Vũ Động Càn Khôn

Chương 484: Viễn Cổ Điện



Do vẫn còn mười ngày nữa mới đến lúc bí tàng mở ra, do đó đoàn người Lâm Động trên đường đi không hề tỏ ra vội vàng, hơn nữa còn cần có thời gian cho Tiểu Viêm thích ứng cơ thể mới, vì vậy tốc độ càng trở nên chậm lại. Mất chừng ba bốn ngày đường, đoàn người Lâm Động mới đến được nơi hiện tại nhân khí đã trở nên thịnh vượng nhất bên trong Viễn Cổ Chi Địa, Viễn Cổ Điện.

Tuy mang danh là điện, nhưng đứng sừng sững ở nơi đây lại là một tòa thành vô cùng to lớn. Nghe nói vào thời Viễn Cổ, nơi đây chính là nơi một tông phái siêu cấp lập giáo, quy mô to lớn nhường này, rộng lớn khiến người khác phải trầm trồ.

Ở bên trong chính là nơi mở ra Viễn Cổ Bí Tàng, do đó, hầu như toàn bộ các Vương triều ở khu vực Tây Bắc này, chỉ cần tự tin bản thân có năng lực, trong khoảng thời gian này về cơ bản là toàn bộ đều tập hợp ở đây. Đám nhân khí này quả thực khó có thể dùng ngôn từ bình thường mà hình dung được.

Đoàn người Lâm Động đáp xuống ngọn núi bên ngoài Viễn Cổ Điện, sau đó nhìn lên thấy một đám nhân ảnh đông nghịt lao đi thành từng nhóm lớn trên bầu trời. Cho dù là với định lực như của bọn hắn cũng bất giác hít một ngụm lãnh khí. Viễn Cổ Điện lúc này e rằng mười phần nhân mã vùng Tây Bắc thì sáu bảy phần đều bị hút đến đây rồi.

- Sức hấp hẫn của Viễn Cổ Bí Tàng thực là đáng sợ, nhiều Vương triều đến như vậy…

Lâm Động nhìn thấy cảnh này chợt có chút rung động. Quy mô của tòa thành này quả là cực kỳ rộng lớn, cho dù Dương Thành cũng còn kém xa. Nhưng tựa hồ trong thành thị cũng đã chật kín người, hơn nữa mơ hồ vẫn có chút không còn đủ chỗ chứa, cho nên bên ngoài thành, thậm chí trong khu rừng rậm xung quanh ngọn núi, đều có sự tồn tại của rất nhiều cỗ khí tức mạnh mẽ, hiển nhiên, đám người trong này đều muốn tranh giành lợi ích bên trong vùng đất này.

Thân thể tráng kiện của Tiểu Viêm đứng sau Lâm Động, giống như thiết tháp màu đen, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại nhìn những nhân ảnh tới lui, bên trong ánh mắt thoáng vẻ hồn hậu, ẩn chứa hung quang mang tính bản năng. Tuy rằng hiện nay nó có thể rời khỏi hình thú, nhưng những thứ thuộc về bẩm sinh rõ ràng vẫn chưa thể xóa bỏ hoàn toàn.

- Đi thôi Tiểu Viêm, vào thành!

Lâm Động cười cười, sau đó liền lướt xuống ngọn núi, hướng thẳng về phía Viễn Cổ Điện vô cùng đồ sộ kia.

Sau lưng Lâm Động, Tiểu Viêm gật đầu nhè nhẹ, bám sát theo. Trong mấy ngày vừa qua, nó đã tu luyện Thiên Ma Thần Biến mà Tiểu điêu đưa cho nó, đồng thời đối với thân thể này nó cũng đã dần dần có được sự khống chế ban đầu. Cho nên bước đi của nó cực kỳ chuẩn xác, mỗi bước đều có khoảng cách như nhau, không hề rời khỏi phạm vi mười trượng xung quanh Lâm Động.

Trong phạm vi này, bất luận có xảy ra biến cố gì nó cũng có thể khống chế tuyệt đối. Cho dù là những cường giả đã vượt qua một Niết Bàn Kiếp, dưới con mắt quan sát của nó cũng không thể nào làm bị thương Lâm Động.

Viễn Cổ Điện cực kỳ rộng lớn, chỉ riêng cổng thành đã có đến tám cái. Tuy nhiên lượng người ra vào vẫn rất đông đúc. Nhìn đoàn người kéo dài, Lâm Động cũng không muốn gây rối loạn, nên lặng lẽ cùng với Tiểu Viêm đứng vào phía sau.

- Chỉ còn vài ngày là có thể mở Viễn Cổ Bí Tàng rồi, nghe nói bí tàng này cực kỳ khó lường, chính là do tông phái siêu cấp năm đó lưu lại. Chỉ cần có được một chút chân truyền trong đó, chắc chắn có thể chiếm thượng phong ở Chiến trường Viễn Cổ này.

