Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4045: Kiếm Các Đại Biến



Nói đúng ra, đám người Quách Tử Ngôn hiện tại là người của Xích Tinh, nhưng vào thời khắc này, không có người nào xem bọn hắn là những đệ tử Xích Tinh bình thường nữa. 

Dương Khai vừa rồi vì bọn hắn mà giận dữ xông quan, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Sau chiến dịch này, có thể nói trên người đám người Quách Tử Ngôn đã có ấn ký của Dương Khai, bọn hắn hiện tại đã là người của tên thanh niên hung tàn lãnh khốc không tưởng tượng nổi, dùng lực lượng một người diệt sạch Lôi Quang cùng Kiếm Các kia rồi. 

Hồi tưởng lại, trước khi trận đại chiến diễn ra, Dương Khai đã từng bắn tiếng để cho đám người Quách Tử Ngôn an tâm, bọn hắn mà chết thì ba ngàn người bên kia sẽ chôn cùng bọn hắn. 

Chẳng qua khi đó, không có người nào nghĩ điều này là sự thật, đều cho rằng Dương Khai chỉ đang mạnh miệng khoe khoang, trấn an tâm tình cấp dưới của mình mà thôi, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, 

người ta đó là có điểm nắm chắc mới dám nói vậy. 

Ba ngàn người, nói giết liền giết sạch sẽ, gần như không lưu lại bất kỳ manh giáp nào! 

Phóng khoáng tự do, giết người như ngóe, đây là quái thai bỗng nhiên xuất hiện từ nơi nào đây? 

Trần Thiên Phì cẩn thận từng li từng tí liếc qua Đại đương gia bên cạnh mình, thấy hắn không có ý tứ ngăn trở, liền vội vàng hạ lệnh cho người mở ra trận pháp thủ hộ Tinh thị, để cho đám người Quách Tử Ngôn lao tới chiến trường. 

Vô số đôi mắt chú mục, vô cùng hâm mộ nhìn qua mấy chục người càn quét trong chiến trường kia. Những chiếc Không Gian giới chỉ nằm rải rác vốn thuộc về hơn ba nghìn người kia, mặc dù cũng sẽ có Không Gian giới chỉ bị hủy, nhưng ít nhất cũng có thể giữ lại được hơn phân nửa. 

Đây chính là một bút tài phú khiến cho người ta đỏ mắt, huống hồ còn có di sản của những Khai Thiên cảnh, đặc biệt là những Khai Thiên Trung phẩm như Chung Phàn hay Lạc Thanh Vân, gia sản của bọn họ sao có thể kém cỏi được cơ chứ? Cả đám bọn hắn làm mưa làm gió mấy ngàn năm trong Tinh thị, tích lũy phong phú đến mức làm cho người ta khó lòng tưởng tượng được a.

Co ́điều mặc dù đỏ mắt là vậy, nhưng cũng không có ai dám tiến lên tranh đoạt, vết xe đổ còn ở đó, ai mà lại không quý trọng tính mạng của mình cơ chứ. 

"Vị cô nương kia tên là Nguyệt Hà đúng không?" Đại đương gia bỗng nhiên mở miệng hỏi. 

Trần Thiên Phì khẽ giật mình, vội vàng trả lời: "Vâng!" 

Đại đương gia gật đầu nói: "Theo ta đi tiếp kiến nàng ta." Hắn hất lên tay áo, chắp hai tay sau lưng bước đi về phía phủ đệ của Dương Khai. Đám người Trần Thiên Phì hai mặt nhìn nhau một phen, sau đó cũng đều vội vàng đuổi kịp hắn. 

E rằng Đại đương gia cũng đã bị thủ đoạn hiện tại của Dương Khai làm cho chấn kinh rồi, Xích Tinh vứt bỏ hắn, gạt bỏ quan hệ với hắn tại thời điểm nguy nan nhất, nếu không tranh thủ trấn an, ngày sau người ta trả thù, Xích Tinh căn bản là chịu không được. 

Nhưng thật ra đây cũng là một cơ hội tốt cho Xích Tinh. 

Nếu như có thể hàn gắn mối quan hệ của bọn họ với Dương Khai, vậy thì việc này đối với tương lai của Xích Tinh chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ xấu. Có điều cũng không nên để cho người đó gia nhập Xích Tinh nữa, người ta thực lực mạnh như vậy, nếu thật sự làm như vậy thì chẳng khác nào đem Xích Tinh chắp tay nhường cho

người ta, Đại đương gia cùng đám người Trần Thiên Phì cũng sẽ không làm loại sự tình tự mình hại mình này. 

