Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4115: Thế Giới Thụ Nổi Lên



"Đại nhân!" Lãng Thanh Sơn thần sắc nghiêm túc, cấp tốc tập hợp với Dương Khai, Lại Tử Đầu âm thầm nuốt nước miếng một cái, sắc mặt liền trắng bệch đi. 

Ba người dựa lưng vào nhau, âm thầm thôi động một thân lực lượng, tùy thời chuẩn bị xuất thủ. 

Một tiếng sói tru vang lên, mấy chục con Yêu Lang kia liều chết xông lên, Dương Khai cong tay bắn ra một đạo Nguyệt Nhận về phía trước, nhưng uy năng của đạo Nguyệt Nhận này đúng là không được như bình thường, chỉ có dài có hơn một thước. 

Nguyệt Nhận trảm trên bờ vai của một đầu Yêu Lang, chỉ lưu lại trên người nó một đạo vết thương nhỏ, căn bản là không thể chém chết nó ngay tại chỗ. 

Dương Khai tối sầm mặt lại. 

Thế giới cổ quái này áp chế thực lực của bản thân hắn một cách vô cùng lợi hại, nếu không phải như vậy thì đạo Nguyệt Nhận kia tuyệt 

đối sẽ không yếu ớt đến mức này. 

Ở một bên khác, Lãng Thanh Sơn và Lại Tử Đầu cũng liên tiếp phát lực, nhưng nội tình của bọn hắn vốn không được như Dương Khai, giờ phút này lại bị áp chế, cho dù dốc hết toàn lực thì cũng chỉ có thể tạo thành thương tổn rất nhỏ cho Yêu Lang. 

Mấy chục con Yêu Lang đoàn đoàn bao vây lấy ba người, thay phiên công kích bọn hắn. Mùi máu tươi kích thích thần kinh của bọn nó, làm cho bọn chúng càng cuồng bạo hung tàn hơn. 

Ba người Dương Khai nhiều lần muốn xông ra khỏi trùng vây, nhưng lại không tìm ra cơ hội thích hợp. 

Chiếu theo tình thế này, ba người bọn họ chắc chắn sẽ bị này mấy chục con Yêu Lang này xé thành mảnh nhỏ. 

"Đại nhân, ta sắp không chịu đựng nổi nữa." Lại Tử Đầu sau khi nói xong bỗng nhiên kêu đau một tiếng, cánh tay của hắn bị một đầu Yêu Lang cắn một cái, lập tức ma ́u tươi cha ̉y đâ ̀m đìa ra. 

Dương Khai suy nghĩ thật nhanh, suy tư phương pháp phá cục, tất cả thế giới trong quả đều có dấu vết để lần theo. Như lần đầu tiên tiến vào trong thế giới bọt khí kia, thời cơ rời đi nằm ngay trong một đoàn bọt khí, lần thứ hai trong thế giới của kiếm, có thể chém chết những trường kiếm khác để lớn mạnh bản thân, từng bước một đi

đến đỉnh phong. 

Thế giới này hẳn là cũng có một ít quy tắc, một ít quy tắc mà mình không phát hiện ra, chỉ cần có thể lợi dụng quy tắc này, vậy bọn hắn hẳn là có thể thoát khốn. 

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai đưa ánh mắt nhìn về phía túi vải bên hông mình, đưa tay vào trong túi vải bắt lấy một con côn trùng. 

Phía trước có một đầu Yêu Lang cao cao nhào lên, trong miệng nó thổi ra một luồng gió tanh, cặp răng nanh lấp lóe hàn quang. Dương Khai thôi động thần niệm, tế ra con côn trùng cầm trong tay, đánh về phía đầu Yêu Lang kia. 

Nói tới cũng kỳ quái, con côn trùng kia sau khi rời tay Dương Khai bỗng nhiên bạo phát thành một đoàn bạch quang loá mắt, lập tức bao phủ lấy đầu Yêu Lang kia. 

Yêu Lang vốn khí thế hung hăng sau khi bị bạch quang kia bao phủ lại giống như gặp phải đả kích lớn lao, ngã xuống từ giữa không trung, hoảng sợ kêu rên. 

Cùng lúc đó, Dương Khai rõ ràng cảm nhận được mình và thần hồn của đầu Yêu Lang này giống như nhiều hơn một tầng liên hệ như có như không, hình như mình có thể khống chế đầu Yêu Lang này. 

Dương Khai không chút do dự, lập tức thôi động thần niệm áp chế

nó. 

