Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4110: Ánh Rạng Đông



Lâm trận đào ngũ! 

Trong Thế Giới Kiếm này, tất cả tồn tại đều là trường kiếm cấp bậc không đồng nhất. Mặc dù chúng không có lòng trung thành, nhưng khi Dương Khai suất lĩnh đại quân chinh chiến trong nửa năm qua thì lại chưa bao giờ đụng phải loại sự tình này. 

Đại quân dưới trướng mình thế mà lại làm phản rồi! 

Tất cả những thủ hạ bị quầng sáng của Hoàng Kim Kiếm kia bao trùm đều cùng nhau xoay chuyển mũi dùi, thống hạ sát thủ với đồng bạn của mình. 

Thế cục vốn đang nghiêng về một bên, bởi vì Hoàng Kim Kiếm hoành không xuất thế, lập tức loạn thành một bầy. 

Lãng Thanh Sơn hiển nhiên cũng không ngờ rằng sẽ có biến cố như vậy. Hắn khẩn cấp điều hành, rốt cuộc từ từ ổn định thế cục. Trường kiếm làm phản không phải quá nhiều, dù sao thì phạm vi bao trùm của quầng sáng kia của Hoàng Kim Kiếm cũng chỉ có đường kính 

ngàn trượng mà thôi, vượt qua phạm vi này thì sẽ không bị ảnh hưởng gì. 

Có điều mặc dù như vậy thì cũng đã có mấy ngàn thanh trường kiếm trở thành phản đồ, càng làm cho Lãng Thanh Sơn đau lòng không gì sánh được chính là, trong số những thanh trường kiếm này lại bất thình lình có tới 7~8 thanh Bạch Ngân Kiếm! 

Còn không đợi hắn nghĩ ra đối sách, Hoàng Kim Kiếm kia bỗng nhiên chuyển mình một cái, một đạo kiếm khí màu vàng óng hoành không chém ra, trực tiếp chém vào trong đại quân. 

Kiếm khí màu vàng óng kia một đường bẻ gãy nghiền nát, đánh đâu thắng đó, không gì không phá, trông có vẻ dễ như trở bàn tay. Tất cả những trường kiếm bị nó chạm đến đều vỡ vụn ra, cho dù là Bạch Ngân Kiếm thì cũng thế, căn bản là không ngăn cản được một chút nào. 

Hoàng Kim Kiếm liên trảm mấy đạo kiếm khí, tạo thành tổn thương to lớn cho đại quân dưới trướng Dương Khai. 

Lần này dù có Lãng Thanh Sơn chỉ huy đi nữa thì cũng bất thành, sự tồn tại của Hoàng Kim Kiếm giống như sự uy hiếp trời sinh đối với tất cả các trường kiếm, nó làm cho đại quân do dự không tiến, thậm chí không ngừng lui về phía sau.

Tràng diện đại loạn! 

Lãng Thanh Sơn thấy thế, trong lòng thầm biết mình đã vô lực xoay chuyển trời đất, chỉ có thể thu hẹp binh tuyến, dần dần triệt thoái về phía sau. 

Mười lăm phút sau, chiến trường bình tĩnh trở lại, toái phiến đoạn kiếm đầy đất, tất cả đều do đại quân dưới trướng Dương Khai lưu lại. Trong khi đó, dưới trướng Hoàng Kim Kiếm kia vốn có vạn kiếm, giờ phút này số lượng lại không giảm bớt bao nhiêu. 

Thủ hạ của nó mặc dù bị chém chết rất nhiều, nhưng cu ̃ng thu nạp một bộ phận binh lực của Dương Khai, giờ phút này nó vẫn còn tới bảy, tám ngàn tên thủ hạ. 

Dương Khai chú ý kỹ càng trận chiến này, chỉ cảm thấy trước mắt tỏa sáng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm thanh Hoàng Kim Kiếm kia, đoán chừng nếu như bây giờ mình lao xuống quyết một trận tử chiến với nó thì sẽ có phần thắng bao lớn. 

Khi hắn còn đang nghĩ như vậy, Hoàng Kim Kiếm kia bỗng nhiên nhấc thân kiếm lên, trên thân kiếm xuất hiện một khuôn mặt uy nghiêm đối mặt với ánh mắt của Dương Khai. 

Dương Khai trong lòng máy động, thầm nghĩ không tốt. Chỉ một chớp mắt sau, Hoàng Kim Kiếm kia lăng không nhất trảm,

một đạo hoàng kim kiếm khí giống như dải lụa tập sát đến, nhắm thẳng vào đầu Dương Khai. Oanh oanh một tiếng, sơn phong nơi Dương Khai đang đứng lập tức bị chém thành hai nửa, khói bụi dâng lên từ phía, sơn phong khuynh đảo ngã ra hai bên. 