- Hắc hắc, nào có dễ dàng như vậy? Ngươi không thấy có bao nhiêu người hôm nay bị bí tàng này lôi cuốn đến đây sao? Trong đó các Vương triều Cao cấp đếm không xuể, không có nhân lực, không chút năng lực, cũng vọng tưởng lấy được báu vật à?

- Hơn nữa ngươi đừng tưởng thế lực đến tranh cướp bí tàng chỉ có bấy nhiêu. Ở những nơi bí mật gần đây, ai biết còn có bao nhiêu người nữa? Chớ nói chúng ta, chỉ sợ đến những Vương triều cường đại có được Viễn Cổ Bí Thược trong tay như Vương triều Ma Nham, Vương triều Hồng Hoang, e rằng cũng không dám bảo đảm bọn họ có thể toàn thắng trở về.

Trong lúc Lâm Động lặng lẽ xếp vào sau đoàn người, đã nghe được những tiếng xì xào bàn tán xung quanh, lông mày lúc này khẽ nhướng lên. Viễn Cổ Bí Tàng lần này xem ra không phải dễ dàng mà giành được.

- Hiện tại ba thế lực nắm giữ Viễn Cổ Bí Thược là Vương triều Ma Nham, Vương triều Hồng Hoang, Vương triều U Tuyền, đều đã đến Viễn Cổ Điện, có điều cái kẻ tên Lâm Động, người đang giữ thanh Viễn Cổ Bí Thược cuối cùng vẫn chưa lộ diện.

- Hắc hắc, sợ rằng tên tiểu tử đó cũng không dám lộ diện. Ngươi có nhìn thấy cáo thị dán bên trong thành không? Vương triều Ma Nham hôm nay đã treo giải thưởng một trăm năm mươi vạn Niết Bàn Đan. Hơn nữa trên người hắn còn có Viễn Cổ Bí Thược, hắn mà lộ diện, e rằng sẽ rất thê thảm. Tên này đúng là xui xẻo, bỗng dưng lại trở thành kẻ bị truy nã. Sau lưng không có Vương triều Cao cấp nào nâng đỡ mà cũng dám đoạt Viễn Cổ Bí Thược, không phải là tự tìm cái chết sao?

Vốn đang thảnh thơi, nghe xong tin này Lâm Động đột nhiên sửng sốt, rõ ràng hắn không nghĩ chủ đề đột ngột chuyển sang hắn. Sau đó hai mắt hắn híp lại, nhìn về phía bên tường thành, quả nhiên nhìn thấy, một lệnh truy nã đập thẳng ngay vào mắt, trên đó còn có bức họa vẽ hình Lâm Động.

- Một trăm năm mươi vạn Niết Bàn Đan? Rõ ràng là Vương triều Ma Nham muốn diệt ta trừ hậu họa.

Nhìn mức tiền thưởng phía trên lệnh truy nã, khóe miệng Lâm Động hơi nhếch lên, lẩm bẩm nói. Đúng lúc Lâm Động đang thì thào một mình, đột nhiên bầu không khí xung quanh phảng phất đều thay đổi. Những tiếng bàn tán xôn xao của đám đông đều biến mất, rồi Lâm Động cảm thấy cơ hồ có không ít ánh mắt đều dừng lại nhìn lên người hắn. Ngay lập tức, những ánh mắt này từ sự kinh ngạc ban đầu dần biến thành sự cuồng vọng.

- Có lẽ bị nhận ra rồi!

Gương mặt Lâm Động cứng đờ, sau đó nhìn đám người đứng xung quanh đang xô đẩy, lẩm bẩm nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Người này chính là Lâm Động!

Từ bên trong những ánh mắt cuồng vọng đó, cuối cùng có một đạo thanh âm đáng sợ truyền ra. Sau đó bên ngoài cổng thành có rất nhiều ánh mắt, trong chốc lát cơ hồ đều trở nên nôn nóng.

- Bắt lấy tiểu tử này, có thể lấy được một trăm năm mươi vạn Niết Bàn Đan cùng Viễn Cổ Bí Thược!

Một số người khẽ hét lên, bên trong lời nói rõ ràng chứa đầy sự tham lam.

Lâm Động nhíu mày nhìn quang cảnh xung quanh, Vương triều Ma Nham này… mình đúng là vì bọn chúng mà gặp không ít phiền toái.

- Tránh ra!

Trong đám người đang chen lấn xô đẩy, cuối cùng có một nhóm người đi ra, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Lâm Động.

- Là người của Vương triều Đại Mạc, đây cũng là Vương triều Cao cấp, tên đầu lĩnh nghe nói đã bước vào Niết Bàn Cảnh, thực lực không phải là yếu.

Theo cùng với nhóm người này đi ra là những tiếng xì xào xung quanh, xem ra những kẻ gọi là Vương triều Đại Mạc này cũng có chút danh tiếng.

- Lâm Động, ta không muốn bắt ngươi giao cho Vương triều Ma Nham đổi lấy Niết Bàn Đan, chỉ cần ngươi giao ra Viễn Cổ Bí Thược, ta sẽ để cho ngươi đi, thế nào?