Đầu Yêu Lang kia còn muốn phản kháng, nhưng thần niệm của Dương Khai cường đại đến nhường nào. Khi hắn toàn lực thôi động, nó căn bản là phản kháng không được, chỉ sau khoảng ba giây, bạch quang kia đã tràn hết vào trong cơ thể Yêu Lang. 

Dương Khai tâm niệm vừa động, Yêu Lang kia lập tức quay đầu, mở ra cái miệng to như chậu máu của mình táp về phía yết hầu của đồng bạn, cắn cho đối phương máu tươi cuồng phún, lảo đảo lui lại. 

"Côn trùng trong túi có thể dùng để ngự sử những Yêu Lang này!" Dương Khai hô to một tiếng. 

Lãng Thanh Sơn và Lại Tử Đầu nghe thấy vậy, nào dám chần chờ gì nữa. Bọn hắn nhao nhao lấy ra từng con côn trùng từ trong túi vải của mình, học theo động tác của Dương Khai đánh ra con côn trùng kia. 

Từng con côn trùng bạo phát thành bạch quang, gắn lên trên người Yêu Lang, đợi đến khi bạch quang kia hoàn toàn tràn vào trong người chúng, Yêu Lang kia sẽ liền chịu sự khống chế của ba người họ. 

Cục diện trong nháy mắt liền chuyển biến tốt đẹp, Dương Khai đánh ra từng con côn trùng trong túi vải, thu phục hết đầu Yêu Lang này đến đầu Yêu Lang khác.

Lãng Thanh Sơn và Lại Tử Đầu ở bên cạnh cũng không nhàn rỗi, mà đều bận rộn hành động. 

Dương Khai rất nhanh liền phát hiện ra huyền cơ, đám côn trùng này. . . Tạm thời gọi là Ngự Thú Trùng, có thể bị tế ra giống như bí bảo, bất quá bọn chúng lại là bí bảo tiêu hao một lần duy nhất. Sau khi bị tế ra, chúng sẽ liền biến thành một đạo bạch quang bao phủ lấy Yêu Lang, lúc này chính là thời điểm thần niệm của bản thân giao phong với thần niệm của Yêu Lang. Nếu như có thể ngăn chặn thần niệm của Yêu Lang, vậy thì bạch quang sẽ liền tràn vào trong cơ thể Yêu Lang, dễ dàng thu phục được bọn chúng. Còn nếu như áp chế không nổi, bạch quang kia sẽ tán loạn đi, Ngự Lang Trùng cũng sẽ tử vong, thậm chí võ giả cũng sẽ nhận một chút tổn thương. 

Lại Tử Đầu đã ăn qua một lần thua thiệt, bởi vì hắn tế ra quá nhiều Ngự Thú Trùng, kết quả bản thân khống chế không nổi, có hai đoàn bạch quang sụp đổ, dẫn đến chuyện lỗ mũi của hắn chảy ra máu tươi, sắc mặt cũng tái nhợt đi. 

Thời gian chầm chậm trôi qua, ba người Dương Khai vốn bị mấy chục con Yêu Lang vây công, bất quá sau khi có những Ngự Thú 

Trùng này trợ giúp, cục diện lập tức chuyển biến tốt đẹp. Sau một nén nhang, mấy chục con Yêu Lang chết hết một nửa, một

nửa còn lại đều bị ba người thu phục. 

Lại Tử Đầu thở hồng hộc, không khỏi sinh ra một loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Trước đó khi ở trong Thế Giới Kiếm kia, hắn mặc dù có thể nhìn xuyên qua Tiểu Huyền Giới, một mực quan sát Dương Khai và Lãng Thanh Sơn lịch luyện, nhưng đó bất quá chỉ là đứng ngoài quan sát. Mặc dù hắn thường xuyên nhìn mà phát sợ, nhưng dù sao hắn cũng chưa từng tự mình kinh lịch. 

Bây giờ sau khi tự trải qua thì hắn mới phát hiện, thế giới trong quả này cũng không phải dễ xông xáo như vậy, nếu không phải đại nhân nhà mình hiểu thấu đáo được huyền cơ tại thời khắc mấu chốt, vậy thì bọn hắn sẽ phải dữ nhiều lành ít ngay trong trận đầu tiên này rồi. 

