Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4020: Xâm Nhập



Hơn mấy chục người của Kiếm Các dưới sự cầm đầu của ba vị thủ lĩnh Khai Thiên cảnh khí thế hùng hổ mà đến, nhưng chỉ qua thời gian một nén nhang thì liền đầu đầy bụi đất bỏ chạy. 

Lúc đến mấy chục người, lúc đi chỉ còn lại ba người, ngay cả Khai Thiên ngũ phẩm Chung Phiền cũng bị thương nặng, suýt nữa mệnh tang tại chỗ. 

Đám người trên Nguyên Từ Sơn lặng ngắt như tờ, chỉ còn đám người Đế Thiên hô to khẩu hiệu, rung động hoàn vũ, tên Đinh Ất kia ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, bày ra bộ dạng không ai bì nổi. 

Bộ dạng đắc chí càn rỡ này của hắn làm cho không ít người cảm thấy không thi ́ch, nhưng không thể phủ nhận, sau trận chiến này, Đế Thiên quả thực đã đánh ra uy danh, trong Thái Khư cảnh này 

Đế Thiên quả ra uy Khư cảnh cu ̃ng nhất định có một chỗ cắm dùi của Đế Thiên. 

Ngàn người ở đây, đã có không ít người ánh mắt sáng rực nhìn về phía Đế Thiên bên kia, bọn hắn đang suy nghĩ xem có nên gia nhập vào đó hay không. 

Sau khi cuồng tiếu một trận, Đinh Ất mới lấy lại tinh thần, muốn nói lời cảm tạ với Dương Khai, nhưng khi cúi đầu nhìn lại thì đâu còn thấy bóng dáng của Dương Khai nữa, ngay cả mười mấy người đứng bên cạnh hắn trước đó cũng biến mất không thấy đâu. 

"Vị Dương huynh kia đâu?" Đinh Ất hỏi người bên cạnh. 

Không ai biết, vừa rồi tất cả mọi người đều vội vàng truy sát của người Kiếm Các, làm gì có ai chú ý tới động tĩnh của kẻ khác? 

Ai ngờ vậy mà lại có một tên Đế Tôn cảnh chỉ một ngón tay nói: "Bọn hắn tiến trong Nguyên Từ Thần Quang kia." Hắn thấy rõ, ngay khi bọn người Chung Phiền kia trốn chạy, Dương Khai đã dẫn theo mười mấy người bên người mình lặng yên không một tiếng động nhảy vào trong địa động. 

Đinh Ất quay đầu nhìn lên, chỉ thấy địa động bị Địa Long đánh ra bên kia, Nguyên Từ Thần Quang vẫn không ngừng dâng trào. Điều này làm cho đồng tử của hắn không khỏi co rụt lại, âm thầm bội phục đảm lượng của Dương Khai. Hắn vừa rồi cũng thấy được uy năng của Nguyên Từ Thần Quang này, chẳng những có khả năng thu

năng của Nguyên Từ Thần Quang này, chẳng những có khả năng thu giữ bí bảo, mà dưới sự cọ rửa của luồng thần quang này, những bí bảo kia còn đánh mất linh tính trong một khoảng thời gian rất ngắn, trực tiếp nhảy vào đó thì có thể có hạ tràng gì tốt cơ chứ? 

Bất quá rất nhanh sau đó, trong lòng hắn liền dâng lên một cỗ ý nghĩ không muốn chịu thua. 

Dương Khai dám nhảy xuống đó, sao hắn lại không dám cơ chứ? 

Huống hồ, địa động này tuôn ra Nguyên Từ Thần Quang nồng đậm như vậy, dưới đó nhất định có Nguyên Từ Thần Thạch phẩm chất cao! Đây chính là bảo vật hiếm có. 

Không chút do dự, hắn ngoắc tay một cái, hô: "Đi theo ta!" Sau đó hắn liền dẫn đầu phóng về phía địa động kia, chỉ trong chớp mắt liền tiến đến gần đó. 

Khi tiến lại gần, hắn mới cảm nhận được sự khủng bố của luồng Nguyên Từ Thần Quang này, thần niệm tràn vào trong đó dò xét, lập tức liền bị giảo thành bột mịn, làm cho đầu hắn có hơi tê rần. 

Kìm lòng không đặng, nuốt nước miếng một cái, Đinh Ất đang nghĩ có nên chờ một lát rồi tính tiếp hay không, đừng để đến lúc đó tiền mất tật mang thì liền không có lời. 

Mấy tên võ giả bên người hắn cũng tỏ vẻ thấp thỏm tiến đến nói: "Đương gia, nhảy vào đó sợ là có chút nguy hiểm, hay chờ một chút

"Đương gia, nhảy vào sợ có hiểm, chờ một chút nữa rồi vào?" 

