Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4112: Lôi Đình Một Kích



Một tiếng răng rắc giòn giã vang lên, một thanh Hoàng Kim Kiếm bị chém vỡ nát, hào quang màu vàng óng từ trong thân kiếm kia chảy ra, chụp lấy Dương Khai, thấm nhuần thân kiếm của hắn, lớn mạnh lực lượng của hắn. 

Từ khi hắn trợ giúp Lãng Thanh Sơn chém chết thanh Hoàng Kim Kiếm thứ nhất đến nay, lại một năm nữa đã trôi qua. 

Trong thời gian một năm này, hắn đã suất lĩnh đại quân chinh chiến từ nam tới bắc trong thế giới kiếm. Hắn tung hoành thiên địa, có khổ chiến, cu ̃ng có nghiền ép, quét sạch hết quân đoàn này đến quân đoàn khác, Hoàng Kim Kiếm chết dưới sự liên thủ của hắn và Lãng Thanh Sơn quả thực nhiều đến mức đếm không hết. 

Vào thời khắc này, bất kể là hắn hay là Lãng Thanh Sơn thì cũng đều đã tu luyện đến trình độ Hoàng Kim Kiếm đỉnh phong, nhưng bọn hắn lại không có cách nào tiến thêm mảy may được nữa. Không chỉ có thế, đại quân dưới trướng hắn cũng nhiều thêm mười mấy thanh 

Hoàng Kim Kiếm. 

Hắn và Lãng Thanh Sơn đã không thể nào tăng lên được nữa, tất nhiên chỉ có thể tiện nghi cho những tên thủ hạ kia. 

Có điều hắn cũng vững vàng nắm giữ cục diện trong tay, không để cho lực lượng của những tên thủ hạ kia quá mức cường đại, tránh việc sinh ra biến cố gì đó. Trong hơn một năm chinh chiến này, đại quân dưới trướng hắn đã tăng vọt lên đến hơn trăm vạn. 

Trong trăm vạn đại quân này, căn bản là không nhìn thấy tô ̀n tại cấp bậc kiếm rỉ cùng Thanh Đồng Kiếm, đẳng cấp thấp nhất đều là Hắc Thiết Kiếm, lực lượng trung kiên chính là Bạch Ngân Kiếm. 

Từ đó có thể tưởng tượng được, trong thời gian hơn một năm này, hắn đã suất lĩnh quân đoàn khổng lồ này chém vỡ biết bao nhiêu thanh kiếm, nếu không thì chúng tuyệt đối sẽ không thể trưởng thành đến mức như thế. 

Hắn sở dĩ hưng sư động chúng như vậy, chính vì trận quyết chiến sau cùng kia! 

Hơn nửa năm trước, khi Dương Khai đang trên đường suất lĩnh quân đoàn của mình đi chinh chiến, hắn chợt phát hiện ra một chỗ cứ điểm khổng lồ. Trường kiếm trong cứ điểm kia nhiều đến hơn trăm vạn, không hề thua kém đội hình dưới trướng hắn hiện tại, Hoàng

Kim Kiếm trong đó cũng có tới mười mấy thanh. 

Mà cứ điểm kia, chính là một chỗ cứ điểm cuối cùng còn sót lại trong Thế Giới Kiếm này, bây giờ chỉ cần tiêu diệt đối phương, vậy thì trong thế giới này, Dương Khai sẽ không còn đối thủ nữa! 

Đến lúc đó, hắn và Lãng Thanh Sơn có lẽ sẽ có thể rời khỏi thế giới này. 

Đây cũng là cơ hội duy nhất mà hắn phát hiện ra, cho nên tuyệt đối không thể sai lầm được. 

Chỉnh đốn sơ bộ, đại quân xuất phát, trăm vạn trường kiếm, trùng trùng điệp điệp, kiếm khí trùng thiên, những nơi đi qua, phong vân biến sắc. 

Nửa tháng sau, hắn rốt cuộc đến chỗ cứ điểm sau cùng kia, xa xa nhìn lại, bên kia cũng đã xuất hiện những cỗ kiếm ý lẫm nhiên, khí trùng đấu ngưu, trong đội hình của đối phương, Hoàng Kim Kiếm chỗ nào cũng có, Bạch Ngân Kiếm khắp nơi có thể thấy được. 

Không có thăm dò dư thừa, Dương Khai xung phong đi đầu, áp lên hết trăm vạn thanh trường kiếm, tổ chức đại quân công kích! 

