Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4070: Thiên Nguyệt Ma Chu



Đi không nổi! Dương Khai chợt cảm thấy tinh thần trầm xuống. 

Côn Sa đuổi tới nhanh như vậy là điều mà hắn không dự liệu được, bây giờ muốn đi, chỉ sợ là khó như lên trời. Trước đó Dương Khai từng lĩnh giáo qua thủ đoạn của gia hỏa này trên biển lớn, biết hắn có năng lực phá toái hư không. 

Khi Côn Sa đến, hung uy tràn ngập, bao phủ toàn bộ Tinh Thị trong nháy mắt. 

Mười mấy vạn người lập tức cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, giống như bị một tòa núi lớn đè trên người, hô hấp không thoải mái, sắc mặt tái nhợt đi. 

Trần Thiên Phì lao ra từ trong phủ đệ, hoảng sợ kêu to: "Địch tập địch tập, khai trận!" 

Ầm ầm một tiếng, đại trận phòng hộ Tinh Thị được mở ra! Tinh Thị gần đây khuếch trương một cách lợi hại, đại trận này tất 

nhiên cũng được gia cố thăng cấp. Nương theo từng trận âm thanh vang lên, từng đạo hào quang ngút trời dâng lên, biến thành một màn sáng bao phủ lấy toàn bộ Tinh Thị. 

Côn Sa cúi đầu quan sát, cười lạnh một tiếng: "Chỉ dựa vào một lớp màng này mà muốn ngăn cản bản tọa? Đúng là suy nghi ̃hão huyê ̀n!" 

Nó há ra cái miệng to như chậu máu, bỗng nhiên khẽ cắn một cái. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, đại trận phòng hộ Tinh Thị lập tức vỡ ra một lỗ thủng cự đại, Côn Sa lại cắn xuống mấy ngụm, đại trận liền bị phá vỡ trong nháy mắt. 

Trần Thiên Phì vừa mới an định tinh thần liền đặt mông ngồi sụp xuống đất, một thân thịt mỡ run rẩy kịch liệt. 

Tất cả mọi người trông thấy một màn này, sắc mặt đều chuyển sang màu vàng đất, bọn hắn sao còn không biết, Côn Sa này cường đại đến mức không người nào có thể địch lại được. 

Người kia là ai? Sao có thể cường hoành như vậy? Dù là Dương Khai ngày đó đại chiến với mấy ngàn người của Lôi Quang và Kiếm Các, e rằng cũng không bì kịp người này. 

Trước mắt bao người, chỉ thấy Côn Sa cười hắc hắc, giơ lên Lâm Phong và lão già kia rồi bỏ vào trong miệng.

Lão giả tròng mắt khẽ đảo, trực tiếp ngất đi, Lâm Phong giận tím mặt: "Côn Sa ngươi muốn làm gì!" 

Côn Sa nhe răng cười: "Đương nhiên là ăn ngươi, ngươi không còn hữu dụng với ta nữa rồi." Nói xong, hắn liền nuốt Lâm Phong vào trong bụng, bất quá cái bụng hắn lại không ngừng trướng lên, ắt hẳn là do Lâm Phong đang phản kháng ở trong đó. Côn Sa vỗ bụng một cái, bộ vị nâng lên lập tức phục hồi như cũ. 

Tất cả mọi người khi nhìn thấy cảnh này thì đều kinh hãi muốn chết, bọn hắn chưa từng chứng kiến một màn nào hung tàn như vậy, sinh sinh ăn tươi người còn sống, việc này quả thật vượt quá sự tưởng tượng của bọn hắn. 

"Dương Khai tiểu nhi ở đâu, cút ra đây gặp ta!" Côn Sa uy nghiêm quát khẽ, ánh mắt liếc nhìn khắp toàn thành. 

Xoát xoát xoát, từng đôi mắt nhìn về phía phủ đệ của Dương Khai, rất nhiều người chửi ầm lên. Sát tinh này đúng là không làm ra chuyện gì tốt, rốt cuộc hắn trêu chọc phải tồn tại kinh khủng này từ chỗ nào vậy. 

Côn Sa thuận theo những đôi mắt kia nhìn lại, rất nhanh liền thấy được Dương Khai vẻ mặt ngưng trọng đang đứng trong phủ đệ, hắn lập tức nhếch miệng lên cười một tiếng: "Tìm được ngươi rồi!"

Hắn cúi người, đưa tay chộp lấy Dương Khai. 

Uy nghiêm Thánh Linh tràn ngập, phong thiên tỏa địa, hiển nhiên là vì Côn Sa trước đó đã từng thấy hắn thi triển không gian thần thông nên mới cố ý nhằm vào, tránh việc lại để cho hắn chạy trốn. 