Nếu hắn không nói như vậy, vậy thì Đinh Ất có lẽ sẽ thành thật chờ đợi, nhưng khi hắn thuyết phục như thế, Đinh Ất lập tức cứng cổ nói: "Chờ cái gì mà chờ, phía dưới nhất định có bảo bối, không thấy Dương huynh đã nhảy xuống đó rồi hay sao, nhất định là hắn muốn đi vơ vét trước. Ta đi xuống trước, sau đó các ngươi đều nhảy xuống cho ta, ai cũng không được phép bỏ trốn." 

Người kia lập tức tỏ 

vẻ khổ sở. 

Đinh Ất sau khi nói xong liền cắn răng một cái, thân thể nhảy về phía trước, đâm đầu vào trong địa động kia. Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn còn cố ý thúc giục lực lượng hành Thổ của bản thân để bảo hộ cho mình, có thể nói là chuẩn bị rất chu toàn. 

Nhưng khi hắn vừa mới nhảy xuống thì liền bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, ngay sau đó lập tức bắn ra ngoài địa động giống như mũi tên rời dây cung. 

Trước mắt bao người, Đinh Ất chợt hiện thân cách của vào địa động hơn trăm trượng, nhưng sau khi thấy rõ trạng thái của hắn hiện tại, tất cả mọi người đều không khỏi hãi nhiên. 

Vào thời khắc này, lực lượng hành Thổ trên người Đinh Ất đã bị phá vỡ, không chỉ có thế, quần áo của hắn cũng trở nên lam lũ, biến

vỡ, không chỉ có thế, quần áo của hắn cũng trở nên lam lũ, biến thành từng khối vải rách, toàn thân trên dưới xuất hiện những vết thương nhỏ bé đếm mãi không hết, máu tươi gần như nhuộm đỏ cả người hắn. Đinh Ất đứng ở giữa không trung, đôi mắt tràn ngập sự kinh hãi, sắc mặt hiện lên vẻ nghĩ mà sợ. 

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh. 

Mặc dù bọn hắn đều biết Nguyên Từ Thần Quang này không phải là thứ có thể tùy ý xông vào được, những bí bảo trước đó bay vào đều bị cọ rửa đến mức mất đi linh tính hoàn toàn, biến thành một đống phế liệu, nhưng bọn họ lại không ngờ được uy năng của Nguyên Từ Thần Quang này vậy mà lại khủng bố như thế. 

Đinh Ất thậm chí không kiên trì được một giây nào, ngay sau đó liền biến thành dạng này, nếu như hắn ở trong đó lâu chút nữa, vậy chẳng phải là đã chết không toàn thây rồi hay sao? 

Hắn đã như vậy, vậy thì thanh niên họ Dương kia và mười mấy người bên cạnh hắn trước đó thì sao? 

"Tiểu tử kia sợ là dữ nhiều lành ít." Có tên Khai Thiên cảnh tiến đến trước mặt Hồ Ý thấp giọng nói. Từ khi tên Dương Khai kia mang theo mười mấy người nhảy vào trong địa động đến bây giờ cũng đã qua chừng mười lăm phút, thời gian dài như vậy mà không có động tĩnh, sao có thể có hạ tràng gì tốt cơ chứ? 

Khuôn mặt một mực âm trầm của Hồ Ý rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười:

Khuôn mặt một mực âm trầm của Hồ Ý rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười: "Chết tốt lắm!" 

Tận mắt nhìn thấy Dương Khai một chiêu đánh chết Liêu Dật Bạch, Hồ Ý quả thực cảm thấy vô cùng kiêng kỵ Dương Khai, người này nếu như là một tên Khai Thiên cảnh thì cũng thôi đi, thế nhưng hắn chỉ là một tên Đế Tôn cảnh mà thôi. 

Loại tồn tại siêu thoát thường quy này khiến cho hắn bị đả kích, vì vậy hắn tất nhiên thích nghe thấy rằng đối phương đã tử vong. 

"Đương gia không sao chứ?" Có tên đệ tử Đế Thiên vọt tới trước mặt Đinh Ất, ân cần hỏi han. 

Đinh Ất giơ tay lên nói: "Không có việc gì!" Tuy nói như vậy, nhưng nỗi khiếp sợ vẫn còn hằn lên trên khuôn mặt hắn. Vừa rồi cũng may hắn nắm bắt thời cơ nhanh chóng, nếu không thật đúng là có khả năng đã xảy ra chuyện rồi. Chợt nhớ ra tên Dương Khai kia đã tiến vào trong đó trong một khoảng thời gian dài như vậy, hắn lập tức cho ra một dạng kết luận giống như đám người Hồ Ý, tên Dương Khai kia sợ là không có kết quả gì tốt a. 