Xoát, Hoàng Kim Kiếm kia phi thân mà đến, đứng giữa không trung, ánh mắt nhìn khắp tứ phía, tìm kiếm bóng dáng của Dương Khai, thật lâu không thu hoạch được gì, đến lúc này nó mới quay người trở về trận doanh phe mình. 

Ầm ầm. . . 

Sơn phong sụp đổ, đại quân Hoàng Kim Kiếm chầm chậm xuất phát, từ từ đi xa. 

Nửa canh giờ sau, dưới ngọn núi sụp đổ, một đạo bạch quang trùng sát đi ra, quang trạch ảm đạm, trên thân kiếm hiện ra khuôn mặt Dương Khai, sắc mặt hắn lúc này đang có vẻ âm tình bất định. 

Không phải là đối thủ, hoàn toàn không phải là đối thủ, mặc dù chưa tiếp xúc trực diện, nhưng chỉ dựa vào đạo hoàng kim kiếm khí kia thì Dương Khai liền biết, mình không thể nào là đối thủ của thanh Hoàng Kim Kiếm kia. Nếu như hai bên thật sự đơn đả độc đấu, mình tuyệt đối không kiên trì nổi mười phút. 

Chiến thuật biển người cũng không áp dụng được, loại tồn tại kia,

co ́thê ̉uy hiếp hàng phục tồn tại có đẳng cấp thấp hơn nó, dù nhiều kiếm hơn nữa xông lên thì cũng sẽ không có cách nào tạo thành bất kỳ tổn thương nào cho nó. 

Lãng Thanh Sơn thu thập tàn quân quay lại, nhìn thấy nơi đây đã biến thành một mảnh hỗn độn thì không khỏi giật nảy mình, lại thấy quang trạch ảm đạm trên thân kiếm của Dương Khai, hắn liền lấy làm kinh hãi. 

"Đại nhân, ngươi không sao chứ?" Lãng Thanh Sơn khẩn trương hỏi. 

Dương Khai lại hai mắt tỏa sáng, nhìn hắn rồi nói: "Thanh Sơn, ngươi có nhìn thấy thanh kiếm kia không!" 

Lãng Thanh Sơn cuống quít cười khổ:" Hoàng Kim Kiếm kia uy năng vô song, ti chức làm việc bất lợi, kính xin đại nhân trách phạt!" Trận chiến này tổn thất thật lớn, hắn vừa rồi thoáng kiểm tra lại số lượng, 

mười vạn đại quân bây giờ chỉ còn lại khoảng 7 vạn, một trận chiến tổn thất hơn ba vạn, hơn nữa Bạch Ngân Kiếm cũng tổn hao hết mười mấy thanh, lực lượng dưới trướng Dương Khai lập tức ít đi ba thành, điều này khiến cho lòng hắn tràn đầy sự tự trách. 

Dương Khai nói: "Chiến dịch này thất bại, không phải do lỗi của ngươi, là do Hoàng Kim Kiếm kia quá mức hung hãn, bất quá. . . Nó thế mà lại bay được, đúng là có ý tứ!"

Mặc dù Dương Khai đã tu luyện đến Bạch Ngân Kiếm đỉnh phong, nhưng vẫn không có khả năng bảo trì phi hành trong thời gian dài, nhiều nhất là nhảy lên một cái. Hoàng Kim Kiếm này chẳng những sở hữu kiếm mang khủng bố, mà còn có thể ngự không phi hành. 

Về phần hao tổn quân đội dưới trướng mình, Dương Khai lại không thèm để ý một chút nào. 

Đây là thế giới của kiếm, cho nên hắn không bao giờ thiếu binh lực, mười vạn đại quân là số lượng hắn tận lực bảo trì. Nếu như hắn nguyện ý, vậy thì khi chinh chiến trong nửa năm này, đại quân của hắn ít nhất có thể góp nhặt đến 50 vạn, thậm chí còn nhiều hơn. 

Tổn thất một chút binh lực thì có là gì? Rất nhanh sẽ có thể bổ sung lại được, trong khi đó, sự tồn tại của Hoàng Kim Kiếm lại giúp cho Dương Khai từ trong hắc ám thấy được một ánh rạng đông! 

Đã có Hoàng Kim Kiếm, vậy chứng tỏ hắn cũng có thể tấn thăng đến cấp bậc kia, mà sau khi tấn thăng đến cấp bậc kia, nói không chừng hắn sẽ có thể nhìn trộm phương pháp phá giải huyền bí của thế giới này. 

Mấu chốt là. . . Làm thế nào mới có thể tấn thăng? Ở trong đó có huyền cơ gì? 