Khi đại thủ kia vồ xuống, Dương Khai chỉ cảm thấy toàn bộ thiên địa bị che lấp, trước mắt không thấy được nửa điểm quang minh. Hắn khẽ quát một tiếng, toàn lực thôi động lực lượng đạo ấn, một vầng mặt trời ầm ầm xuất hiện sau lưng hắn, rồi từ từ dâng lên. 

Kim Ô Chú Nhật! 

Thần thông pháp tướng vừa ra, Dương Khai rốt cuộc thoát khỏi lực lượng trấn áp kia. Bất quá còn không đợi hắn kịp phản kháng, chỉ thấy ở bên trong phủ đệ, một ngón tay trắng nõn đột nhiên lăng không điểm tới. 

Vô thanh vô tức, ngón tay kia va chạm với chưởng pháp của Côn Sa, Côn Sa lảo đảo lui lại, hung uy bị phá vỡ trong nháy mắt. 

"Hửm?" Côn Sa giật mình, cúi đầu xem kỹ, ánh mắt dừng lại trên người của một thiếu nữ, ánh mắt không khỏi co rụt lại: "Sao ngươi lại ở đây?" 

Thiếu nữ kia cười khanh khách một tiếng: "Ta còn đang muốn hỏi đây, ngươi không ở trong biển gây sóng gió afmaf chạy tới nơi này

để làm gì?" 

Dương Khai ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cách đó không xa, cô tỳ nữ mà Nguyệt Hà vừa mới thu đang chắp tay sau lưng, mỉm cười đứng ở một bên, ngẩng đầu đối mặt với Côn Sa. 

Nguyệt Hà cũng hơi trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn qua. 

Thiếu nữ này, đương nhiên là nữ tử mà Dương Khai trước đó đụng phải. Vừa rồi hắn đã cảm thấy nàng ta có hơi cổ quái, bây giờ xem ra, thật đúng là chân nhân bất lộ tướng, có thể nhẹ nhàng phá vỡ một kích của Côn Sa, thực lực của thiếu nữ này chỉ sợ là tương đương với Côn Sa. 

"Đây thật sự là hạ nhân mà ngươi thu ư?" Dương Khai nhỏ giọng hỏi Nguyệt Hà. 

Nguyệt Hà phát mộng, vô thức gật gật đầu. 

"Hạ nhân này đủ dọa người!" Dương Khai nuốt nước miếng một cái. 

Trên bầu trời, Côn Sa đảo đảo tròng mắt, cười hắc hắc: "Ta tới đây vì cái gì, ngươi còn không biết sao?" 

Thiếu nữ khẽ cười duyên: "Nói vậy là ngươi muốn cướp người của ta đúng không?" 

Côn Sa sầm mặt lại: "Ngươi cu ̃ng nhìn trúng tiểu tử kia?"

"Ta đã nhìn trúng hắn từ mấy năm trước, Côn Sa ngươi tới chậm." Thiếu nữ mỉm cười nói. 

"Cũng chưa chắc." Côn Sa lắc đầu: "Thắng làm vua thua làm giặc, nếu như ngươi và ta đều nhìn trúng tiểu tử này, vậy thì phải xem xem thủ đoạn của ai lợi hại hơn." 

Thiếu nữ thản nhiên nói: "Côn Sa, chớ có tự rước lấy nhục, nếu như là ở trong biển, bản cung có lẽ còn kiêng kị ngươi ba phần, nhưng khi ở trên lục địa, ngươi không phải là đối thủ của bản cung." 

"Không đánh qua thì sao có thể biết được?" Côn Sa hừ lạnh, đánh ra một chưởng xuống phía dưới, một thân lực lượng biến thành chưởng ấn to lớn, bao phủ lấy một nửa Tinh Thị. 

"Ngươi muốn chết!" Thiếu nữ giận tái mặt, nhấc chưởng nghênh tiếp, một tiếng oanh oanh thật lớn vang lên, làn sóng xung kích kinh khủng khuếch tán ra khiến cho kiến trúc trong Tinh Thị sụp đổ một mảng lớn, võ giả cũng tử thương không đếm xuể. 

Tiếp xong một chưởng này, thiếu nữ phóng lên tận trời, trong khi tên Côn Sa kia thì lại lung lay thân hình một chút, lui lại mấy bước, thầm nghĩ tranh đấu với yêu nữ này trên lục địa quả nhiên là có hơi thiệt thòi, bất quá nếu như đã tới mà không đánh qua một trận thì sao hắn có thể cam tâm thối lui được.

