Hắn bị các người chơi biến thành công cụ giết người thuận tay nhất.
Đã là công cụ thì lấy đâu ra "nhân tính"?
Hắn không phải áy náy bất an vì đã phát động chiến tranh, cũng không cảm thông hay giày vò lương tâm vì những sinh mạng trẻ tuổi đã mất đi trong cuộc chiến này, tất cả hối hận của hắn bắt nguồn từ... Sợ hãi.
Sợ hãi bị phát hiện mình đã từng phạm vào tội nghiệt, một ngày nào đó sẽ phải chịu quả báo. Cũng sợ những kẻ ngạo mạn luôn sai khiến hắn sẽ đột nhiên trở lại, đứng về phe đối lập, dùng những năng lực siêu nhiên không gì không làm được kia cướp đi mọi thứ của hắn.
Hắn tận mắt chứng kiến kết cục của kẻ thua cuộc tàn khốc đến mức nào.
Thế là hắn làm một việc.
Đây là kinh nghiệm mà hắn học được từ những người chơi kia, trong đầu hắn hình thành một chiêu thức tàn độc vô cùng, lại vô cùng tuyệt diệu.
Hắn giết những người chơi kia.
Các người chơi là kẻ xứ khác, không thuộc về thế giới này, trời sinh ngạo mạn, luôn có vẻ tách biệt. Ánh mắt họ nhìn thôn dân giống như nhìn những con kiến bé nhỏ có thể bị nghiền chết bất cứ lúc nào.
Bọn họ chính là những người khống chế thôn dân, cũng sở hữu các loại sức mạnh siêu phàm, chỉ cần một kĩ năng hay một đạo cụ đã đủ khiến lũ "nhà quê" chưa từng thấy việc đời ở chốn này phải há hốc, quỳ xuống gọi Thần. Nhưng hết lần này tới lần khác, những kẻ này lại bị ý thức phó bản trói buộc, không thể phản kháng lại "trưởng thôn" đã được trao quyền lực lớn nhất ở thôn Vàng Bạc.
Trưởng thôn cũng đương độ trẻ trung khỏe khoắn, hắn dùng một con dao xù xì, phần lưỡi đã mẻ lỗ chỗ, từng chút cắt cổ mỗi người chơi.
Quá trình rất chậm nên họ có vô số cơ hội để giãy giụa. Tiếc là bị quy tắc trói buộc, thậm chí không cần bị trói họ đã phải ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất.
Những người chơi luôn cao quý thượng đẳng cuối cùng cũng vứt bỏ sự kiêu căng của mình, đứng trước cái chết, họ không ngừng van xin "cộng sự từng hợp tác", dùng các năng lực kì lạ khó tin làm điều kiện trao đổi, chỉ hi vọng trưởng thôn có thể mở miệng nói một câu thả họ đi. Nhưng cuối cùng sự sợ hãi bị trả thù đã vượt lên lòng tham với báu vật, trưởng thôn vẫn giết hết tất cả, chỉ để lại một người.
Những người chơi nọ đều là người chơi cao cấp, có lẽ cũng đã từng nghĩ mình sẽ chết trong phó bản có độ khó cao, chết khi bị ác quỷ đuổi giết. Nhưng chắc hẳn chưa từng nghĩ rằng, mình sẽ chết trong tay một thôn dân tầm thường mà trước đó chính họ còn khinh thường.
Cho đến khi chết vẫn không thể nhắm mắt, oán hận bao trùm trên khuôn mặt khiến cơ thể họ cứng ngắc.
Mà người chơi duy nhất sống sót, không phải vì trưởng thôn đột nhiên thức tỉnh lương tâm muốn thả cô đi.
Mà vì cô có giá trị rất đặc biệt có thể lợi dụng.
Trong kí ức của trưởng thôn, cô luôn được những người chơi khác bảo vệ, vì cô được thừa kế huyết thống của người cá ở một phó bản khác, thế nên có năng lực trị liệu cực kì quý hiếm.
Cô khó chết, và xét theo một mặt nào đó, thậm chí có thể không ngừng tái sinh. Nhưng thấy đồng đội bị tàn nhẫn giết hại như vậy, cô gái bùng nổ phản kháng và mâu thuẫn kịch liệt, không muốn bị nhốt ở đây, cả đời phải khoác lớp da ác ma tạo tai ương, nên cô bằng lòng chết, muốn trưởng thôn dùng con dao sắt mẻ lỗ chỗ kia từng chút cứa cổ mình.
Nhưng trưởng thôn lại không muốn làm vậy.
