Vũ Khí Hình Người

Chương 311: Thôn Vàng Bạc (90)



Edit: Ry

Đây ít nhất là lần thứ hai biến dị, hay có thể nói là tăng cấp.

Khi nhóm người chơi còn chưa kịp thích nghi, phó bản đã nâng cấp xong. Cửa Sổ có vẻ bực bội lầm bầm gì đó, từ khẩu hình thì không khó để đoán là có liên quan tới "phó bản xảy ra biến dị gì vậy". Và ngay sau đó thắc mắc của y đã nhận được phản hồi ---

Tế đàn họ đang đứng đột nhiên vang lên những âm thanh nặng nề, nghe rất lạ, như thể một thứ vật chất khổng lồ ở sâu dưới lòng đất đột nhiên nứt ra, giống tiếng sầm rền bị chôn vùi giờ mới vọng lên.

Cảm tưởng như bên dưới đột nhiên mọc ra thứ gì, tràn đầy phấn khởi muốn phá đất ngoi lên. Hai chân họ cũng cảm giác được chấn động nảy lên từng nhịp như trái tim khỏe mạnh đang vận hành.

Sau âm thanh quái dị, những cái dây leo đỏ quạch mọc ra từ tế đàn đột nhiên đổ rạp xuống. Giống như bị hút hết chất dinh dưỡng, chúng nhanh chóng khô héo chỉ còn lại những cái xác khô.

Dù là Tiểu Tề hay thôn dân đang lục đục thì đều sững sờ trước biến động này, không tin nổi thử điều khiển dây leo. Nhưng chúng thật sự chết đi trong nháy mắt, không chịu bất cứ ai sai khiến, ngay cả kết nối của họ với tế đàn cũng trở nên mỏng manh, phập phù lúc có lúc không.

Trạng thái mâu thuẫn đã lên tới đỉnh điểm bị cắt ngang vì biến hóa của tế đàn.

Những thôn dân trong mắt đã hiện rõ hận thù, vừa rồi còn chầm chậm bao vây Béo manh nha hành vi tàn ác, bắt đầu sợ hãi vì ý nghĩ tăm tối của mình.

... Chẳng lẽ thật sự có Thần? Mà vừa rồi là do họ xúc phạm sứ giả của Thần nên bị tước đoạt chúc phúc?

Nhưng thấy Béo có vẻ cũng ngơ ngác thì họ lại cho rằng không phải như vậy.

Những chuyện xảy ra tiếp theo mới chính thức là khiến người ta cả đời khó quên.

Hang động rộng lớn đến mức có thể phóng đại mọi âm thanh, đột nhiên trở nên tĩnh lặng chưa từng có.

Nhưng thứ biến mất chỉ là tiếng người, thực tế lòng đất dưới chân họ vẫn đang vang những tiếng ầm ầm, còn càng lúc càng lớn, như một con rồng khổng lồ bị nhốt dưới vực sâu bắt đầu thức tỉnh.

Sắc mặt Tiểu Tề trở nên khó coi. Cô cứng đờ quay sang, biên độ động tác lớn đến mức như muốn vặn gãy đầu mình.

Mà thủ lĩnh người cá, trừng phạt trở nên dữ dội hơn sau khi cô hoàn tất câu chuyện, càng thống khổ vật vã. Cơn đau như băm vằm cô một lần nữa ập tới, ngay cả năng lượng Nguyên Dục Tuyết truyền sang cũng không thể khiến cô thấy đỡ hơn.

Cô gần như không chịu nổi, bắt đầu mất kiểm soát giãy giụa trên mặt đất, muốn đập đầu mình hoặc tàn phá cơ thể để đè nén lại cơn đau tới từ linh hồn này. Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng nhận ra, ngăn cản hành vi tự hại của cô. Cậu chỉ lo cố định người cá, khung máy vốn cứng rắn lại bị móng tay của cô cào rách, máu bắt đầu chảy. Cô gái càng giãy giụa mạnh thì vết thương như vậy càng nhiều. Nguyên Dục Tuyết hơi mím môi, đồng tử màu đen dưới sự cảnh giác cao độ trở thành thẳng đứng. Mọi thứ quá đột ngột, đến mức giờ cậu có ra tay xử lý cũng phải tốn chút thời gian.

Thiếu niên rủ mắt, bắt đầu dùng năng lượng kiểm tra cơ thể thủ lĩnh, muốn tìm ra vấn đề ---

Thủ lĩnh người cá lại ngừng giãy giụa.

Cô không đau nữa, nhưng một cảm xúc khác còn tồi tệ hơn đã thay thế.

