Vũ Động Càn Khôn

Chương 543: Lão nhân thần bí



Ầm!

Chưởng trảo Tiểu điêu xẹt qua, không gian cơ hồ cũng bị xé ra thành nhiều mảnh.

Sắc mặt Lâm Động lúc này đột nhiên biến đổi, nhưng không phải vì Tiểu điêu xuất thủ, mà vì câu quát lạnh lùng lúc trước của Tiểu điêu.

Nơi đây, không ngờ vẫn còn có kẻ khác ẩn náu!

Khoảng thời gian này hắn vẫn một mực tĩnh tu ở đây, trước giờ chưa hề phát hiện ở đây còn có sự tồn tại của một kẻ khác. Nhưng câu quát kia của Tiểu điêu giải thích cho điều gì?

Không biết từ lúc nào, đã có kẻ núp trong bóng tối quan sát bọn hắn!

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, khiến cho cả người hắn chợt cảm thấy ớn lạnh một trận.

Kim quang từ trong cơ thể Lâm Động bạo liệt phát ra. Mũi chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình bắn ngược trở ra, đột nhiên quay người lại trên không, ánh mắt nhìn chăm chú về phía mảng không gian nơi Tiểu điêu vừa mới nện vào.

Tiểu điêu xuất thủ vô cùng cuồng bạo, quang mang tử hắc sắc ngưng tụ trong lòng bàn tay. Uy lực mạnh mẽ đến mức này cho dù là Lâm Động cũng không dám khinh thường.

- Ha ha, không hổ là Thiên Yêu Điêu, ra tay không hề nể nang!

Dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Động, mảnh không gian hư vô chợt trở nên mờ ảo kỳ dị, sau đó một giọng cười nghe có vẻ già nua từ trong đó truyền ra.

Khi những âm thanh già nua ấy truyền ra, chợt có một bàn tay khô gầy từ trong đó thò ra, khẽ vung lên, kình phong phát ra nhìn như mỏng manh, thế nhưng lại dễ dàng đẩy lui chưởng trảo mạnh mẽ của Tiểu điêu!

Thân thể to lớn của Tiểu điêu chợt hơi lùi về phía sau, trong hai mắt màu tím đen cũng hiện lên một sự trầm trọng. Hắn chậm rãi hạ cánh từ trên xuống, đứng ở ngay bên cạnh Lâm Động, đôi cánh cực lớn hơi phe phẩy, một cơn lốc vòi rồng lập tức hình thành để bảo vệ Lâm Động ở phía sau.

- Ai vậy?

Lâm Động liếc nhìn Tiểu điêu tựa hồ như ác ma giáng trần, sau đó nhè nhẹ hỏi.

- Không rõ! Nhưng hắn rất mạnh, cẩn thận một chút. Ta vừa mới khôi phục thể xác, thực lực chưa thể hoàn toàn hồi phục.

Tiểu điêu lắc đầu, giọng nói trầm thấp.

Lông mày Lâm Động hơi nhíu lại. Hắn thật sự là không hiểu, sâu bên trong Thanh Long Điện này vì sao lại xuất hiện một cường giả thần bí như thế này?

Ánh mắt một người một điêu đều nhìn vào mảng không gian đang vặn vẹo, đồng thời chờ đợi.

Trong lúc bọn hắn nhìn chăm chú, mảng không gian kia ngày càng trở nên uốn éo vặn vẹo, cuối cùng một bóng dáng có chút khô gầy chậm rãi xuất hiện trước mắt bọn hắn.

Đó là một lão nhân trên mình vận áo gai bằng vải thô, trên thân thể không hề có chút ba động sắc bén nào. Thêm vào đó là khuôn mặt già nua không hề có điểm gì đặc biệt. Nếu không phải vì sự xuất hiện kỳ lạ của lão, e rằng đến Lâm Động cũng chỉ cho rằng đây chỉ là một vị lão nhân bình thường mà thôi.