Đối phương mặc dù bị công kích bất chợt, nhưng lại gặp nguy không loạn, nhanh chóng tổ chức tốt trận hình, lấy khoẻ ứng mệt, phòng thủ phản kích.

Hơn hai trăm vạn thanh trường kiếm triển khai một trận chiến cuối cùng ở giữa thiên địa này, mỗi thời mỗi khắc đều có trường kiếm bị đánh nát, cho dù là Bạch Ngân Kiếm ở trong chiến trường khổng lồ như vậy thì cũng trở nên nhỏ bé không gì sánh được, căn bản là 

không có cách bảo đảm được sự an toàn cho mình, thông thường chỉ cần một chút sơ sẩy là sẽ có hạ tràng kiếm gãy thân vong. 

Chỉ có những Hoàng Kim Kiếm kia mới có thể chi phối chiến cuộc! 

Dương Khai liên thủ phát lực với Lãng Thanh Sơn, tung hoành qua lại trên chiến trường, chuyên môn tìm kiếm Hoàng Kim Kiếm của đối phương để thống hạ sát thủ. Hai người bọn họ bây giờ đều đã tu luyện đến Hoàng Kim Kiếm đỉnh phong, cho dù độc thân một mình thì cũng có thể phát huy ra được lực lượng mà những Hoàng Kim Kiếm thông thường không thể nào sánh được, chứ đừng nói chi là hai người liên thủ. 

Trong trận địa địch, mười mấy thanh Hoàng Kim Kiếm bị chém vỡ, phe Dương Khai cũng gặp tổn thất không nhỏ, Hoàng Kim Kiếm bỏ mình hơn một nửa. 

Nhưng nhìn khắp toàn cục, tổn thất như vậy lại đáng giá. 

Ác chiến mấy ngày, 200 vạn đại quân giảm mạnh, chỉ còn lại 100 vạn, trong đó có bảy thành là đại quân dưới trướng Dương Khai, ba thành

còn lại là phe quân địch. 

Đến tận đây, đại cục đã định! 

Trong trận địa địch, chỉ còn lại một thanh Hoàng Kim Kiếm cuối cùng tọa trấn trung quân, mặc dù thủ hạ tử thương vô số, nhưng mấy ngày nay nó vẫn tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Có điều Dương Khai lại cảm nhận được áp lực khó nói nên lời từ chỗ thanh Hoàng Kim Kiếm kia. 

Xoát xoát xoát, tiếng xé gió đánh tới, lấy Dương Khai cầm đầu, bảy chuôi Hoàng Kim Kiếm sừng sững trong hư không, giằng co với một thanh Hoàng Kim Kiếm duy nhất ở xa xa trong trận địa địch kia. 

Thanh Hoàng Kim Kiếm kia lơ lửng trên một tôn bảo tọa, trên thân kiếm có một khuôn mặt không giận tự uy, phảng phất như một vị cự phách, giống như thiên địa vỡ nát ở trước mắt thì mặt hắn cũng sẽ không đổi sắc. 

Thanh Hoàng Kim Kiếm này và những thanh Dương Khai thấy qua trước đó có một điểm khác biệt. Chỗ chuôi kiếm của nó lại khảm nạm một viên bảo thạch màu tím, phát ra tử quang lấp lánh, trông cực kỳ cổ quái. 

Dương Khai liếc mắt nhìn chằm chằm viên bảo thạch màu tím kia, sau đó không khỏi nhíu mày, hắn không biết viên bảo thạch màu tím này có gì huyền diệu.

Gương mặt trên thân kiếm khẽ nhếch mắt lên, nhàn nhạt nhìn qua đám người Dương Khai một chút, âm thanh uy nghiêm của nó vang vọng toàn trường: "Thần phục, hoặc là chết!" 

Dương Khai thân kiếm nhất chuyển, quát: "Giết!" 

Xuy xuy xuy xùy. . . 

Từng đạo hoàng kim kiếm khí, tung hoành hư không, chém về phía trước, xé rách thiên địa. 

Vô số trường kiếm phấn đấu quên mình nhào lên cứu chủ, nhưng Hoàng Kim Kiếm trong trận doanh đối phương đều đã bị chém chết hầu như không còn, giờ phút này nhào tới bất quá là Bạch Ngân Kiếm, làm sao có thể chống đỡ được hoàng kim kiếm khí cơ chứ? 

Vừa tiếp xúc, những Bạch Ngân Kiếm kia liền sụp đổ. 

Mặc dù như vậy, nhưng những Bạch Ngân Kiếm kia vẫn hung hãn không sợ chết, không ngừng nối tiếp nhau xông lên xả thân ngăn cản. 