Nhưng chỉ cần yêu cầu của Dương Khai không phải quá mức, vậy thì bọn hắn cũng có thể đáp ứng. 

Xích Tinh vốn có tam đại thế lực cùng tồn tại, hiện tại Lôi Quang bị tiêu diệt, Kiếm Các nguyên khí đại thương. Dương Khai tìm đến tổng đàn của Kiếm Các, đoán chừng Kiếm Các cũng không tồn tại được bao lâu. 

Tam đại thế lực thoáng cái mất đi hai cái, chỉ còn lại một mình Xích Tinh độc đại, đây chính là cơ hội tốt trời ban! 

Đám người Trần Thiên Phì dưới sự dẫn dắt của Đại đương gia, cung kính địa đi tới trước phủ đệ của Dương Khai. Trong phủ đệ không có hạ nhân, dù muốn gửi bái thiếp cũng không được. 

Chỉ có thể để cho Trần Thiên Phì tiến lên gõ cửa, không thiếu được việc bị Nguyệt Hà làm khó dễ chế nhạo một hồi. 

Cách làm của Xích Tinh tại thời điểm Dương Khai gặp nguy nan thật sự khiến cho Nguyệt Hà tức giận, tuy nói Xích Tinh cũng bị ép bất đắc dĩ, nhưng việc này lại liên quan đến sinh tử của Dương Khai. Cũng may Dương Khai thực lực chói lọi, bằng không hiện tại e rằng hắn đang phải mang theo nàng bỏ trốn rồi.

Nàng cũng biết mấy người này của Xích Tinh tới đây là có ý gì, nàng không đuổi bọn hắn ra khỏi cửa, chỉ chế nhạo làm khó dễ một phen cũng xem như là đã khách khí lắm rồi. 

Đại đương gia Khai Thiên Ngũ phẩm, nàng cũng là Khai Thiên Ngũ phẩm, thực lực địa vị ngang nhau, bất quá trong lúc nói chuyện, Đại đương gia rõ ràng bảo trì một phần kính ý. 

Hết cách rồi, Nguyệt Hà và Dương Khai ở cùng một chỗ, ngày sau trong Thái Khư cảnh này, Xích Tinh nếu như muốn sống thì phải kính ngưỡng Dương Khai, lúc này nào dám phách lối nữa cơ chứ. 

Thật ra bọn hắn cũng không dám nhiều lời, chỉ bảo Nguyệt Hà đợi đến khi Dương Khai trở về thì hãy nói tốt vài câu trước mặt Dương Khai, chuyển cáo với Dương Khai về sự khó xử của Xích Tinh, để hắn thông cảm với bọn họ một chút. 

Nguyệt Hà tất nhiên là sẽ không một hơi đáp ứng, mà chỉ ngồi ở đó giả vờ giả vịt. 

Trước khi đi, mấy vị đương gia của Xích Tinh còn lưu lại một phần lễ mọn, nói là lễ mọn, nhưng kỳ thật cũng có thể xem là đủ phong phú rồi, dù gì đó cũng là ba phần tài liệu Ngũ phẩm. 

Chắp tay đưa ra tài liệu trị giá mấy trăm vạn Khai Thiên Đan, thành ý của Xích Tinh đã rất rõ ràng.

Nếu như đổi lại là lúc trước, một bút tài phú như vậy đối với Dương Khai mà nói có khả năng là cũng không tệ. Nhưng sau một chuyến đi đến Nguyên Từ Sơn, Dương Khai lợi nhuận đầy bồn đầy bát, thu hoạch được hơn bảy mươi khối Nguyên Từ Thần Thạch Ngũ phẩm, Lục phẩm cũng có hơn hai mươi khối, ba phần tài liệu Ngũ phẩm này chưa hẳn có thể lọt vào pháp nhãn của hắn. 

Sau một trận chiến kinh thiên kia, Tinh thị thật lâu không thể lắng xuống. Mấy ngày này, chuyện mà mọi người đàm luận đều là đủ loại tràng cảnh trong trận chiến trước đó, ngoài ra còn có biểu hiện không thể tưởng tượng nổi của Dương Khai. 

Rất nhiều người đều đang đợi xem kịch vui, Dương Khai trước đó vì đuổi tận giết tuyệt kẻ địch, đã trực tiếp dẫn theo Lư Tuyết đi tới tổng đàn tới Kiếm Các, cũng không biết khi hắn trở về từ Kiếm Các bên kia sẽ xử lý Xích Tinh như thế nào nữa. 