Lão nhân tủm tỉm cười nhìn khuôn mặt nghi hoặc của Lâm Động và Tiểu điêu, không hề có dấu hiệu xuất thủ, mà trái lại ánh mắt đang chậm rãi nhìn vùng không gian xung quanh.

- Nơi đây chính là nơi sâu nhất trong Thanh Long Điện sao? Xem ra tàn ảnh còn lưu lại của người đó cũng đã biến mất rồi, bằng không thì e rằng lão phu cũng không thể vào được!

Nghe thấy lời lẩm bẩm một mình của lão nhân, Lâm Động hơi chau mày. Có lẽ tàn ảnh mà lão nói chính là Thanh Trĩ. Có lẽ do bởi vì tàn ảnh của Thanh Trĩ đã biến mất, vùng không gian này mới không còn gì thủ hộ, mới để cho lão nhân thần bí không rõ lai lịch này xông vào.

- Vị tiền bối này…

Lâm Động nhìn chằm chằm lão nhân, khẽ chắp tay, trong lời nói ẩn chứa sự khách khí. Mặc dù hắn không biết lai lịch vị lão nhân này, nhưng có lẽ không phải đơn giản, nhân vật này tốt nhất là không nên đắc tội!

- Yên tâm, lão phu chỉ là cảm thấy hiếu kỳ với nơi này thôi. Những năm qua lão phu đã bao lần muốn vào đây, nhưng cuối cùng đều bị chặn lại!

Lão nhân cơ hồ cũng nhận ra sự kiêng dè của Lâm Động lúc này, nên cũng chợt cười, thoạt nhìn trông thật hiền từ.

Mặt Lâm Động không đổi sắc, nhưng suy nghĩ trong lòng chợt trở nên miên man. Bình thường khi nói đến Chiến trường Viễn Cổ này, chỉ khi có Bách Triều Đại Chiến mới được khai mở, vậy mà lão nhân có thể tùy ý ra vào, từ đó có thể thấy thân phận của lão nhân này không hề đơn giản!

- Hắc hắc, chắc rằng lão đã ở đây quan sát bọn ta trong thời gian không ngắn?

Tiểu điêu cười lạnh, hắc hắc nói.

- Chẳng qua là ta cảm thấy rất hứng thú với tên tiểu tử này thôi!

Lão nhân cười, ánh mắt nhìn hướng về Lâm Động, nói:

- Người có thể có được Thôn Phệ Tổ Phù, sau này nếu như phát triển lên, cũng sẽ có thể vang danh trong thiên địa này rồi!

Ánh mắt Lâm Động hơi trầm xuống. Hắn đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của Thôn Phệ Tổ Phù. Thứ này đủ để hấp dẫn sự tham lam của rất nhiều cường giả. Nếu như lão nhân thần bí này cũng đã nhìn ra, e rằng hôm nay sẽ gặp phiền phức rồi.

Quang mang tử hắc sắc ngưng tụ lại trong mắt Tiểu điêu. Trong lúc mơ hồ, có một cỗ khí tức cực kỳ hung hiểm toát ra từ trên người nó, rõ ràng là chỉ cần có một lời khiêu khích là sẽ lập tức xuất thủ.

- Ta chẳng muốn giao thủ cùng các ngươi. Mặc dù ngươi thân là Thiên Yêu Điêu, nhưng thân thể hôm nay vừa mới ngưng tụ, thực lực so với bình thường chưa bằng một phần mười, nên ngươi không thể là đối thủ của ta.

Lão nhân cười nhạt một tiếng, không hề để ý đến sự uy áp hung hiểm của Tiểu điêu.

- Vậy thì thử xem!

Ánh mắt Tiểu điêu lạnh lùng, vừa định ra tay, Lâm Động liền khoát tay cản lại. Hắn biết lời nói của lão nhân này không phải là giả. Lúc này cho dù là hắn liên thủ cùng Tiểu điêu, e rằng cũng không phải đối thủ của lão già thần bí này.