"Đại nhân, đây chẳng lẽ là thế giới ngự thú?" Lãng Thanh Sơn hỏi. Dương Khai 

gật đầu nói: "Xét theo tình huống trước mắt, đại khái là như vậy." Có điều rốt cuộc có phải như vậy hay không thì còn phải lại thăm dò một trận thì mới có thể biết được. 

Mấy ngày sau, suy đoán trước đó được chứng thực, đây đúng là thế giới ngự thú. 

Trong thế giới này có những đàn thú to to nhỏ nhỏ đếm mãi không hết, thực lực của ba người Dương Khai bị áp chế một cách lợi hại,

muốn thủ thắng cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng của Yêu thú dưới trướng. 

Bọn hắn trước đó thu phục Yêu Lang, chẳng qua đều là Yêu Lang bình thường nhất, trong những bầy thú kia còn có tồn tại cấp bậc Thú Vương, Ngự Thú Trùng màu trắng trong túi vải căn bản là không có cách nào thu phục được nó. Dương Khai đã thử nhiều lần, bạch quang kia đều phá toái ra, cũng không phải là thần niệm của hắn áp chế không nổi đối phương, mà là Ngự Thú Trùng màu trắng không chịu đựng nổi sự va chạm giữa thần niệm của cả hai. 

Dương Khai suy đoán, hẳn là còn có Ngự Thú Trùng đẳng cấp cao hơn Ngự Thú Trùng màu trắng có thể nhằm vào những Thú Vương này! 

Một nhóm ba người Dương Khai sau khi ăn thua thiệt dưới tay đám bách thú, bắt đầu bước lên con đường tìm kiếm Ngự Thú Trùng. 

Bọn hắn rất nhanh liền có được thu hoạch, trên Ngự Thú Trùng màu trắng quả nhiên còn có cấp cao hơn, màu đen, màu xanh, màu tím, hơn nữa còn không phải là trường hợp cá biệt. 

Lợi dụng những Ngự Thú Trùng đẳng cấp cao kia, ba người Dương Khai rất nhanh liền thu phục được hết đầu Thú Vương này đến đầu Thú Vương khác. Một khi Thú Vương bị thu phục, Yêu thú dưới trướng nó cũng sẽ bị thu phục theo.

Thực lực của những Thú Vương này cũng có sự chênh lệch rất lớn, Dương Khai phân chia chúng nó ra thành ba cấp độ Bách Thú Vương, Thiên Thú Vương và Vạn Thú Vương. Bách Thú Vương thống ngự trăm con Yêu thú, Thiên Thú Vương thống ngự ngàn con, còn về phần Vạn Thú Vương kia thì có thể thống ngự vạn thú, đúng là vô cùng lợi hại. 

Một tháng sau, ba người thống lĩnh một chi vạn thú đại quân, triển khai quyết chiến với một đàn thú cuối cùng. 

Số lượng của bầy thú kia rất nhiều, ít nhất khoảng chừng mười mấy vạn con, Thú Vương của chúng cũng có vẻ ngoài bất phàm, bộ lông toàn thân màu vàng óng, cường tráng như một tòa nhà lớn, Dương 

Khai đứng ở xa xa nhìn qua, tinh tường cảm nhận được đầu Vạn Thú Vương dưới hông mình có cảm xúc hơi bất an. 

Thú Vương của đối phương vậy mà lại có sự uy hiếp cực mạnh đối với tồn ta ̣i cấp bậc Vạn Thú Vương. 

Đây cũng không phải là Thú Vương, mà đại khái là Thú Hoàng! Trận chiến rất nhanh liền mở màn, Yêu Lang tử thương vô số kể. 

Mặc dù nhân số đối phương rất nhiều, lại có Thú Hoàng tọa trấn, nhưng đám ba người Dương Khai chia quân thành ba đường, phối hợp với nhau, vừa giết địch vừa thu phục Thú Vương trong trận

doanh đối phương, rất nhanh liền chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. 

Lại khổ chiến thêm ba ngày, Dương Khai liều mạng để cho đầu Thú Hoàng kia cắn mình bị thương, sau đó thành công thu phục nó. 

Sau khi hắn thu phục được đầu Thú Vương kia, một cỗ lực lượng nhu hòa liền bao vây lấy ba người bọn hắn, rồi đưa bọn hắn ra khỏi thế giới này. 

Ba người một lần nữa xuất hiện dưới Thế Giới Thụ, Dương Khai vết máu loang lổ khắp người, bất quá hắn lại nhếch miệng cuồng tiếu, lại một mai Thế Giới Quả vào tay, mặc dù chỉ là hạ phẩm! 