Cô bắt đầu sợ hãi.

Cảm giác sợ hãi kịch liệt khiến cả người cô căng lên, mặt cứng đờ, con ngươi co rụt thành một chấm nhỏ, ngay cả động tác bản năng là nhắm mắt cũng không làm được.

Trước đó cô đã thể hiện mình rất sợ thôn dân, nhưng nỗi sợ lần này phải tăng thêm ít nhất hai cấp độ. Chí ít dưới sự bảo vệ của Nguyên Dục Tuyết, người cá chưa từng sợ đến mức một câu hoàn chỉnh cũng không phát ra được.

Cô gái người cá rúc vào ngực cậu, bắt đầu kêu những tiếng hỗn loạn, sau đó là rơi lệ, kêu khóc, điên cuồng như sắp sụp đổ, cố gắng diễn tả một âm tiết.

Tình trạng này kéo dài vài giây, Nguyên Dục Tuyết im lặng, chủ động cắt đứt ý thức của cô. Căn cứ vào số liệu rà quét ra, cứ tiếp tục tình trạng kích động kịch liệt như vậy, không tới 10 giây, ý thức của cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Thủ lĩnh người cá hôn mê bất tỉnh, được bình yên như vậy vào lúc này lại khiến người ta hâm mộ, trên má vẫn còn một ít nước đọng sáng lấp lánh.

Thực tế không chỉ có thủ lĩnh người cá, tình trạng của những người khác cũng chẳng khá hơn là bao.

Ví dụ như Tiểu Tề, trạng thái của cô rất tệ. Thiếu nữ xuống đất, co ro thành một cục.

Những người chơi khác thì như bị đóng băng, chết lặng mở to mắt, trong đó biểu hiện nỗi sợ nguyên thủy nhất. Biểu cảm đông cứng nhưng không đến mức khó coi, họ đều tự cắn lưỡi mình, hàm răng run rẩy cố kiềm chế bản thân để không kêu lên thành tiếng, đánh thức thứ đó.

Đánh thức... Cái gì?

So ra thì dân làng lại có biểu hiện tốt đẹp nhất. Họ chẳng những không cảm thấy sợ hãi, mà còn... Si mê, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khu vực chính giữa tế đàn. Ánh mắt ấy thật sự mê ly, như thể họ trở lại làm những con rối không có sự sống, từng bước một, chờ mong tiến tới một nơi nào đó ---

Nguyên Dục Tuyết cũng nhìn chằm chằm vào vị trí kia.

Bản chất cậu khác với tất cả, nên vào lúc này, thiếu niên không có nỗi sợ bản năng của con người trước nguy hiểm, nhưng cũng cảm nhận được thứ gì đó đang đến. Cậu đặt thủ lĩnh người cá vào một góc an toàn, bản thân di chuyển tới vị trí gần trung tâm tế đàn hơn ---

Trên tế đàn là những hoa văn màu đỏ tươi, vẽ thành một đồ án quái dị.

Nháy mắt sau, đồ án nứt ra, một nắm đấm to lớn màu đỏ tươi phá đất thò lên, làm vỡ tế đàn. Rồi từ lòng đất, một thứ chầm chậm leo ra ---

Một thứ rất khó để miêu tả.

Nó có màu đỏ tươi, thứ màu đỏ hỗn loạn trông như vết bẩn chiếm toàn bộ cơ thể nó. Thân hình mang lại khái niệm "khổng lồ" cho người nhìn, có hình dạng khá giống thân người, nhưng chớp mắt sau đã thành một dạng hỗn độn khó để miêu tả, như thể nó biến hóa theo từng giây, vừa lỏng mà cũng vừa rắn.

Nó rất to, cái hang nhỏ bé căn bản không đủ để chứa đựng nó, nhưng nó vẫn co đầu rút cổ trong không gian này. Một bộ phận của cơ thể nó có vẻ như bị cất ở một nơi khác, ví dụ như mặt đất rộng lớn vô bờ mà họ đang đứng đây.

Khoảnh khắc nó xuất hiện, chỉ số cảm xúc của các người chơi chấn động kịch liệt.

Nguyên Dục Tuyết còn có thời gian bình tĩnh rà quét họ.

Họ sẽ điên.

Tình huống của người chơi chỉ khá hơn thủ lĩnh người cá một chút. Nhưng nếu cứ tiếp tục tình trạng chỉ số sợ hãi kịch trần thế này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng tới tinh thần, cuối cùng tạo thành biểu hiện rõ rệt nhất... Điên cuồng.

Chỉ số tinh thần của thôn dân cũng không bình thường lắm, nhưng những gì thể hiện ra lại khá tích cực.