- Nếu như tiền bối đã không muốn, vậy có lẽ là hai người vãn bối đã quá đa nghi rồi. Hôm nay bọn vãn bối đã tu luyện xong, nên sẽ không lưu lại đây thêm nữa, cáo từ!

Lâm Động quay về phía lão nhân mỉm cười, chợt ôm quyền, định cùng với Tiểu điêu bỏ đi.

- Đã nghe tiếng về tiểu tử Lâm Động ngươi, ta đối với ngươi cảm thấy rất hứng thú, nên có ý tốt khuyên ngươi một số chuyện. Vị bằng hữu Thiên Yêu Điêu ở bên cạnh ngươi kia, nếu như để bại lộ thân phận, ta nghĩ, ngươi sẽ gặp phiền toái lớn đấy!

Lão nhân nhìn Lâm Động, đột nhiên thản nhiên nói.

Lâm Động chợt quay người lại nhìn chằm chằm, chau mày, trầm giọng nói:

- Lời này của tiền bối là có ý gì?

- Đông Huyền Vực tranh chấp cùng Yêu Vực rất nhiều năm, hai bên từng giao thủ nhiều lần, đến nay, những Tông phái siêu cấp của Đông Huyền Vực từng bị cường giả Yêu Vực trảm sát không ít những thành viên cốt cán, hơn nữa, nợ máu nhiều nhất trong số này, lại chính là Thiên Yêu Điêu Tộc! Cho nên nếu thân phận vị bằng hữu Thiên Yêu Điêu của ngươi bị bại lộ, ngươi không chỉ không được lòng những Tông phái siêu cấp, nói không chừng còn có thể gặp phải tai họa vô cùng nữa!

Sắc mặt Lâm Động hơi thay đổi, với cấp bậc của hắn hiện giờ, đương nhiên là không có tư cách biết được mối ân oán sâu sắc này.

- Điêu gia chưa từng giết người của các ngươi!

Tiểu điêu lạnh lùng nói.

- Ha ha, ngươi là người của Thiên Yêu Điêu Tộc, vậy là đã đủ rồi!

Lão nhân cười nhạt nói:

- Ngươi cũng không cần lườm ta, ta và Thiên Yêu Điêu Tộc các ngươi không hề có ân oán gì, nếu không thì ta đã chẳng bình thản nói với các ngươi những lời như vậy. Ta chỉ không muốn tiểu tử lỗ mãng ngươi để bại lộ thân phận, khiến cho người bạn đi bên cạnh ngươi gặp phải tai họa khủng khiếp mà thôi.

Ánh mắt Tiểu điêu hơi giãn ra, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi cũng không nói thêm điều gì nữa.

Lâm Động cũng ân một tiếng, sau đó kính cẩn ôm quyền hướng về phía lão nhân, nói:

- Đa tạ tiền bối nhắc nhở, vãn bối sẽ nhắn nhở bằng hữu cố gắng không để bại lộ thân phận Thiên Yêu Điêu của hắn ở Đông Huyền Vực này.

Tiểu điêu tuy thân là Yêu thú, nhưng thủ đoạn cũng rất nhiều, chỉ cần không hiện ra bản thể như ở đây, có lẽ người bình thường cũng không thể phát hiện ra bản thân hắn chính là Thiên Yêu Điêu.

- Có thể gặp nhau ở đây cũng là duyên phận, nhân tiện nhắc nhở một chút mà thôi, có điều, có lẽ sau này chúng ta vẫn còn có cơ hội gặp mặt nhau!

Lão Nhân nhìn Lâm Động đầy ẩn ý, cười nói:

- Ta thực rất hiếu kỳ, ngươi sẽ có thể xông vào đến nơi nào trong Bách Triều Đại Chiến? Bách Triều Đại Chiến lần này có những nhân vật yêu nghiệt rất khó đối phó!

- Chỉ làm hết sức mình thôi!