Vừa nghĩ đến đây, Đinh Ất thần sắc chấn động, khua tay nói: "Vây quanh địa động này cho ta, ai dám tự tiện xông vào, giết không tha!" 

Nếu như Dương Khai chết thì bảo bối phía dưới kia liền không có ai đụng vào, Nguyên Từ Thần Quang này không có khả năng phun trào

vào, Thần này không khả năng trào không ngừng nghỉ, chắc chắn sẽ có một lúc nào đó ngừng lại, chỉ cần chờ tới lúc đó, hắn sẽ thống lĩnh đám người Đế Thiên xuống dưới đó vơ vét, vậy thì phần lớn chỗ tốt đều sẽ bị hắn đoạt được. 

Đám người Đế Thiên tuân lệnh, nhao nhao tụ tập về phía địa động bên kia, chỉ trong nháy mắt liền vây quanh địa động kia như nêm cối. 

Hành động này tất nhiên sẽ làm cho nhiều người tức giận, thế nhưng đám người Đế Thiên mang theo uy thế của thế lực từng chém giết với Kiếm Các không hề biết sợ hãi là gì. Tuy bọn họ phải trợn mắt đối mặt với võ giả ở bốn phía nhưng vẫn có thể thản nhiên như không. 

Cùng lúc đó, ở phía dưới địa động, giữa sự cọ rửa của Nguyên Từ Thần Quang, một nhóm mười mấy người được lực lượng hành Thổ của Dương Khai bao trùm vào bên trong, không ngừng xâm nhập xuống phía dưới. 

Khác với những gì bọn người Hồ Ý và Đinh Ất nghĩ, Dương Khai chẳng những không chết mà thậm chí còn không có dấu vết thụ thương nào. Không chỉ có mình hắn như vậy, mười tên đệ tử của Xích Tinh cũng đều lông tóc không tổn hao gì. Dưới sự bao trùm của lực lượng hành Thổ, Nguyên Từ Thần Quang căn bản là không xâm nhập được.

Dương Khai hiện tại đã ngưng tụ ba loại lực lượng Mộc, Hỏa, Thổ, nhưng cho đến nay, hắn vẫn không biết ba loại lực lượng mà mình đã ngưng tụ này rốt cuộc có phẩm giai gì, việc này hắn cũng không thể nào hỏi người khác, chỉ có thể tự mình suy nghĩ. 

Nếu như cho rằng lực lượng hành Mộc do tinh hoa Bất Lão Thụ ngưng tụ thành là cửu phẩm mà nói, vậy thì Kim Ô Chân Hỏa cùng Thổ Long long châu kia liền có thể là bát phẩm. 

Nói một cách khác, trên người hắn bây giờ ít nhất có một loại lực lượng cửu phẩm và hai loại lực lượng bát phẩm. 

Trong khi Nguyên Từ Thần Quang này nhiều nhất chỉ là lục phẩm mà thôi, đối mặt với tầng phòng hộ tạo thành từ lực lượng hành Thổ bát phẩm, chúng làm sao có thể tổn thương đám người Dương Khai được. 

Tuy nói như vậy, nhưng đoạn đường xâm nhập này cũng làm cho Dương Khai tiêu hao không ít, không thể không thời thời khắc khắc thôi động lực lượng hành Thổ trong đạo ấn, nếu không làm vậy, mặc dù bản thân hắn sẽ không có việc gì, nhưng những người khác thì sẽ có nguy cơ bị hủy diệt, ngay cả Nguyệt Hà cũng không phải là ngoại lệ. Một thân lực lượng của nàng dù sao cũng chỉ là ngũ phẩm, căn bản là ngăn cản không nổi sự cọ rửa của Nguyên Từ Thần Quang này.

"Nguyên Từ Thần Thạch!" Có tên đệ tử ở trong quá trình rơi xuống kinh hô một tiếng, hiển nhiên là thấy được bảo vật ở bốn phía vách động. 

Vừa dứt lời, Dương Khai đã đưa tay lấy viên Nguyên Từ Thần Thạch kia ra xem thử, vừa nhìn liền biết nó bất quá chỉ là Nguyên Từ Thần Thạch tứ phẩm, vì vậy hắn cũng không quá để ở trong lòng, chỉ tiện tay ném vào trong không gian giới chỉ mà thôi. 

Địa động do Địa Long đào ra cũng không biết sâu bao nhiêu mới có thể đi đến đầu nguồn của Nguyên Từ Thần Quang ở dưới lòng đất. Trong quá trình không ngừng xâm nhập xuống phía dưới, bốn phía vách động thỉnh thoảng lại có thể phát hiện ra một ít Nguyên Từ Thần Thạch. 