Vô số đệ tử của Xích Tinh cảm thấy khủng hoảng, lo lắng mình sẽ bị liên lụy. Mấy ngày này, nhân số của Xích Tinh giảm xuống trên phạm vi lớn, Xích Tinh vốn chiếm cứ một chỗ cứ điểm này, phát triển phồn vinh, ai ngờ hiện tại thoáng cái thiếu đi gần hai ba thành nhân số, đều là do có những người đã lén lút bỏ trốn khỏi nơi đây. 

Đám người Trần Thiên Phì vô cùng tức giận, không thể không mở ra thủ hộ đại trận, bất kỳ kẻ nào muốn ly khai thì cũng đều phải xác

minh thân phận thì mới được cho đi, từ đó mới có thể ngăn chặn được phong trào bỏ trốn. 

Tinh thị rung chuyển, Dương Khai mang theo Lư Tuyết một đường tiến về phía trước. Dưới sự chỉ dẫn của Lư Tuyết, bọn họ đã liên tục bay hơn một ngày mới trông thấy được một dãy núi chập chùng không ngớt. 

Sơn mạch kia vô cùng nguy nga, bảo tồn được vẻ cổ lão, một cỗ khí tức Tuyên Cổ ập tới trước mặt Dương Khai, làm cho hắn giống như xuyên thẳng qua không thời gian, trở về một niên đại cổ xưa nào đó. 

"Cả Tinh thị bị cắn nuốt vào trong Thái Khư cảnh, phân liệt thành rất nhiều khối, bên kia vừa vặn có một khối tàn phiến, Kiếm Các dùng chỗ đó làm căn cơ đóng quân đến nay." Lư Tuyết vừa ho nhẹ, vừa mở miệng nói. 

Một ngày này, nàng cũng không khôi phục được bao nhiêu. Mặc dù nàng đã phục dụng rất nhiều linh đan diệu dược, nhưng cũng chỉ là trì hoãn thương thế, muốn triệt để khôi phục, ít nhất cũng phải cần một năm nửa năm. 

"Ừm." Dương Khai nói một tiếng, sau đó trực tiếp bỏ qua nàng, thân hình hóa thành một đạo lưu quang phóng về phía bên kia. 

Lư Tuyết vốn không nghĩ rằng Dương Khai sẽ bỏ rơi nàng như vậy,

nhất thời không kịp phản ứng, cả người cấp tốc rơi xuống đất, làm cho nàng phải vội vàng thúc dục lực lượng để ổn định thân hình. Lục phủ ngũ tạng kịch liệt nhộn nhạo đau đớn một hồi, Lư Tuyết lảo đảo rơi xuống đất, nhìn theo thân ảnh rời đi kia, trong lòng dâng lên một trận hoảng sợ. 

Hắn thật sự tha cho ta a! Lư Tuyết vẫn còn có chút không dám tin, mặc dù Dương Khai trước đó đã nói rằng, dẫn hắn đi đến tổng đàn Kiếm Các thì hắn sẽ tha cho nàng không chết, nhưng Lư Tuyết sao có thể tin là thật, chỉ cho là hắn đang lừa gạt mình. 

Chẳng qua lúc đó mặc dù nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng không thể không đáp ứng. Tư vị bị Kim Ô Chân Hỏa chậm rãi thiêu cháy tới chết thật sự quá kinh khủng, còn không bằng được chết một cách thật là thống khoái. 

Hiện tại xem ra, Dương Khai cũng không lừa gạt nàng, mà là người nói lời giữ lời. 

Nàng bị Kim Ô Chân Hỏa ăn mòn thiêu cháy, tình huống trong cơ thể rối tinh rối mù, một thành lực lượng trong lúc bình thường cũng không phát huy ra được, Dương Khai vứt bỏ nàng ở chỗ này, nào có đường sống gì, tùy tiện đụng phải hung thú gì đó thì nàng sẽ phải chết. 

Kiên cường chống đỡ tinh thần, Lư Tuyết lảo đảo đi về phía trước.

Bên trong Tinh thị của Kiếm Các, Dương Khai từ trên trời giáng xuống, ầm ầm đáp xuống đất, làm cho mặt đất bị lún xuống một cái hố thật to. 

Hắn hùng hổ mà đến, chính là vì trảm thảo trừ căn. Hắn đã kết thù với Kiếm Các, vậy thì không cần phải khách khí gì hết a. 

Vốn tưởng rằng sẽ lại là một hồi đại chiến gian khổ, nên Dương Khai đã điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất trong một ngày này, nhưng khi hắn còn chưa tới nơi thì liền cảm thấy có điểm không đúng. 