Họ khó mà tin nổi nhìn "nó", trong mắt là sùng bái, là kính sợ, là tín ngưỡng cuồng nhiệt. Họ quỳ xuống đất, dập đầu với nó như thể muốn móc trái tim mình ra, để nó thấy sự trung thành hiến dâng tất cả của họ.

"Có Thần." Tiếng Béo run rẩy, thực tế thì cả người ông ta đều run rẩy: "Thật sự có Thần..."

Ông ta hưng phấn hơn ai hết, run rẩy khẩn cầu: "Thần của tôi, tôi là tín đồ trung thành nhất của ngài! Mỗi năm hiến tế đều do tôi tự tay chủ trì! Ngài thật sự đã xuất hiện! Ha ha, ha ha ha, ngài muốn đích thân trừng trị bè lũ phản đồ không biết kính sợ ngài ư? Đó là giá trị cuối cùng của lũ chết tiệt đó, bọn chúng nên cảm thấy vinh hạnh..."

Mồm mép ông ta có lẽ chưa từng lưu loát thế này, nói một lèo, mà nhóm thôn dân đang quỳ cũng run rẩy dữ dội hơn.

Tín ngưỡng của bọn họ không đủ kiên định, vì một con súc sinh chết tiệt mà dao động, thậm chí sinh ra ý nghĩ bất kính rằng đây là một âm mưu!

Bây giờ, Thần thật sự xuất hiện, Thần sẽ trừng phạt lũ người đê tiện dám sỉ nhục ngài. Cho dù là họ chưa kịp làm gì, nhưng chỉ cần trong lòng có ý nghĩ bất kính thì chắc chắn cũng sẽ bị phát hiện...

Nghĩ vậy, có người run lẩy bẩy, thậm chí còn bất kính hơn bằng cách mất kiểm soát hệ bài tiết ở nơi trang nghiêm này.

Sự xúc phạm to lớn khiến vị Thần khổng lồ có cơ thể đỏ quạch không thể miêu tả, thoáng quay sang.

Bọn họ cũng cảm giác được "ánh mắt" rơi trên người mình.

Giống như là côn trùng bị ánh sáng thu hút, họ càng không dám động đậy. Ngay sau đó, một bàn tay đỏ tươi - nếu thứ đó có thể gọi là tay - tóm lấy Béo đang quỳ ở đầu tiên, ném ông ta vào "miệng".

Tiếng nhai "ken két" "răng rắc" vang lên.

Các thôn dân cứng đờ.

Rất nhanh, tiếng nhai nuốt đã ngừng.

Không phải là lương tâm của nó thức tỉnh, nhận ra Béo là tín đồ cuồng nhiệt nhất nên phải tha cho ông ta, chỉ chứng minh một điều là nó tiêu hóa rất nhanh thôi.

Và có lẽ là cảm thấy hương vị không tệ, bàn tay to lớn kia lại nhanh chóng vươn tới nhóm người tí hon trước mặt ---

Các thôn dân cuối cùng cũng có phản ứng, hét lên, tè ra quần vội vàng bò sang chỗ khác.

Nguyên Dục Tuyết còn nắm bắt tình trạng rõ hơn họ.

Nó không phải là vị "Thần" mà Béo cố vẽ ra để lừa bịp, vị "Thần" đã tốt bụng thu nhận họ làm tín đồ, để họ chuộc tội.

Mà là "Thần" phó bản vừa mới sinh ra.

Một "Tà Thần" được ác ý của con người nuôi dưỡng, được thúc đẩy sinh trưởng để đáp ứng những ảo tưởng dơ bẩn kia.

Không chỉ có Nguyên Dục Tuyết mà những người chơi khác cũng ít nhiều hiểu ra.

--- Hay thật đấy.

Âu Phục châm chọc nghĩ: Một phó bản điều tra bị bọn này biến thành phó bản nuôi dưỡng Tà Thần, còn gì tệ hơn nữa không?

Họ được tận mắt chứ kiến phó bản "lên cấp", hay dùng đúng từ là "biến dị". Vốn dĩ "Thần" không tồn tại ở thế giới này, nhưng vì lời dối trá nhiều thế hệ bị vạch trần, ác ý của thôn dân bị đẩy lên tới đỉnh điểm, cộng thêm ác ý mà phó bản tích lũy trong những năm qua. Đáp lại mong muốn của Béo, hay là tưởng tượng của tất cả nhân loại ở thế giới này, "Thần" thật sự xuất hiện.

Và thật xui xẻo cho người chơi, độ khó của phó bản đã tăng từ cấp A lên cấp S.