Hắn đã thử qua, chém chết Bạch Ngân Kiếm ngang cấp, không tạo

thành bất kỳ hiệu quả nào đối với hắn, nếu không phải dựa vào loại phương pháp này để tấn thăng, vậy chẳng lẽ còn phải lĩnh hội điều gì đó nữa ư? 

Hắn chỉ là một thanh kiếm, sẽ có thể tìm hiểu ra thứ quỷ gì đây? 

Mấy ngày sau, tại một chỗ cứ điểm nào đó, cứ điểm này có quy mô thực sự không nhỏ, có khoảng chừng 2 vạn binh lực, hơn nữa còn có mười mấy thanh Bạch Ngân Kiếm trong quân doanh. 

Thanh kiếm cầm đầu không hề thua kém Dương Khai và Lãng Thanh Sơn, đều đã tu luyện đến Bạch Ngân Kiếm đỉnh phong. 

Sau một trận đại chiến, cứ điểm chỗ này bị công phá, Dương Khai và Lãng Thanh Sơn liên thủ, đánh bại tại thủ lĩnh kia, nhưng lại không vội vàng chém chết nó. 

Trên thân kiếm cầm đầu kia hiện ra khuôn mặt của một tên nam tử trung niên, trông bộ dạng của hắn rất là thấp thỏm lo âu. 

"Hỏi ngươi một chuyện." Dương Khai nhàn nhạt nhìn qua nó: "Nếu như ngươi có thể trả lời được thì ta sẽ không giết ngươi." 

Bạch Ngân Kiếm kia giống như người chết chìm bắt được một cây rơm, vội vàng nói: "Ngươi nói!" 

"Làm thế nào mới có thể tấn thăng Hoàng Kim Kiếm?" Dương Khai ánh mắt sáng rực nhìn qua nó.

Bạch Ngân Kiếm kia khẽ giật mình, giống như không ngờ rằng Dương Khai thế mà lại hỏi một vấn đề như vậy, bất quá hắn vẫn trung thực đáp: "Có Hoàng Kim Dịch là sẽ có thể tấn thăng Hoàng Kim Kiếm." 

"Hoàng Kim Dịch?" Dương Khai hồ nghi: "Đó là vật gì? Đi đến nơi nào để tìm được?" 

Bạch Ngân Kiếm kia nói: "Trong Hoàng Kim khoáng có thể sẽ có Hoàng Kim Dịch." 

"Hoàng Kim khoáng?" Dương Khai khẽ giật mình, ánh mắt quét qua một số khoáng thạch gần đó, ngạc nhiên một hồi lâu, sau đó mới bật cười không thôi. 

Thì ra điểm mấu chốt nhất lại nằm ở nơi bị hắn một mực coi nhẹ. 

Hắn vốn còn hơi hiếu kỳ, những Bạch Ngân Kiếm kia vì sao lại một mực chiếm cứ mấy cái cứ điểm, không ngừng sai thủ hạ của mình khai thác khoáng vật. Nếu chỉ là vì tăng lên lực lượng của mình, vậy thì hiệu suất này cũng không khỏi quá thấp một chút. 

Bây giờ xem ra, cách làm này không đơn giản chỉ là vì tăng lên lực lượng, mà là vì sớm chuẩn bị cho việc ngày sau tấn thăng Hoàng Kim Kiếm a! Hoàng Kim khoáng kia chắc chắn cực kỳ thưa thớt, nếu không Dương Khai suất lĩnh đại quân chiếm được nhiều cứ điểm như

vậy, cũng không đến mức không phát hiện ra bất kỳ khối nào. 

Thanh Bạch Ngân Kiếm trước mắt này ắt hẳn đắm chìm tại cấp độ này trong một khoảng thời gian đặc biệt dài, nếu không thì cũng sẽ không biết được điều này. Những Bạch Ngân Kiếm dưới trướng Dương Khai đều là từ Hắc Thiết Kiếm từng bước đi lên, sao có thể biết những bí ẩn này được? 

Hắn đã hiểu, mấu chốt để tấn thăng Hoàng Kim Kiếm, nằm ở chỗ những khoáng vật kia! 

"Thanh Sơn!" Dương Khai kêu lên một tiếng. 

Lãng Thanh Sơn liền nhảy lên trời chém xuống, tên Bạch Ngân Kiếm thủ lĩnh vốn đã dày đặc vết nứt liền bị chém vỡ tại chỗ. 

Dương Khai xoay người, nhìn qua quặng mỏ to lớn ở phía dưới, nhếch miệng cười một tiếng: "Bảo bọn chúng đi lấy quặng đi." 