Hơi phục hồi một chút, sau đó Dương Khai lặp lại chiêu cũ, lại thả một người ra khỏi Tiểu Huyền Giới, để hắn mang theo mình tiến vào trong thế giới quả. 

Từng ngày từng ngày trôi qua, nhân số xông xáo trong thế giới quả càng ngày càng nhiều, nhiều người lực lượng lớn, người ngoài tiến vào trong thế giới quả, bình thường đều là một thân một mình đơn đả độc đấu, Dương Khai lại là thật nhiều người hiệp lực hợp tác, tất nhiên là có ưu thế thật lớn. 

Từng thế giới thiên kì bách quái, có cái cần dựa vào võ lực để chinh phục thế giới, có cái cần tu luyện tới cực hạn của thế giới kia, phá vỡ áp chế mới có thể thoát khốn. Cũng có mê cung tự nhiên, làm cho

người ta không phân biệt được đông nam tây bắc, thế giới nhiều vô số, cái nào cái nấy đều khác nhau. 

Có điều Dương Khai rất nhanh liền tổng kết ra được một quy luật, Thế Giới Quả hạ phẩm cũng không câ ̀n hao phí quá nhiều thời gian, nhiều lắm là ba tháng là đã có thể thoát khốn, Thế Giới Quả trung phẩm thì lại có độ khó tăng vọt, ít nhất cũng phải tốn một hai năm. Thời gian này là thời gian trong thế giới quả, cũng không giống như ở ngoại giới. 

Nên Dương Khai cũng không phải quá lo lắng về điều này, hắn trải qua nhiều năm trong thế giới quả, nhưng ngoại giới e rằng cũng chỉ mới mười mấy ngày mà thôi. 

Một ngày nọ, khi một tên thủ hạ lại mang theo Huyền Giới Châu xông vào trong Thế Giới Quả, Dương Khai đi ra từ trong Tiểu Huyền Giới trước tiên, lại thuận tiện thả ra mười mấy người đã từng tiến vào Thế Giới Quả. 

Nhưng mà còn không đợi cho hắn dò xét xong cấp bậc của thế giới này, hắn liền đột nhiên cảm giác được một cỗ lực đẩy to lớn bao phủ lấy mình. Đến khi hắn bình tĩnh lại, hắn liền nhìn thấy bản thân đã đứng dưới Tam Thiên Thế Giới Thụ. 

Chẳng những hắn như vậy, mà mười mấy người bị hắn thả ra cũng giống như thế.

Lãng Thanh Sơn vô cùng ngạc nhiên: "Chuyện gì xảy ra vậy?" 

Dương Khai cu ̃ng cảm giác vô cùng khó hiểu, đây là lần đầu tiên hắn đụng phải loại chuyện này, căn bản là chẳng biết tại sao lại bị Thế Giới Quả bài xích ra ngoài. 

Đúng vào lúc này, nương theo một trận âm thanh ầm ầm, đất rung núi chuyển, một sợi rễ bỗng nhiên từ dưới đất nhô ra giống như một đầu trường tiên, quét ngang về phía bọn người Dương Khai. 

Sợi rễ này, rõ ràng là sợi rễ của Tam Thiên Thế Giới Thụ. 

Chẳng ai ngờ rằng sẽ có biến cố như vậy, trong lúc nhất thời không quan sát, liền có một nửa nhân số bị quét bay ra ngoài, ùng ùng ục ục lăn xuống dưới núi. 

Dương Khai xem như tránh né đủ nhanh, khó khăn lắm mới có thể tránh đi một kích này. Khi hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những người bị quét xuống nu ́i cũng không có nguy hiểm về tính mạng, chỉ là trông có vẻ chật vật mà thôi, đến lúc này hắn mới yên lòng lại. 

"Ai nha!" Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, lần này tới lượt Lại Tử Đầu bị quét xuống dưới, ngay sau đó, mọi người ở đây có một người tính một người, tất cả đều bị quét bay, Dương Khai né trái né phải, nhiều lần tránh đi sự truy bắt của sợi rễ kia. 

Trong khi đang trốn tránh, hắn bỗng nhiên phát giác ra có một ánh

mắt đang chú ý mình, vội vàng nhìn lại, sau đó không khỏi hoảng hồn. 

Chỉ thấy trên thân cây của Tam Thiên Thế Giới Thụ chợt hiện ra một khuôn mặt già nua, khuôn mặt đó lúc này đang bực bội nhìn mình chằm chằm.