Trong phạm vi thần niệm của hắn, vậy mà không có nửa điểm sinh cơ nào. Tinh thị to như vậy, nhưng lại không thấy bất kỳ người sống nào. 

Không chỉ có thế, trong không khí còn tràn ngập một mùi máu tanh nồng đậm, cỗ khí tức này vô cùng quen thuộc, rất giống với tình cảnh lúc trước sau khi hắn đại chiến một hồi ở bên ngoài Tinh thị của Xích Tinh. 

Giờ phút này khi quay đầu nhìn qua, đồng tử của Dương Khai không khỏi co rụt lại. 

Kiến trúc trong Tinh thị của Kiếm Các sụp đổ hầu như không còn, mặt đất tràn đầy vết máu đỏ thẫm cùng với thịt nát chi gãy, hơn nữa

miệng vết thương của những cánh tay cẳng chân cụt kia đều rất kỳ quái. Dương Khai đưa tay nhiếp lên một cái chân gãy, chau mày suy nghĩ. 

Vào thời khắc này, toàn bộ Tinh thị hoàn toàn trống rỗng, phi điểu xẹt qua trên bầu trời, đại địa rên rỉ không thôi. 

Chắp hai tay sau lưng vừa đi vừa điều tra, Dương Khai rất nhanh thấy được vô số cỗ thi thể tàn phá không được đầy đủ, điểm cổ quái ở đây chính là, Không Gian giới chỉ của những người này lại không bị lấy đi, mà vẫn bảo lưu ngay tại chỗ. 

Tùy tiện cầm lên một chiếc Không Gian giới chỉ, đồ vật bên trong cũng không có dấu vết bị động qua. 

Biểu lộ của Dương Khai dần dần ngưng trọng hắn lên. 

Một đường bước đi, một đường thu thập Không Gian giới chỉ, cũng may hắn có cái sọt lớn như Tiểu Huyền giới, nếu không thật đúng là chứa không nổi. Quy mô của Tinh thị này còn lớn hơn cả Tinh thị của Xích Tinh, trước đó có ít nhất mấy vạn người sinh sống ở chỗ này, Dương Khai đã bắt đầu có hơi hối hận vì đã không dắt theo đám người Quách Tử Ngôn đến đây. 

Nhiều Không Gian giới chỉ như vậy, cũng không biết phải thu thập tới khi nào, hắn đi dạo trong Tinh thị hết một ngày, Không Gian giới

chỉ thu được khoảng chừng mấy ngàn chiếc, đây mới bất quá là hai ba thành mà thôi. 

Bất tri bất giác, Dương Khai đã đi đến trước một tòa đại điện. 

Tòa đại điện này nằm ở trung tâm của của Tinh thị, hẳn là chỗ hội tụ của cao tầng Kiếm Các, có điểm tương tự với nghị sự đại điện của Xích Tinh. 

Dỡ bỏ cánh cửa đổ nát, Dương Khai trực tiếp đi vào trong. 

Bên trong đại điện cũng là một mảnh huyết tinh, thi thể ngổn ngang lộn xộn rải rác khắp nơi, một đạo nhân ảnh đứng ở đó, bộ dạng đìu hiu, không phải Lư Tuyết thì là ai. 

Trước đó Dương Khai vứt bỏ nàng ở dã ngoại, nàng kiên cường chống đỡ tinh thần một đường đi đến Tinh thị. Khi nhìn thấy trong Tinh thị thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông, vốn còn tưởng rằng đó là do Dương Khai gây nên, nhưng hiện tại xem ra, đây nào phải là thủ bút của Dương Khai, chuyện này rõ ràng đã xảy ra trước khi bọn hắn đến đây. 

Nghe được tiếng bước chân, Lư Tuyết quay đầu trông lại, trong mắt là một mảnh trống rỗng: "Nơi này bị làm sao vậy?" 

"Thú triều!" Dương Khai đứng bên cạnh nàng, ngưng mắt nhìn về phía thi thể của một tên trung niên nam tử ở phía trước. Tên trung

niên nam tử này mặc dù đã chết đi, nhưng khí độ vẫn bất phàm, khi còn sống tuyệt đối là một đại nhân vật, toàn thân cũng không thấy có gì vết thương, cũng không biết là chết như thế nào. 

Thông qua những gì hắn quan sát được trước đó, gần như có thê ̉xác định rằng Kiếm Các nơi này đã gặp phải thú triều cực kì khủng bố, những thứ thịt nát chi gãy kia có rất nhiều dấu vết bị mãnh thú cắn xé.