Hai người đại chiến cùng một chỗ, trong lúc nhất thời đánh nhau đến mức thiên băng địa liệt, đất rung núi chuyển. 

Trong Tinh Thị, vô số võ giả tranh nhau chạy trối chết, sợ hãi bị dư ba lan đến. Sắc mặt của mấy vị đương gia Xích Tinh cũng biến thành màu vàng đất, hoàn toàn không biết Xích Tinh rốt cuộc đụng phải tôn Tà Thần nào đây. Từ khi bọn họ tiến vào Thái Khư cảnh, lúc nào cũng gặp chuyện bất lợi, đầu tiên là bị Dương Khai giày vò, suýt chút nữa đã tan rã thành từng mảnh, mấy năm này chưa bồi dưỡng được bao nhiêu, vậy mà lại có hai tôn tồn tại khủng bố như vậy tới đây. 

"Nữ nhân này cũng là Thánh Linh!" Nhìn thấy thiếu nữ kia và Côn Sa chiến thành một đoàn. Dương Khai thầm cảm thấy kinh dị, chỉ có Thánh Linh mới có thể đánh nhau ngang ngửa với Côn Sa, thậm chí còn chiếm cứ một tia thượng phong. 

Có điều hắn cũng không biết nữ nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao lại tiềm phục trong phủ đệ của mình như vậy. 

Đúng vào lúc này, tất cả mọi người đột nhiên vây quanh phủ đệ, Dương Khai giật mình một cái, quát khẽ: "Đi đi đi, đi nhanh lên." 

Tai bay vạ gió, mặc kệ thiếu nữ và Côn Sa kia rốt cuộc ai thắng ai thua thì hắn nhất định cũng sẽ không có cuộc sống dễ chịu. Hắn vốn còn muốn nhờ Từ Chân đến bố trí đại trận, để phòng vạn nhất,

nhưng hiện tại khi nhìn thấy uy thế lúc xuất thủ của hai Thánh Linh này thì Dương Khai liền biết, trong Thái Khư cảnh này, không ai có thể ngăn cản lực lượng của bọn hắn. 

Dù cho mình thi triển toàn lực thì e rằng cũng sẽ không thể cầm chân được bọn hắn quá mười lăm phút. 

Nhân số trong phủ đệ tương đối nhiều, ngoại trừ mấy người của Đại Nguyệt châu, Nguyệt Hà, Lô Tuyết và Trần Nguyệt ra, còn có gần 40 người của Quách Tử Ngôn, ngoài ra còn có Địa Long và Xích Giao đang ở ngoài thành. 

Dương Khai vừa đưa tin cho Địa Long và Xích Giao mau mau trốn đi, vừa thu những võ giả không tới Khai Thiên cảnh vào trong Tiểu Huyền Giới. 

Tiểu Huyền Giới tự thành một phương thiên địa, dung nạp Đế Tôn cảnh thì không có vấn đề gì, nhưng Khai Thiên cảnh thì lại có Tiểu Càn Khôn trong cơ thể, cho nên Tiểu Huyền Giới căn bản là không có cách nào tiếp nhận được sự tồn tại của Khai Thiên cảnh. 

Sau một phen bận rộn, bên người hắn chỉ còn lại có ba vị Khai Thiên cảnh là Nguyệt Hà, Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn. 

Dương Khai thôi động lực lượng bao trùm lấy ba người này, chợt tế ra Không Linh Châu, kích phát uy năng của Không Linh Châu, sau

đó biến mất tại chỗ trong nháy mắt. 

"Tiểu tử thúi kia muốn bỏ trốn?" Thiếu nữ kia đang tranh đấu không ngớt với Côn Sa nhưng vẫn còn nhàn tâm chú ý tới động tĩnh của Dương Khai, chỉ thấy nàng há miệng ra, phun ra một vật từ trong miệng, trong nháy mắt biến mất vào hư không. 

Ít lâu sau, ở một nơi nào đó cách Tinh Thị mấy trăm dặm, một cái lưới lớn đột nhiên xuất hiện. Trong cái lưới lớn kia, bốn người Dương Khai, Nguyệt Hà, Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn không thiếu một ai, đều bị bắt vào trong cái lưới đó, biến thành thực chất rơi xuống mặt đất. 

"Hỗn trướng!" Dương Khai vừa giận lại vừa kinh, trước đó khi xuyên thẳng qua hư không, bọn hắn đã bị Côn Sa phá hư, làm cho hắn và đám người Từ Chân thất lạc nhau, bây giờ khi hắn xuyên thẳng qua hư không thì lại bị thiếu nữ kia làm hỏng chuyện tốt, lần này còn ác hơn, trực tiếp bắn ra một cái lưới lớn phá vỡ hư không, gom hết bọn hắn vào trong lưới. 