Hoàng kim kiếm khí một đường chém qua, lưu lại mảnh vỡ Bạch Ngân Kiếm đếm mãi không hết. 

Dương Khai không khỏi động dung! 

Uy năng của từng đạo hoàng kim kiếm khí bị mài mòn, đến khi hoàng kim kiếm khí kia chém tới chỗ thống soái của địch quân thì lại

bỗng nhiên vỡ nát ra, không thể tạo thành bất kỳ tổn thương nào đối với nó. 

Mà vì ngăn cản những hoàng kim kiếm khí này, chỉ trong nháy mắt này liền có mấy vạn thanh Bạch Ngân Kiếm lâm trận phá toái. 

Hơn nữa ly kỳ đến cực điểm chính là, những Bạch Ngân Kiếm này rõ ràng bị đám người Dương Khai chém vỡ, nhưng bạch ngân quang mang dũng mãnh tiến ra từ trong mấy vạn thân kiếm phá toái kia lại không bay về phe Dương Khai. 

Ngược lại, chúng lại cùng nhau nhào vào trong thân thể của thống soái địch quân. 

Viên bảo thạch màu tím trên chuôi kiếm của nó có hơi lóe lên, ngay sau đó thân kiếm chợt chuyển, chém ra một kiếm! 

Thiên địa thất sắc, không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả phong thái của một kiếm này, thứ đối phương chém ra, cũng không phải là hoàng kim kiếm khí, mà là một đạo lôi đình màu tím. 

Răng rắc một tiếng, giống như có tiếng sấm khai hỏa, ở trong chiến trường, bất kể địch ta, bất kể đẳng cấp cao thấp, tất cả các thanh trường kiếm đều có hơi chấn động. 

Dương Khai biến sắc, la lên một tiếng: "Thanh Sơn mau tránh!" Vừa dứt lời, hắn ngay lập tức tránh đi sang một bên.

Lôi đình màu tím kia lướt sát thân kiếm mà qua, thời gian trong nháy mắt này giống như trở nên chậm chạp đến cực điểm. Dương Khai tinh tường nhìn thấy, thân kiếm hoàng kim kiên cố đến cực điểm của mình bị nó quẹt qua, vậy mà lại lập tức hòa tan ra, cả người hắn lập tức bị một cỗ cảm giác sợ hãi lớn lao bao phủ. 

Phải biết hắn bây giờ đã tu luyện đến Hoàng Kim Kiếm đỉnh phong, hắn vốn cho rằng trong thế giới này đã không còn lực lượngnào có thể thương tổn được mình, ai ngờ khi đứng trước mặt đạo lôi đình màu tím này, thân kiếm của mình lại yếu ớt đến như vậy! 

Hắn và Lãng Thanh Sơn phản ứng tương đối nhanh, cũng coi như né tránh kịp thời. 

Nhưng năm tên thủ hạ còn lại thì lại không được may mắn như vậy. 

Lôi đình màu tím lướt sát qua thân kiếm của Dương Khai, rồi đánh vào chỗ bọn chúng, sau đó năm thanh Hoàng Kim Kiếm này liền vô thanh vô tức biến mất giữa thiên địa, không hề lưu lại một điểm vết tích tồn tại nào! 

Bọn chúng đúng là bị bốc hơi sạch sẽ chỉ trong nháy mắt! Uy lực của một kích này, sao lại khủng bố như vậy! 

Lúc quay đầu nhìn lại, Dương Khai nào còn dám khinh thị, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chăm chú viên bảo thạch màu tím trên chuôi kiếm

của đối phương, trong lòng hắn biết, hết thảy căn do đều bắt nguồn từ viên bảo thạch này! 

Thế giới này có quy tắc của mình, người chém chết có thể nhận được lực lượng của kẻ bị giết chết, bổ dưỡng lớn mạnh bản thân, nhưng viên bảo thạch này lại có thể cải biến quy tắc lực lượng này. 

Vừa rồi đám người Dương Khai chém vỡ mấy vạn Bạch Ngân Kiếm, nhưng lực lượng trong những Bạch Ngân Kiếm kia lại không tràn vào trong cơ thể của bọn hắn, mà trái lại, còn bị thống soái quân địch hấp thu, biến thành một kích kinh thiên này. 

Hơn nữa vào giờ phút này, sau khi năm thanh Hoàng Kim Kiếm bị chém vỡ, năm đạo hào quang màu vàng lại một lần nữa tràn vào trong thân kiếm của nó, bảo thạch màu tím trên chuôi kiếm kia lại hơi lóe lên một cái. 

Dương Khai trong lòng cuồng loạn, chỉ cảm thấy khí tức tử vong nhào tới trước mặt mình. 

Trong khi hắn còn chưa kịp suy nghĩ, lại một đạo lôi đình màu tím phá không xông ra, giống như tử xà đánh về phía hắn. 

Không thể nào ngăn cản được! 

Dương Khai lập tức vọt sang một bên, na ̀o ngờ đạo lôi đình màu tím kia lại có thể chuyển hướng, đuổi sát theo sau, Dương Khai chỉ có

thể không ngừng xê dịch giữa không trung, ý đồ thoát khỏi sự truy kích của đối phương. 

Sau mấy lần thử nghiệm, hắn phát hiện ra căn bản là tránh thoát không được, trong luồng lôi đình màu tím kia có một đạo khí cơ khóa chặt mình, giống như một con giòi trong xương. 

Dương Khai cắn răng, thân hình gấp gáp hạ xuống, vọt thẳng vào trong lòng đất. Trên mũi kiếm Hoàng Kim Kiếm xuất hiện ánh kiếm phừng phực, phá vỡ một đầu thông đạo xuyên qua lòng đất. 

Một hồi lâu sau, Dương Khai mới ầm ầm phá đất mà lên, luồng lôi đình màu tím sau lưng hắn rốt cuộc hao hết lực lượng, tiêu tán giữa không trung. 

Phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy Lãng Thanh Sơn đang hung hãn không sợ chết đánh thành một đoàn với thanh Hoàng Kim Kiếm kia. Làm cho Dương Khai vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ chính là, thanh Hoàng Kim Kiếm kia cũng không cường đại như trong tưởng tượng của hắn, lực lượng của nó căng hết cỡ cũng chỉ bằng hắn và Lãng Thanh Sơn, đều là Hoàng Kim Kiếm đỉnh phong mà thôi. 

Từ việc Lãng Thanh Sơn có thể đánh ngang nhau với nó là hắn đã có thể nhận ra được điểm này. 

Sự cường đại của nó được xây dựng nên từ viên bảo thạch màu tím

kia, đó là ngọn nguồn của luồng lôi đình màu tím kia! 

Lôi đình màu tím muốn hình thành thì cần phải hấp thu một lượng năng lượng khổng lồ, kích thứ nhất nó hấp thu lực lượng của mấy vạn Bạch Ngân Kiếm, kích thứ hai nó hấp thu lực lượng của năm thanh Hoàng Kim Kiếm. Nếu như không có lực lượng để nó hấp thu, vậy nó có lẽ sẽ không có cách nào thi triển ra lực lượng lôi đình màu tím kia được. 

Chỉ trong chớp mắt, Dương Khai liền minh bạch hết thảy, hắn không hề có bất kỳ sự do dự nào, lập tức lựa chọn dấn thân vào trong chiến trường, hợp lực với Lãng Thanh Sơn triển khai một hồi tấn công mạnh mẽ về phía thanh Hoàng Kim Kiếm kia. 

Chỉ trong thoáng chốc, từng đạo kiếm mang lấp lóe, loá mắt đến cực điểm, ba thanh Hoàng Kim Kiếm đánh nhau khí thế ngất trời. 

Bọn hắn đều có lực lượng đỉnh phong, nhưng Dương Khai và Lãng Thanh Sơn lấy hai đánh một, tất nhiên là chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Chinh chiến hai năm này, hai người không chỉ một lần liên thủ ngăn địch, hợp tác lẫn nhau vô cùng khăng khít, căn bản là không cần giao lưu quá nhiều nhưng vẫn có thể thấu hiểu suy nghĩ của đối phương. 

Tràng diện đúng là thế cục nghiêng về một bên.

Thế nhưng thần sắc của thanh Hoàng Kim Kiếm kia lại không có chút hoang mang nào, mà trái lại còn treo lên một loại thần sắc đùa cợt nhàn nhạt. 

Dương Khai không biết vì sao nó còn có thể khí định thần nhàn như vậy, nhưng từ những quan sát vừa rồi để suy đoán, vậy thì chỉ cần không cho nó có cơ hội hấp thu lực lượng, nó đừng mơ tưởng chém ra đạo lôi đình màu tím kia. Mà không có lôi đình màu tím, hắn và Lãng Thanh Sơn tuyệt đối có thê ̉ăn chắc đối phương. 

Trong khi hắn đang nghĩ như vậy, bảo thạch màu tím trên thanh Hoàng Kim Kiếm kia, đúng là bỗng nhiên có hơi lóe lên!