Lâm Động nói khẽ, hắn chỉ là một Vương triều Hạ cấp, so với những Vương triều Cao cấp, từ khi vừa bắt đầu đã là có được những điều kiện vô cùng tốt, đương nhiên là có sự chênh lệch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Hắc hắc, người của Vương triều Cao cấp khống chế Niết Bàn Kim Bảng trong Bách Triều Đại Chiến đã nhiều năm, ta nghĩ nếu như có một người ở Vương triều Hạ cấp mà chiếm được một vị trí cao, có lẽ sẽ trở nên thú vị hơn.

Lão Nhân cười trêu tức nói.

- Niết Bàn Kim Bảng?

Lâm Động hơi ngây người, Niết Bàn Kim Bảng so với Niết Bàn Bảng chỉ hơn nhau có một chữ, nhưng Lâm Động lại có thể cảm nhận được giữa hai thứ này có một sự chênh lệch cực kỳ lớn!

Lão nhân cười, không giải thích thêm gì nữa, thân hình khẽ động, dần dần trở nên hư ảo, một lát sau đã hoàn toàn biến mất trong mảnh không gian này.

Lâm Động có chút ngạc nhiên nhìn lão nhân lai lịch thần bí, thậm chí việc làm, lời nói cũng khiến cho người khác thấy khó hiểu, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

- Lão già này chắc hẳn cũng là người trong Tông phái siêu cấp!

Tiểu điêu nhìn nơi lão nhân vừa biến mất, đột nhiên mở miệng nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, có thể tùy ý ra vào Chiến trường Viễn Cổ này, ngoại trừ những Tông phái siêu cấp nắm trong tay mảnh không gian này, e ràng không còn ai khác nữa.

- Tiểu điêu, biến trở về hình người đi. Ngươi bây giờ đi ra ngoài e là sẽ khiến cho mọi người kinh động.

Lâm Động quay đầu, hướng về phía Tiểu điêu nói.

Sau những lời nhắc nhở của lão nhân thần bí, Lâm Động không thể không tỏ ra cẩn trọng. Nếu Tiểu điêu thật sự bại lộ thân phận, hai người hắn đều sẽ gặp phiền toái. Những Tông phái siêu cấp có thù với Thiên Yêu Điêu Tộc, không chừng đều sẽ ra tay với Tiểu điêu.

- Ách…

Tiểu điêu nghe thấy lời nói của Lâm Động, mặc dù hiểu rõ sự tình, nhưng kỳ lạ là mặt mày hắn vẫn tỏ ra nhăn nhó, điều này khiến Lâm Động kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp tục thúc giục.

Dưới sự thúc giục của Lâm Động, Tiểu điêu cũng không còn cách nào, quang mang tử hắc sắc nhanh chóng từ trong cơ thể bạo phát ra, còn thân thể cao lớn đã bắt đầu thu nhỏ lại.

Hào quang tuôn tràn ra, thân hình Tiểu điêu rốt cục biến thành hình người. Sau đó hào quang tản đi, một bóng người xuất hiện trước mặt Lâm Động, sắc mặt người này vừa hiện lên liền là một vẻ mặt có chút ương ngạnh.

Trước mặt Lâm Động, là một gã thanh niên vận tử hắc y, dáng vẻ kẻ này cực kỳ tuấn tú nếu không muốn nói là hoàn hảo. Hơn nữa cộng thêm nụ cười kiêu ngạo trên mặt khiến cho hắn thoạt nhìn toát ra vẻ tà dị. Nhìn lại lần nữa, dáng vẻ này e rằng nếu như các cô thiếu nữ nhìn thấy đều sẽ bị mê hoặc ngay lập tức!

Lâm Động không phải nữ nhân, nên không phát cuồng lên, nhưng cũng phải trợn mắt há mồm một lúc. Hắn thực sự là không thể liên tưởng nổi bộ dạng lúc này của Tiểu điêu với con cáo già khi trước.

- Điêu gia…

Khóe miệng Lâm Động hơi giật lên, nhìn gã thanh niên với vẻ mặt xấu hổ trước mặt, đột nhiên có một tia cảm xúc kỳ quái.

-----o0o------