Lãng Thanh Sơn lên tiếng, lập tức truyền lệnh xuống, chỉ trong thoáng chốc, quặng mỏ liền không ngừng vang lên những tiếng đinh đinh đương đương. 

Dương Khai cũng không nhàn rỗi, hắn lưu lại Lãng Thanh Sơn tọa trấn nơi đây, rồi dẫn theo 1 vạn kiếm, suất lĩnh bọn chúng đi chiếm đoạt những cứ điểm khác. 

Hoàng Kim khoáng thưa thớt, quặng mỏ này chưa chắc có thể tìm

được, Dương Khai tất nhiên là muốn chuẩn bị nhiều hơn. 

Một đường chinh chiến, cứ điểm khắp nơi bị đánh hạ, lấy chiến dưỡng chiến, đại quân lớn mạnh như một quả cầu tuyết. Mỗi khi đánh hạ một chỗ cứ điểm, Dương Khai đều sẽ lưu lại một chuôi Bạch Ngân Kiếm để tọa trấn trông coi. 

Chỉ trong vòng một tháng, Dương Khai đã nắm trong tay sáu chỗ cứ điểm, mỗi một chỗ cứ điểm đều có hơn vạn đại quân, ngày đêm khai thác khoáng vật. 

Dương Khai tọa trấn ở một chỗ, Lãng Thanh Sơn phụng lệnh của hắn, tuần tra xung quanh những cứ điểm này, một khi phát hiện có Hoàng Kim khoáng xuất thế thì lập tức trở về báo cho hắn biết! 

Những tên Bạch Ngân Kiếm thủ hạ kia, Dương Khai không tin được, vạn nhất Hoàng Kim khoáng được khai thác ra bị bọn chúng tự mình tiêu hóa, vậy coi như được không bù mất, chỉ có thể để cho Lãng Thanh Sơn vất vả một chút. 

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, mỗi ngày đều có vô số khoáng thạch được khai thác ra, thế nhưng Hoàng Kim khoáng mà Dương Khai muốn tìm thì lại không thấy bóng dáng đâu. 

Hắn đã sớm biết Hoàng Kim khoáng thưa thớt đến cực điểm, nhưng không ngờ rằng nó lại thưa thớt đến mức này.

Dưới trướng hắn bây giờ ít nhất có 30 vạn đại quân, phân đi đến sa ́u nơi khai thác, nhưng vẫn không tìm thấy được. 

Tới tận bốn tháng đằng sau, vào một ngày nó, Lãng Thanh Sơn bỗng nhiên hưng phấn chạy đến mang theo tin tức tốt, nói cho Dương Khai biết rằng có một chỗ cứ điểm đã tìm ra một khối Hoàng Kim khoáng. 

Dương Khai đại hỉ, vội vàng cùng hắn đến đó. 

Sau khi đến cứ điểm kia, hắn quả nhiên nhìn thấy một khối khoáng thạch kim quang chói mắt bày trên một chỗ đất trống, bốn phía được bày bố trọng binh, bất kỳ kiếm nào cũng đều không được tuỳ tiện tới gần. 

Dương Khai đè xuống kích động trong lòng, đi tới phía trước, phát hiện Hoàng Kim khoáng này chỉ to bằng chậu rửa mặt, bề ngoài gập ghềnh, hiện ra quang trạch mê người. 

Dương Khai kinh ngạc nhìn nhìn hồi lâu, mãi đến khi Lãng Thanh Sơn gọi hắn một tiếng, lúc này hắn mới thở dài nói: "Gần một năm, hi vọng lát nữa sẽ có một kết quả tốt." 

Nói xong, hắn chợt nhảy lên, trực tiếp cắm vào trong Hoàng Kim khoáng kia. 

Một cỗ lực lượng tinh thuần thuận theo thân kiếm tràn vào trong cơ

thể Dương Khai. Dương Khai rõ ràng cảm giác được trong Hoàng Kim khoáng này có một số đồ vật khác, đoán chừng chính là cái gọi là Hoàng Kim Dịch kia. 

Trong lòng vui mừng, hắn biết cơ hội tấn thăng thành công lần này, hẳn là chiếm đến tám chín phần mười. 

Quả nhiên, khi lực lượng trong Hoàng Kim khoáng tràn vào trong cơ thể, Dương Khai tinh tường phát giác được lực lượng của mình đang cấp tốc lớn mạnh, bình cảnh Bạch Ngân Kiếm liền ầm ầm phá toái. 

Hơn nữa thân kiếm vốn hiện ra bạch ngân quang trạch, vào giờ phút này cũng bị từng đạo kim quang thay thế, trên thân kiếm, vầng sáng màu vàng bắt đầu lưu chuyển.