh ngồi bên cạnh đều bất động chẳng dám nhúc nhích vì anh sợ sẽ làm phiền đến giấc ngủ của sếp mình. Cả Kiều Tuấn cũng không dám lái xe quá nhanh bởi anh lo sẽ ảnh hưởng đến Quân Khải. Như Mỹ hay luyên thuyên trò chuyện nay cũng chẳng hồi âm lời nào cứ như vậy nhìn ở kinh xe cô ngắm người đàn ông đã mệt mỏi vì công việc rồi thở dài.
- Chuyến bay mấy giờ sẽ xuất phát vậy, Mạnh Phong?
Trong không gian yên lặng tiếng anh vang lên khiến cả ba bỗng chốc giật mình rồi nhìn chằm vào anh đáp lời một cách lập lửng: