Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4116: Lòng Tham Vô Đáy



Dương Khai bị hắn trừng như vậy thì có hơi xấu hổ, sao còn không biết vì mình nhiều lần gian lận nên đã bị Tam Thiên Thế Giới Thụ này phát giác. Trong Vô Lão Chi Địa này có rất nhiều thánh dược đã sinh ra linh trí, Bồ Bách Hùng cùng Tiểu Ma Cô đều là như 

vậy, chớ đừng nói chi là Tam Thiên Thế Giới Thụ này. 

Chỉ là trước đây hắn cũng không có hiển lộ mà thôi, thế nhưng Dương Khai nhiều lần lợi dụng Huyền Giới Châu để tiến vào trong Thế Giới Quả, một mình thu hoạch được mười mấy mai trái cây, đúng là có hơi lòng tham không đáy. Thế Giới Thụ mặc dù có tới ba ngàn quả nhưng cũng không thể nào tha thứ cho hắn, nếu nó cứ bị Dương Khai làm như vậy, một tán trái cây của nó cũng không biết có thê ̉còn lại bao nhiêu. 

Sau khi một lần nữa phát giác ra được khí tức của Dương Khai, nó lập tức đưa hắn và mười tên thủ hạ kia ra khỏi Thế Giới Quả, căn bản là không cho bọn hắn cơ hội lịch luyện, đồng thời đánh bay bọn hắn xuống núi, đoạn tuyệt tưởng niệm của bọn hắn. 

Sợi rễ vũ động, một lần nữa quật về phía Dương Khai. Cú quất này thế đại lực trầm, cũng không phải muốn lấy tính mạng của Dương Khai, mà chỉ là muốn tiễn hắn xuống núi mà thôi. 

Dương Khai thôi động Không Gian Pháp Tắc, liên tục tránh né đi. 

Mặc dù hắn có được thu hoạch không nhỏ, lấy được mười mấy mai Thế Giới Quả, ngay cả trung phẩm cũng có hai mai, nhưng Thế Giới Quả thượng phẩm thì lại không tìm thấy được một mai nào, điều này làm hắn tưởng niệm không thôi. 

Thế Giới Quả Thượng phẩm có thể giúp cho Khai Thiên thượng phẩm tấn thăng nhất phẩm, sau này nếu như hắn có thể thành tựu Khai Thiên thất phẩm, sử dụng Thế Giới 

phẩm, sau này nếu như hắn có thể thành tựu Khai Thiên thất phẩm, sử dụng Thế Giới Quả thượng phẩm là sẽ có thể trực tiếp tăng lên tới bát phẩm! 

Động thiên phúc địa kia, lại có bao nhiêu vị Khai Thiên bát phẩm? Cấp độ này tuyệt đối là tồn tại cấp bậc bá chủ, đến lúc đó hắn chẳng những có thể đặt chân tại Tam Thiên thế giới này, mà còn có thê ̉thành tựu một phen sự nghiệp to lớn. 

%

Vừa trốn tránh, Dương Khai vừa ưỡn ngực nghiêm mặt năn nỉ: "Thụ Lão bớt giận bớt giận, lại tiến vào một lần, tiến vào một lần cuối cùng thôi!" 

Thế Giới Thụ thẹn quá hóa giận, sao lại để ý đến hắn, sợi rễ vũ động càng thêm điên cuồng, có điều Dương Khai thôi động Không Gian Pháp Tắc, thân hình lơ lửng không cố định, đối phương làm sao có thể quất trúng đượic? 

Trong cơn nóng giận, dưới mặt đất kia lại có hơn mười đạo sợi rễ phá đất mà lên, biến thành thiên la địa võng chụp về phía Dương Khai. 

Ở dưới chân núi, đám người Lãng Thanh Sơn ngước đầu nhìn lên, tất cả đều trợn tròn mắt. 

Lại Tử Đầu khóe miệng co giật nói: "Thế Giới Thụ này e rằng đã bị đại nhân của chúng ta chọc tức điên lên." 

Lãng Thanh Sơn hô nhỏ một tiếng: "Không tốt, đại nhân gặp nguy hiểm." 

Nói xong, hắn lập tức phóng lên trên núi, mười mấy người theo sát phía sau, tránh né mê vụ cùng lôi đình, gian khổ bôn ba xông lên. 

Trên đỉnh núi, Dương Khai né trái né phải, thế nhưng mười mấy sợi rễ giống như mười mấy sợi trường tiên kia của Thế Giới Thụ lại có thể phong tỏa thiên địa, khiến cho không gian mà hắn có thể xê dịch giảm bớt thật nhiều. 

Trong lúc nhất thời không cẩn thận, bị một sợi rễ quất trúng, Dương Khai chỉ cảm thấy một cỗ đại lực ập tới từ phía đối diện, yết hầu liền dâng lên một trận ngòn ngọt. 

Dương Khai ôm chặt lấy sợi rễ kia, nuốt xuống huyết khí hỗn loạn, cười đùa tí tửng nói: "Ngay cả một lần cũng không được sao, Thụ Lão, tiến vào trái cây vừa rồi cũng được." 

"Ngay cả một lần cũng không được sao, Thụ Lão, tiến vào trái cây vừa rồi cũng được." 

Vừa rồi mặc dù hắn không kịp điều tra kỹ càng cấp bậc của thế giới kia, nhưng hắn có thể xác định đó tuyệt đối không phải là Thế Giới Quả hạ phẩm, mà hẳn là trung phẩm, có tỷ lệ rất nhỏ là thượng phẩm! 

Nếu như có thể hiệp thương thành công với Tam Thiên Thế Giới Thụ, vậy hắn ít nhất có thể chộp lấy Thế Giới Quả kia vào trong tay. 

Tam Thiên Thế Giới Thụ phảng phất như không nghe thấy, dùng sức đong đưa sợi rễ mấy lần nhưng lại không hất văng được Dương Khai. Trong cơn nóng giận, hơn mười sợi rễ còn lại của nó cách không quất tới, đánh lên trên người Dương Khai. 

Dương Khai không ngừng kêu rên, chỉ kiên trì ba hơi liền có cảm giác đỡ không nổi. Thế Giới Thụ này mặc dù không có ý muốn giết hắn, nhưng bị những sợi rễ này quất trúng thì cũng không phải là cảm giác dễ chịu. 

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể khẽ quát một tiếng: "Long hóa!" 

Thân hình hắn bỗng nhiên căng phồng lên, biến thành thân thể Bán Long, đầu mọc sừng rồng, hai tay biến thành vuốt rồng, trong lỗ mũi phun ra hai đạo long tức, toàn thân được bao trùm bởi vảy rồng, trên mỗi một chiếc vảy rồng đều có những đường 

vân đồ án tự nhiên, cứng rắn dày đặc, râu rồng tung bay dưới hàm, thân thể khổng lồ sừng sững như một đỉnh núi, mặc dù không nguy nga bằng Thế Giới Thụ kia nhưng cũng chênh lệch không xa. 

Khi ở trong Thái Khư cảnh, hắn nuốt xuống vô số Long Huyết Đan, làm cho thân thê ̉ long hóa của bản thân ẩn ẩn có xu thế chuyển biến về phía Long tộc chân chính, cũng không chỉ mạnh hơn lúc trước một chút. 

 m thanh ba ba ba ba vang lên không dứt bên tai, hơn mười sợi rễ kia liên tiếp không ngừng quật lên trên lưng Dương Khai, ầm ầm giống như có người đang gõ trống. 

Có điều công kích mức độ như vậy vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn, khả năng phòng ngự của thân thể long hóa cường đại hơn thân thể con người nhiều. 

Dương Khai cười hắc hắc, nhìn qua Thế Giới Thụ, nói: "Thụ Lão, chỉ một cơ hội cuối

Dương Khai cười hắc hắc, nhìn qua Thế Giới Thụ, nói: "Thụ Lão, chỉ một cơ hội cuối cùng thôi, lại tiến vào một lần, tuyệt đối không dây dưa nữa!" Hắn đúng là nhớ mãi không quên đối với mai Thế Giới Quả kia! 

Vừa nói, hắn vừa chộp lấy một sợi rễ quấn quanh bên hông mình, lượn quanh lượn quanh vài vòng, tỏ thái độ thề không bỏ qua. 

Công kích của Thế Giới Thụ càng ngày càng cuồng mãnh, lần này ngay cả thân thể long hóa của Dương Khai cũng có hơi không chịu nổi, vảy rồng trên lưng tung bay, máu tươi chảy ra ròng ròng. 

Có điều năng lực khôi phục của Dương Khai cường đại vô địch, lực lượng hành Mộc trong đạo ấn lưu chuyển, long huyết kích phát năng lực làm cho vết thương không ngừng khép lại. 

Sau khi giằng co trong hơn mười lăm phút, Tam Thiên thế giới mới bỗng nhiên thu liễm thế công, khuôn mặt già nua trên thân cây trùng điệp thở dài một tiếng. 

Dương Khai thấy thế thì đại hỉ: "Thụ Lão ngươi đồng ý?" 

Tam Thiên Thế Giới Thụ chán ghét nhìn hắn một cái, ngay sau đó lại quất tới một sợi rễ. 

Dương Khai cười ngượng ngùng: "Thụ Lão ngươi muốn làm gì, công kích như vậy đối với ta. . . Ách. . ." 

Hắn chưa nói xong liền bỗng nhiên cảm thấy cánh tay nhẹ bẫng đi nhẹ, sợi rễ bị hắn một mực bắt lấy bất chợt chủ động đứt gãy ra, ngay sau đó Dương Khai liền bị một cỗ đại lực quất trúng, thân hình không thể khống chế mà rơi xuống dưới núi! 

Thân ở giữa không trung, Dương Khai nghẹn họng nhìn trân trối, hắn làm sao cũng không ngờ rằng thái độ của Tam Thiên Thế Giới Thụ vậy mà lại cường ngạnh như vậy. Nó tình nguyện tự đoạn một sợi rễ chứ cũng không muốn để hắn tiếp tục lưu lại đỉnh núi này. 

Dương Khai ầm ầm ngã trên mặt đất, sau đó cấp tốc bò lên, nhìn qua sợi rễ trong tay,

Dương Khai ầm ngã trên mặt đất, sau đó cấp tốc lên, qua sợi rễ tay, rồi chợt im ắng đến cực điểm. 

Sợi rễ này mặc dù bị Tam Thiên Thế Giới Thụ chủ động bỏ qua, nhưng cũng không có dấu hiệu khô héo, mà trái lại vẫn còn có sinh cơ bừng bừng. Dương Khai trong lòng khẽ động, sau đó liền nhét nó vào trong Tiểu Huyền Giới. 

Lại ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy trên núi xuất hiện mê vụ, lôi đình bành trướng, rất nhanh liền nhìn không ra tình cảnh bên trong. 

Dương Khai chưa từ bỏ ý định, lập tức nhào vào trong sương mù kia, nhưng chỉ kiên trì được mười mấy hơi thở thì đã chạy ngược ra. Mê vụ kia quá mức khủng bố, đúng là do vô số con côn trùng thật nhỏ tạo thành, cho dù hắn long hóa thân thê ̉thì cũng không 

chịu nổi. Chỉ trong chốc lát này, trên người hắn liền xuất hiện vô số vết máu loang lổ, tinh hoa huyết nhục cũng trôi đi không ít. 

Bên người hắn lại có từng bóng người lần lượt xuất hiện, mấy người Lãng Thanh Sơn cũng bị đưa trở ra. Mặc dù bọn hắn mặt đầy bụi đất, nhưng cũng không cần lo lắng gì về tính mạng, hẳn là do Thế Giới Thụ đã che chở bọn họ, nếu không với tình cảnh trên núi vào giờ phút này, bọn hắn căn bản là ngăn cản không nổi. 

Quay đầu nhìn thấy Dương Khai mặt mũi bầm dập, toàn thân đẫm máu, bọn hắn cũng nhịn không được mà lấy làm kinh hãi. 

Hơn nữa, bọn hắn cũng là lần đầu nhìn thấy Dương Khai thi triển Hóa Long chi thuật, cũng không khỏi phi thường chấn kinh. Cho tới thời khắc này, đám người Lãng Thanh Sơn mới biết được, Dương Khai vậy mà lại có huyết mạch Long tộc trên người, hơn nữa dựa vào hình thái của hắn, huyết mạch này còn có vẻ cực kỳ không tầm thường. 

Dương Khai cúi đầu nhìn về phía bọn họ, khuôn mặt hiện lên vẻ hung hãn, là do bị Tam Thiên Thế Giới Thụ kia làm cho giận dỗi. Cái cây già này quá ngoan cố, tình nguyện bỏ đi một sợi rễ chứ nhất quyết không cho hắn một cơ hội cuối cùng. 

Hơi chút trầm ngâm, Dương Khai há miệng ga ̀o thét: "Thụ Lão, mỗi người cả đời đều có một lần cơ hội tiến vào Thế Giới Quả, ngươi bây giờ phong tỏa núi này, không để cho

một cơ tiến vào Giới Quả, ngươi phong tỏa núi này, không để cho chúng ta tiến vào là có ý gì, bên cạnh ta còn có mấy chục người muốn đi vào, ngươi cũng không thể tước đoạt tư cách của bọn hắn, việc này không khỏi có hơi không công bằng!" 

Trong lúc nói chuyện, hắn chợt khoát tay, phóng xuất ra tất cả những người còn đang ở trong Tiểu Huyền Giới ra. 