Sau khi giải quyết hết tai họa ngầm, hắn mới ý thức được phải củng cố địa vị lãnh đạo của mình.
Hắn không thể là kẻ khởi xướng "chiến tranh", không thể là tên tội phạm dùng mọi thủ đoạn để giết người. Hắn nhất định phải đức cao vọng trọng, nhất định phải được người người tôn kính ---
Thế là ở thôn trang đã xơ xác hỗn loạn vì chiến tranh, hắn bỏ vào nguồn nước một thứ "đồ chơi nhỏ" mà hắn có được từ các người chơi.
Những "đồ chơi nhỏ" này đã tiễn đi vô số thương binh sau "chiến tranh". Nó khiến phụ nữ mang thai sinh ra những đứa trẻ dị dạng, để người trưởng thành khỏe mạnh biến thành tàn tật với bộ phận không trọn vẹn, để trẻ em trở thành quái vật vặn vẹo tứ chi, mọc thêm một đôi mắt, hoặc là mọc thêm một cái đầu.
Tất cả thấp thỏm lo âu.
Bởi vì trước đó họ đã làm những tội ác tày trời, nên dân làng cho rằng đây là "ông trời trừng phạt", là "quả báo", là Thần đang dùng sức mạnh thần thánh xóa xổ thôn làng này.
Ngay vào lúc đó, trưởng thôn đứng ra.
Hắn nói cho tất cả mọi người rằng các người là tội đồ, vì phạm sai lầm nên mới bị Thần trừng trị, sẽ bị đày xuống Địa Ngục không được siêu thoát. Nhưng vì tôi là người được Thần lựa chọn, là sứ giả của Thần, nên tôi có thể cứu tất cả các người ---
Hắn nói đúng một câu.
Hắn thật sự có thể "cứu" tất cả.
Người chơi có năng lực chữa trị lại không chịu phối hợp, nên trưởng thôn dùng máu của cô, thịt của cô, thậm chí là xương, cắt mỏng như tơ, trộn vào đồ ăn như một loại gia vị. Sau đó để những món ăn đầy ma lực ấy chui xuống dạ dày dân làng, như một nghi thức, chặn cơn sóng dữ, trở thành sứ giả của Thần, trở thành vị anh hùng.
Nhưng những chuyện này đều để lại di chứng.
Có thể là vì người chơi kia không chịu phối hợp, nên máu thịt cô không phát huy được hiệu quả trị liệu vốn có. Hoặc có thể là do lúc bỏ độc hắn lỡ tay cho quá nhiều, nên dù cơ thể thôn dân dần có chuyển biến tốt, mấy tháng sau lại nhanh chóng suy yếu.
Bọn họ như mắc phải bệnh lạ, chỉ cần vào thôn là có thể ngửi được một mùi hôi thối cực kì rõ ràng tỏa ra từ sâu trong xương tủy, là mùi thối của xác chết phân hủy bị bọc trong lớp da người. Đến mức ruồi muỗi và động vật ăn thịt thối cả ngày quanh quẩn bên dân làng, chờ đợi phân chia cơ thể họ.
Cuối cùng "thuốc" bị sử dụng hết, cơ thể cô gái kia đã không còn mấy thịt.
Trưởng thôn rất đau đầu, trong một lần nằm mơ lại nhận được nhắc nhở của phó bản.
Với người chơi đang kéo dài hơi tàn kia, đó là một nhắc nhở đầy tàn độc.
Cuối cùng trưởng thôn giết chết người chơi đáng thương nọ.
Vì có năng lực chữa trị, cho nên đến tận giây cuối cùng cô gái ấy vẫn còn ý thức.
Hắn chặt cơ thể cô thành từng khúc lớn, đi vào trại tạm giam trong thôn. Nơi này đang giam giữ nhóm thôn dân thuộc phe thua cuộc. Trong số họ có rất nhiều thương binh, bởi vì trải nghiệm cuộc chiến vừa rồi, cộng thêm không được chữa trị tử tế, rất nhiều người đã chết, thi thể rải khắp mặt đất, thối rữa chảy mủ, kinh khủng vô cùng. Người ở cạnh những cái xác ấy vô cùng chết lặng, thậm chí không buồn chuyển chỗ tới nơi khác sạch sẽ hơn.
Có vẻ họ biết mình không còn sống được lâu nữa nên đã buông xuôi tất cả.
Không gian bịt kín sặc sụa mùi xác người thối rữa, mùi nồng đến mức cả người canh gác cũng không dám tới gần, tránh cho bị thứ mùi ấy hun ngất. Thành ra trại tạm giam gần như chẳng có ai trông coi, vì tất cả đều biết "phạm nhân" không còn thể lực chạy trốn, rất có thể họ sẽ không sống qua được tối mùa hè năm đó.