Đây là thủ đoạn ly kỳ đến cỡ nào, thực lực của thiếu nữ kia, e rằng đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, chỉ có điều bởi vì pháp tắc đặc thù của Thái Khư cảnh nên mới không thể thi triển ra hoàn toàn mà thôi.

Đưa tay bắt lấy lưới lớn, dùng sức xé rách, vậy mà hoàn toàn không có chút phản ứng nào. 

Tâm tình của Dương Khai chợt trầm xuống, thân thể Bán Long của hắn có lực lượng khủng bố đến cỡ nào, thế mà lại không làm gì được cái lưới lớn này. Không chỉ như thế, cái lưới này còn đặc biệt dính, vừa dính lên trên tay thì liền không thể vùng vẫy thoát ra được. 

Tâm niệm vừa động, Kim Ô Chân Hỏa hiện lên, thiêu đốt cái lưới này, thế mà cu ̃ng đốt không cháy. 

"Đây là cái lưới gì!" Nguyệt Hà sợ hãi kêu lên. Nàng cũng đang ra sức giãy dụa, nhưng lại không thể nào thoát ra được, nàng càng giãy dụa thì lại càng bị dính chặt vào trong lưới hơn. 

"Giống như là mạng nhện!" Lô Tuyết chau mày. 

"Mạng nhện!" Dương Khai trong lòng khẽ động, nhìn lại về phía chiến trường bên kia. Hắn vừa mới nhìn sang, liền nhìn thấy Côn Sa hơi lắc người, biến ra chân thân ngàn trượng, chính là một đầu cá mập to lớn che đậy thiên địa. 

Thiếu nữ kia cũng thân hình nhất chuyển, ngay sau đó liền biến thành một cự vật khủng bố, to lớn như một tòa thành trì khắc sâu vào trong tầm mắt của Dương Khai. 

Đó là một con nhện vô cùng lớn, tám chân đáp xuống đất, toàn thân

màu bạc, sau lưng có một ấn ký hình trăng khuyết! 

"Thiên Nguyệt Ma Chu!" Dương Khai thất thanh kinh hô, yên lặng nhìn qua bên kia. 

Lô Tuyết nhịn không được mà che lại cặp môi đỏ, Nguyệt Hà cũng từ bỏ giãy dụa, vẻ mặt đắng chát. 

Thì ra là nàng! 

Dương Khai rốt cuộc hiểu được, chẳng trách thiếu nữ kia trước đó có nói đã nhìn trúng hắn từ mấy năm trước, thì ra căn nguyên là do lần chạm trán trong Tinh Thị của Kiếm Các. 

Lúc trước khi ở trong Tinh Thị của Kiếm Các, tại thời điểm Dương Khai điều tra thi thể của các chủ Kiếm Các đã phát hiện ra trên ngực hắn có ấn ký của Thiên Nguyệt Ma Chu. Lúc ấy ấn ký kia bộc phát, biến thành bộ dạng của Thiên Nguyệt Ma Chu tràn ngập trong tâm linh của Dương Khai, lúc ấy hắn phải dựa vào oai lực của Thánh Long thì mới có thể phá giải được. 

Lúc đó Dương Khai cũng từng cảm thấy có một đôi mắt nhìn chăm chú mình từ một nơi sâu xa, bây giờ nghĩ lại, hẳn là khi hắn phá vỡ ấn ký kia, Thiên Nguyệt Ma Chu bên này đã có cảm ứng. 

Sau đó nàng ta đã phái đầu Bọ Ngựa kia chạy tới bắt hắn, kết quả đầu Bọ Ngựa kia bị hắn giết chết.

Dương Khai vốn cho rằng sự tình kia đã qua đi, ai ngờ sau hơn hai năm, bản thân lại gặp được chính chủ! 

Bất quá có một điều làm cho Dương Khai cảm thấy kỳ quái, nếu như Thiên Nguyệt Ma Chu kia đến đây giết mình, vậy sao nàng ta lại không xuống tay với mình? Ngược lại, nàng ta lại ẩn núp tiến vào trong phủ đệ của mình, nàng ta đây là muốn làm gì? 

Đầu Côn Sa kia đến đây tìm mình, ắt hẳn cũng không đơn thuần là bởi vì Băng Phách Hàn Nguyệt Châu, những Thánh Linh này rốt cuộc đang mưu đồ thứ gì vậy?