Một cường giả Niết Bàn Cảnh, đầu lĩnh của Vương triều Đại Mạc, nhìn chằm chằm Lâm Động, xòe bàn tay ra, nói.

Trong lúc kẻ này đang nói, mười tên thủ hạ sau lưng hắn, ánh mắt lộ vẻ hung mang. Bên trong thân thể chúng, những cỗ ba động cường mãnh xuất ra, có vẻ như muốn mượn thế để trấn áp Lâm Động.

Ánh mắt Lâm Động khinh thường liếc nhìn đám người kia, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, không thèm quan tâm, nhấc chân đi thẳng vào trong thành.

Nhìn thấy động tác gần như không thèm để ý đến của Lâm Động, ánh mắt của cường giả Niết Bàn Cảnh của Vương triều Đại Mạc đột nhiên trở nên lạnh lùng. Hắn nhìn chằm chằm từng bước đi của Lâm Động, một thoáng sau, gương mặt bỗng trở nên vô cùng đáng sợ, nguyên lực hùng hậu trên quyền đầu ngưng tụ lại, sau đó giáng thẳng một quyền cường mãnh về phía Lâm Động.

Ba!

Tuy vậy, đối với công kích vô cùng hung hãn này, bước chân của Lâm Động vẫn không hề dừng lại, bàn tay khẽ giơ lên, sau đó cách không vung xuống. Lập tức, một thanh âm chói tai đã vang lên bên ngoài cổng thành.

- Phốc!

Vào lúc âm thanh chói tai kia vang lên, cường giả Niết Bàn Cảnh kia vốn là kẻ xuất quyền trước, trên mặt lập tức xuất hiện một chưởng ấn đỏ như máu. Một cỗ lực đạo cường bạo trong nháy mắt mạnh mẽ hất hắn văng đi, một ngụm máu tươi thổ mạnh ra.

Cổng thành vốn đang huyên náo đột nhiên trở nên yên tĩnh, ánh mắt hết thảy mọi người đều hướng về cường giả Niết Bàn Cảnh bị đánh bật ngược trở lại, nằm trên mặt đất không biết sống chết ra sao kia. Nhất thời trong khoảnh khắc, bọn họ đều hít vào một luồng hàn khí. Lúc này bọn họ mới từ trong cơn mụ mị bởi giải thưởng cực lớn kia mà bừng tỉnh lại. Kẻ ở trước mặt này chính là kẻ lúc trước đã thoát khỏi tay của Thạch Hiên Vương triều Ma Nham a!

- Muốn có được Viễn Cổ Bí Thược trong tay ta? Đồ vật này, về sau ngươi đừng có hòng lấy nữa, ta sẽ không nương tay như lần này nữa đâu!

Lâm Động không thèm để ý đến cường giả Niết Bàn Cảnh bị hắn đánh bay đi, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, thản nhiên nói.

Nghe xong lời này của hắn, không ít người trong lòng thoáng e ngại. Hết thảy đều không ai nói thêm lời nào. Đương nhiên, Viễn Cổ Điện hôm nay lôi cuốn quá đông người đến, trong đó dĩ nhiên không thiếu những kẻ ngọa hổ tàng long. Bởi vậy, một vài ánh mắt thăm dò từ trong bóng tối phóng ra, cơ hồ muốn xem xem nhân vật gần đây thanh danh lưu truyền khắp nơi này có chỗ nào khó lường.

Những ánh mắt thăm dò này rất mạnh mẽ, Lâm Động đương nhiên đều có thể cảm nhận được. Lúc này hai mắt hắn nheo lại, sau đó Tiểu Viêm trước giờ vẫn đứng phía sau hắn, đột nhiên chậm bước ra một bước. Lập tức một cỗ ba động kỳ quái khuếch tán ra từ lối đi. Ngay sau đó, từ trong bóng tối cơ hồ vọng ra một vài tiếng xì xào nhàn nhạt, những ánh mắt dò xoét lại một lần nữa nhìn ra, lần này có cả sự khiếp sợ khi nhìn vào Tiểu Viêm đứng sau lưng Lâm Động.

- Đi thôi, ta đã cảm ứng được vị trí ba thanh Viễn Cổ Bí Thược còn lại. Có lẽ bọn chúng cũng cảm ứng được ta, Vương triều Ma Nham chỉ ở đâu đó thôi. Cũng tốt, ta thực sự muốn xem xem, bọn chúng làm sao đối phó được với chúng ta?

Lâm Động nhìn thoáng qua những chỗ tối xung quanh, sau đó một thoáng đưa ánh mắt lên, nhìn vào sâu bên trong Viễn Cổ Điện. Ở trong đó hắn đã cảm ứng được sự tồn tại của ba thanh Viễn Cổ Bí Thược còn lại.

Giọng nói hạ xuống, Lâm Động bắt đầu di chuyển, đi thẳng vào trong thành, sau đó hướng thẳng về chỗ những cỗ ba động của ba thanh Viễn Cổ Bí Thược còn lại truyền đến mà đi.

Lúc này đây, hắn đích thực sắp sửa đối mặt với Vương triều Ma Nham!