Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 67




Đỗ Dao còn định nói gì đó nhưng bị mẹ mình siết chặt tay. Cô nàng nhíu mày, không nói gì nữa.
 
“Vậy quyết định thế đi. Khoảng hai, ba ngày nữa sẽ có thông báo đến. Mấy ngày nay cứ để Đỗ Dao ở lại bệnh viện, đừng để con bé chạy lung tung.”
 
“Cô yên tâm, con bé sẽ không đi lung tung đâu. Cảm ơn, cảm ơn cô rất nhiều.” Mẹ Đỗ Dao luôn miệng cam đoan, còn nói cảm ơn không ngừng với Trương Kỳ.
 
Trương Kỳ xua tay: “Không cần cảm ơn, dù gì cũng là con của Kiến An mà.”
 
Dứt lời, bà ta không thèm để ý Đỗ Kiến An bên cạnh mà quay người đi luôn. Đỗ Kiến An hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Dao, sau đó vội vàng đi theo.
 
“Dao Dao, còn muốn ăn sáng món gì, để lát nữa mẹ xuống dưới mua cho con.” Sau khi hai người Đỗ Kiến An rời đi, mẹ Đỗ Dao cứ như mới sống lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
 
Đỗ Dao không muốn cãi nhau với mẹ nữa, nghe bà ta hỏi thì chỉ đáp một câu: “Cháo trứng muối thịt nạc.”
 
“Được, để mẹ mua.”
 
Hai mươi phút sau, bà ta mua cháo về, nhưng lại phát hiện không thấy Đỗ Dao đâu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Đỗ Dao không nghĩ cứ dễ vậy là mình đã có thể rời khỏi bệnh viện nên hơi ngạc nhiên.
 

Không hẳn là cô nàng nhạy cảm, nhưng mỗi lần rời khỏi phòng bệnh, cô nàng đều cảm giác được các bác sĩ và y tá trực ban lén lút nhìn chằm chằm mình như đang theo dõi cô nàng.
 
Lần này cũng vậy, lúc đầu bọn họ đều nhìn theo cô nàng. Nhưng không biết vì sao mà sau đó bọn họ cứ như chẳng thấy cô nàng. Cho dù cô nàng đi vào thang máy xuống tầng thấp nhất cũng chẳng một ai can ngăn.
 
Tuy vậy, sau khi rời khỏi bệnh viện, Đỗ Dao lại chẳng biết nên đi đâu.
 
Cô nàng không muốn về nhà, mà có về cũng vô ích, bọn họ sẽ tìm thấy cô nàng nhanh thôi.
 
Cũng không thể tới trường được. Hay là đến cục cảnh sát báo án? Nhưng mà bọn họ không làm gì cô nàng cả, cộng thêm những bản kết quả kiểm tra kia sẽ chỉ khiến cảnh sát tin rằng cô nàng có vấn đề thôi.
 
Cuối cùng, cô nàng bắt xe tới phố đồ cổ.
 
Không biết vì sao, cô nàng bỗng muốn tìm “kẻ lừa đảo” hôm đó mình gặp.
 
Có lẽ là vì, đó chính là người duy nhất chịu nghe cô nàng nói chuyện…
 
Liễu Mộc Mộc không bày quầy hàng nữa. Từ khi trời trở nóng, cô đã bỏ hoạt động này rồi. Dạo gần đây cô bận ở bên gia đình, thời gian cuối tuần thì toàn dành cho Yến Tu, không rảnh kiếm tiền.
 
Hôm nay cô tới phố đồ cổ để theo dõi tiến độ sửa sang nhà cửa của Đổng Chính Hào, thuận tiện mua chút đồ ăn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Trên phố đồ cổ có một quán bánh ngọt kiểu cũ rất ngon. Liễu Mộc Mộc mua một túi lớn, định khi nào về sẽ chia cho Đổng Duyệt một nửa.
 
Lúc đi ngang siêu thị mini, cô lại mua thêm mấy cây kem vừa đi vừa ăn.
 
Khi về, cô có đi ngang nơi trước kia ông Lưu mù hay bày quầy hàng, nhưng bây giờ ở đó đã có một thầy bói mới. Liễu Mộc Mộc liếc nhìn quầy hàng, có một ông già lớn tuổi cũng để râu, mặc áo đạo dĩ, chỉ là hơi xấu.
 
Ông ta đang xem chỉ tay cho một bà lão, còn có mấy người vây quanh hóng hớt, Liễu Mộc Mộc cũng đi lại nghe ông ta nói.
 
Ông ta cầm bàn tay đầy vết chai của bà lão, kết luận rằng khi còn trẻ bà lão rất khổ sở. Bà lão nghẹn ngào, tin ông ta là thầy bói cao tay ngay tức khắc.
 
Liễu Mộc Mộc: Dễ lừa vậy trời ơi.
 
Nếu tay có nhiều vết chai như vậy thì nhất định là trước đây đã phải làm lụng vật vả, kết luận lại chính là số khổ. Chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được.
 
Cô còn định nghe ông thầy bói kia sẽ nói thêm được gì thì bỗng nhiên có người vỗ vào lưng cô.
 
Liễu Mộc Mộc quay đầu, khi thấy người đằng sau là ai thì kinh ngạc: “Không phải là cô không tin vào bói toán à?”
 

Đỗ Dao đã đi vài vòng trong phố đồ cổ, lúc đầu cũng chẳng trông mong gì nhiều, cuối cùng khi quay lại quầy hàng bói toán lúc trước thì nhìn thấy Liễu Mộc Mộc đang đứng đó.
 
Cứ như đang đi trong bóng tối thì bỗng nhìn thấy một tia sáng le lói.
 