Dương Khai một đường đi xuống giống như lấy đồ trong túi, góp nhặt được hơn mười mấy khối, bất quá cao nhất cũng chỉ là tứ phẩm, những khối khác về cơ bản đều là Nguyên Từ Thần Thạch nhị tam phẩm, giá trị không lớn. 

Xâm nhập xuống phía dưới khoảng chừng ba ngàn trượng, không gian phía dưới mới trở nên sáng tỏ thông suốt, có điều đám người Dương Khai lại giống như một lần nữa rơi vào trong một mảnh Nguyên Từ Thần Quang Hải. 

Bất quá chỉ vẻn vẹn hai giây sau, đám người bọn hắn liền xông ra

quá vẻn vẹn giây sau, đám người bọn xông khỏi một mảnh Nguyên Từ Thần Quang Hải kia. 

Trong tầm mắt của bọn họ lập tức xuất hiện một thế giới lộng lẫy, tràn đầy hào quang lưu ly. 

Chỗ này rõ ràng là một địa động cự đại, khắp nơi đều lóe lên quang mang mờ mịt, mỗi một đoàn ánh sáng kia đều đại biểu cho một khối Nguyên Từ Thần Thạch. 

Lại ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy ở phía trên địa động này có một mảnh Nguyên Từ Thần Quang to lớn hội tụ vào một chỗ, liên tục không ngừng tuôn ra ngoài ngoại giới. 

Nơi này, hiển nhiên là đầu nguồn của luồng Nguyên Từ Thần Quang xông phá chân trời kia. 

Trước đó Dương Khai đã vận dụng Như Ý Đại để góp nhặt nguyên một túi Nguyên Từ Thần Quang, sau đó nó lại dâng trào trong một khoảng thời gian dài như vậy, ai ngờ ở dưới đất vẫn còn ẩn chứa nhiều Nguyên Từ Thần Quang như thế này! 

Tình huống này khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy thịt đau, nếu như có thêm mấy cái bí bảo giống như Như Ý Đại, vậy thì hắn chưa hẳn là không thể lại thu thập một chút. 

Trước đó Dương Khai cũng nghĩ tới việc vận dụng Tiểu Huyền Giới để thu thập, nhưng sau khi hắn thử nghiệm một phen thì không thể không từ bỏ. Nguyên Từ Thần Quang lục phẩm kia sau khi tiến vào

không từ bỏ. Nguyên Từ Thần Quang lục phẩm kia sau khi tiến vào trong Tiểu Huyền Giới, liền mang đến cho Tiểu Huyền Giới một tia áp lực, thu thập một ít thì không sao, nếu như thu thập nhiều, Tiểu Huyền Giới sẽ có nguy cơ bị vỡ nát. 

Dựa vào số lượng Nguyên Từ Thần Quang chứa đựng ở chỗ này, nhiều nhất là nửa ngày nữa là sẽ khô kiệt, đến lúc đó, người ở phía trên kia chắc chắn xuống đây vơ vét bảo vật. 

Nói một cách khác, thời gian còn lại cho đám người Dương Khai cũng chỉ có nửa ngày. 

"Lục đương gia, lần này chúng ta phát tài rồi!" Ánh mắt của Quách Tử Ngôn đảo qua tứ phương, thì thào nghẹn ngào. Hắn mới nhìn qua một cái thì đã thấy mười mấy khối Nguyên Từ Thần Thạch, mặc dù không biết phẩm giai như thế nào, nhưng chỉ xét về mặt số lượng thì cũng đã làm người ta phấn chấn không ngớt. 

Huống hồ, địa động dưới lòng đất này không biết chiếm diện tích bao rộng, chỉ cần tiếp tục sưu tập, không chừng sẽ có phát hiện mới. 

"Động thủ đi." Dương Khai thản nhiên nói. 

Hắn sở dĩ mang theo mười mấy người của Xích Tinh xuống đây, một là vì cân nhắc cho sự an toàn của bọn hắn, mình trước đó đắc tội không ít người, để bọn hắn ở lại phía trên khẳng định là không an toàn, thứ hai cũng là vì cần nhân thủ thu thập những Nguyên Từ

Thần Thạch này, hắn đã sớm đã nghĩ tới chuyện ở phía dưới có bảo vật, sao lại không có chút kế hoạch nào cơ chứ? 

Theo hiệu lệnh của hắn, mười tên đệ tử Xích Tinh kia phấn chấn vọt ra ngoài, lần theo quang mang, tranh thủ thu thập thật nhanh. 

Nguyệt Hà cu ̃ng không nói một lời, tiến về phía khối Nguyên Từ Thần Thạch lóe sáng nhất, không lâu sau liền thu vào trong không gian giới.