Trong mùi thối ngút trời ấy, trưởng thôn lại không hề để ý, thản nhiên đi lại.
Hắn chọn ra vài người trẻ tuổi thương tích không nặng lắm, có nam cũng có nữ, đưa họ đi.
Những người này được tắm rửa trong một cái ao lớn, khiến họ có tinh thần hơn. Dù chỉ là rửa trôi đống giòi bọ trong vết thương để bớt ngứa cũng tốt, họ dùng chút sức lực cuối cùng gột rửa thật sạch sẽ, sau đó được cho ăn một bát canh thịt nóng hổi.
Đó là bữa cơm ngon khó có được.
Không có nhiều thịt lắm, cũng không được bỏ mắm muối hay bất cứ gia vị nào, thậm chí đồ ăn kèm như khoai tây rau xanh cũng không có, thuần túy là một nồi thịt luộc. Nhưng không ai phàn nàn. Bát canh thịt ấy ngon tới nỗi họ có thể nuốt luôn cả lưỡi, mỗi người được phân cho một lượng thịt như nhau. Có người thấy một ít bộ phận quái dị cũng không hoài nghi, họ đói sắp điên rồi, chỉ lo sụp soạp uống canh, cẩn thận gặm từng khối xương.
Giây phút đó, họ thậm chí quên mất ai là người đã giam cầm họ, ai là người bỏ mặc cho họ tử vong, ai là người khơi mào "chiến tranh", chỉ vô cùng thỏa mãn, hết lòng tôn kính người tốt bụng đã ban cho họ canh thịt, xúc động tới nỗi sẵn sàng rơi đầu chảy máu vì hắn.
Sau đó, sau đó...
Sau đó họ mất ý thức.
Khi trưởng thôn trở lại, sau lưng hắn không còn những thương binh gầy còm bốc mùi hôi thối nữa.
Hắn cõng trên lưng một cái thùng nước nặng nề, bên trong không ngừng vang lên tiếng quẫy nước.
Trưởng thôn bắt đầu nuôi dưỡng một loại cá, nghe nói là giống cá đặc biệt do Thần ban tặng, khi chúng trưởng thành sẽ trở thành tế phẩm cho Thần. Và thôn dân ăn cá này sẽ được chữa trị những trừng phạt mà Thần giáng xuống - tức những căn bệnh quái lạ kia. Mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng ít ra có thể cam đoan sẽ không ai tử vong vì trừng phạt của Thần, chuộc tội xong không sợ phải xuống Địa Ngục chịu khổ.
Đương nhiên nếu có người chết, vậy chứng tỏ là do kẻ đó không đủ trung thành với Thần.
Trưởng thôn hết lời khẳng định.
Sau khi hắn chết, con hắn tiếp quản công việc nuôi dưỡng tế phẩm. Thời gian dần trôi, không ai còn thắc mắc tại sao tế phẩm lại có hai hình thái là người và cá, dù họ có ngoại hình giống người thì cũng có âm thanh không ngừng cường điệu trong đầu dân làng rằng đó chẳng qua là dị tộc có ngoại hình quái dị.
...
Bàn tay ướt đẫm nâng lên, đặt lên vai Nguyên Dục Tuyết.
Cơ thể cô bị cắt ra vô số vết thương vô hình, chảy ra những dòng máu vô hình.
Cô như bị mổ xẻ thành từng khối, đau đớn tới mức gần như không thể phát ra tiếng.
Nhưng chỉ là "gần như" thôi, thủ lĩnh người cá vẫn gắng gượng phun ra được một ít âm tiết từ cổ họng mình.
"Đã hiểu chưa lũ đần độn." Cô nhìn về phía thôn dân: "Không có cái gì gọi là ông trời trừng phạt hết, chỉ là có kẻ cố ý đầu độc các người."
"Không có tế phẩm chữa trị bách bệnh, đó là một nhóm thôn dân khác, hay đúng hơn là con cháu của họ."
"Mà từ đầu tới cuối ---"
Cô ngẩng lên, lặp lại câu nói như xúc phạm khinh nhờn: "Vốn không hề có thần linh."
_____________________________
Viêm Khớp Vai kiểu chắc t tàng hình =))))))))))))
Khổ chưa được một lần làm Thần nhưng có tiếng mà không có miếng =)))))))))) Đội nồi hộ đứa khác, còn méo được gặp vợ =)))))))))))