Mặc dù so sánh vậy thì hơi quá, nhưng đối với cô nàng thì đúng là vậy thật. Khi nhìn thấy Liễu Mộc Mộc, cô nàng cảm thấy cả người không còn lạnh lẽo như trước nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Nghe Liễu Mộc Mộc hỏi, cô nàng không khỏi cười thành tiếng: “Đúng vậy, nên mới tới tìm cô coi bói đó.”
 
Liễu Mộc Mộc bất ngờ, nhướn mày: “Cô thì muốn coi cái gì?”
 
Giọng nói Đỗ Dao hơi run: “Cô có thể bói cho tôi, vì sao tôi lại mang thai được không?”
 
Liễu Mộc Mộc trợn trừng mắt, cứ nghĩ mình nghe lầm: “Cái gì?”
 
Đỗ Dao xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cảm giác cả người càng ngày càng lạnh. Cô nàng nhìn Liễu Mộc Mộc: “Bọn họ nói tôi mang thai, nhưng mà tôi chẳng làm gì cả.”
 
“Cô lạnh lắm à?” Liễu Mộc Mộc thấy cô nàng như muốn phát run cả lên thì không nhịn được hỏi.
 
“Không biết vì sao mà từ lúc nãy tôi cứ cảm thấy rất lạnh.”
 
Liễu Mộc Mộc cầm lấy tay cô nàng, lúc đầu ngón tay chạm vào tay Đỗ Dao thì cứ như chạm vào tảng băng.
 
Cùng lúc đó, lệnh bài gieo quẻ trên người cô bắt đầu nóng lên, và Đỗ Dao cũng cảm nhận được sự ấm áp từ Liễu Mộc Mộc.
 
Hơi ấm giao thoa giữa hai bàn tay hai người, dần dần lan ra khắp người cô nàng. Chỉ riêng phần bụng là vẫn rét lạnh như trước, tựa như một tảng băng lớn mãi mãi không tan.
 
Đỗ Dao siết chặt tay Liễu Mộc Mộc không buông. Cô không rút tay ra mà kéo sự chú ý của cô nàng về cuộc nói chuyện lúc nãy: “Ai bảo cô mang thai?”
 
“Mấy hôm trước, trường tôi tổ chức khám sức khỏe cho học sinh, kết quả khám nói tôi mang thai. Tôi có đi bệnh viện kiểm tra thử rồi, bác sĩ cũng bảo y hệt vậy.”
 
“Trường cô tổ chức khám sức khỏe à? Đợt khám sức khỏe trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba phải không?”
 
“Phải.”
 
“…” Hóa ra nhân vật chính trong câu chuyện cô hóng hớt được ở quán lẩu chính là cô nàng à? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Cô tên Đỗ Dao à?” Liễu Mộc Mộc hỏi.
 

“Chuyện này cô cũng bói ra được luôn?” Đỗ Dao dám chắc mình chưa từng nói tên của mình cho người đối diện.
 
“Không phải, em tôi học cùng trường với cô, tôi từng nghe bạn bè của em ấy nhắc tới chuyện của cô.”
 
“À.” Đỗ Dao hiểu ra, cụp mắt, “Có lẽ bây giờ chuyện này đã lan truyền khắp trường học rồi, không có ai tin tôi cả.” Giọng cô nàng càng ngày càng nhỏ.
 
Thật sự sẽ có người tin cô nàng chứ? Đỗ Dao không khỏi tự hỏi trong lòng.
 
Cô nàng coi Liễu Mộc Mộc như cái phao cứu mạng, thế nhưng trên đời liệu có thứ gọi là thầy bói cao tay thật không?
 
Liễu Mộc Mộc lấy ra năm đồng xu cổ từ trong túi đặt lên tay cô nàng, nói: “Gieo một quẻ cho tôi xem thử.”
 
Đỗ Dao xóc mấy đồng xu theo lời cô nói, còn chưa kịp xòe tay ra thì bỗng nghe thấy có người gọi tên mình: “Đỗ Dao!”
 
Giọng nói sắc bén, chói tai làm cô nàng quay đầu lại. Cô nàng nhìn thấy mẹ mình đang tức giận chạy tới, còn có bác sĩ đã kiểm tra cơ thể của cô trước đó và hai người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ bệnh viện. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Mẹ Đỗ Dao nhanh chóng chạy tới trước mặt cô nàng, giữ chặt tay cô nàng, vừa khóc vừa hét: “Cái con bé này, sao lúc nào cũng làm mẹ lo lắng thế hả!”
 
Đỗ Dao há to miệng định nói gì đó, nhưng vị bác sĩ kia và hai bảo vệ chạy tới bên cạnh mẹ Đỗ Dao, nhìn sang cô nàng với ánh mắt bất mãn: “Đỗ Dao, một mình cháu chạy tới đây làm mẹ cháu rất lo lắng.”
 
“Cháu chỉ…” Đỗ Dao muốn giải thích, nhưng mẹ cô nàng vốn chẳng muốn nghe cô nàng nói, chỉ nằng nặc dùng sức kéo cô nàng đi.
 
“Chờ đã…” Đỗ Dao lại lên tiếng, nhưng hai bảo vệ chặn lại phía sau cô nàng. Cô nàng còn chưa kịp nói thêm câu gì với Liễu Mộc Mộc đã bị bọn họ đưa đi.
 
Liễu Mộc Mộc nhìn theo Đỗ Dao dần mất hút. Động tác của mấy người kia nhanh quá, cô còn chẳng xen vào một câu được. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Sau đó cô bỗng nhớ ra, Đỗ Dao còn đang giữ mấy đồng xu cổ của cô, cái đó trị giá mấy trăm nghìn tệ đó.
 
… Có phải cô gặp lừa đảo rồi không?

 


— QUẢNG CÁO —