Đám người Lãng Thanh Sơn xấu hổ không gì sánh được, bọn hắn mượn nhờ thủ đoạn gian lận của Dương Khai để tiến vào mười mấy mai Thế Giới Quả, lấy được mười mấy mai trái cây, bây giờ Dương Khai thế mà còn đòi hỏi công bằng gì đó với Thế Giới Thụ. 

Dương Khai lại nói: "Cùng lắm thì ta không vào là được, ngươi dù sao cũng phải để bọn hắn đi vào chứ?" 

Lời này vừa dứt, Dương Khai bỗng nhiên khẽ động thần sắc, nghiêng tai lắng nghe. Một chớp mắt sau, một bóng người bỗng nhiên lao ra từ trong sương mù dày đặc kia, hơn nữa còn kêu rên sợ hãi không thôi. 

Dương Khai chộp lấy người kia vào trong tay, đưa mắt nhìn qua, ngạc nhiên đến cực điểm, nói: "Mạnh huynh?" 

Người lao ra từ trong sương mù vậy mà lại là Mạnh Hoành. 

Mạnh Hoành giống như còn chưa hoàn hồn, khi chợt nhìn thấy một đầu rồng to lớn chỉa về phía mình, hắn không khỏi giật mình. Bất quá sau khi nhìn thấy rõ bộ dạng của cái đầu rồng kia, hắn chần chờ nói: "Dương huynh?" 

Dương Khai gật đầu, để hắn xuống đất, bản thân cũng một lần nữa biến thành hình người, khó hiểu nói: "Mạnh huynh ngươi làm sao. . . lại đi ra vào lúc này?" 

Thời điểm Mạnh Hoành xuất hiện thật trùng hợp, làm cho Dương Khai ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng. 

Mạnh Hoành nói: "Ta cũng không biết, ta đang lịch luyện trong thế giới kia, bỗng nhiên có một cỗ lực lượng bài xích ta đi ra, a. . . Đây chính là Thế Giới Quả sao?" 

Trong lúc nói chuyện, hắn bỗng nhiên nhìn về phía lòng bàn tay của mình, chợt phát

Trong lúc nói chuyện, hắn bỗng nhiên nhìn về phía lòng bàn tay của mình, chợt phát hiện ra mình chẳng biết từ lúc nào đã lấy được một mai Thế Giới Quả. 

Ánh mắt của Dương Khai lóe lên một cái, sau đó không khỏi lặng đi. 

Trong lòng hắn thầm biết Mạnh Hoành sở dĩ co ́thể nửa đường rời khỏi, thậm chí còn được cho không một mai Thế Giới Quả, hoàn toàn là do thủ bút của Thế Giới Thụ kia. Nó hẳn là phát giác ra được Mạnh Hoành có liên quan với mình, cho nên trực tiếp trục xuất Mạnh Hoành ra ngoài. 

Ý thức được điểm này, Dương Khai khẽ thở dài một tiếng, biết bây giờ dù mình làm gì thì cũng không thể tiến vào trong Thế Giới Quả được nữa. 

Tam Thiên Thế Giới Thụ này tình nguyện tự đoạn một sợi rễ, tình nguyện đưa Mạnh Hoành ra, thậm chí cho không hắn một mai trái cây, chính là muốn khiến cho Dương Khai triệt để hết hy vọng! 

Mạnh Hoành vận khí không tệ, Thế Giới Quả trong tay hắn là trung phẩm Thế Giới Quả, hắn xông xáo trong thế giới kia trong nhiều năm, lẻ loi một mình dốc sức làm việc, cũng không biết phải làm thế nào mới có thể thoát khốn, vốn cho rằng chết chắc, ai ngờ lại có một phen phong hồi lộ chuyển như thế. 

Nói thật, hắn đến bây giờ vẫn hơi cảm thấy không thể tin được, vẫn còn có một loại cảm giác như rơi vào trong sương mù. 

Hai vị đệ tử Đại Nguyệt châu tiến lên, đơn giản nói lại sự tình xảy ra trước đó một lần, Mạnh Hoành lúc này mới biết được, mình co ́thê ̉nhẹ nhàng thoát khốn như vậy, lại là do Dương Khai hung hăng càn quấy Tam Thiên Thế Giới Thụ kia một trận. 

Mạnh Hoành không khỏi bật cười, hắn vốn định cầm một mai Thế Giới Quả này đưa cho Dương Khai để báo đáp ân tình, ai ngờ nằm ngủ lại được hưởng phúc của Dương Khai, lại được đối phương cứu được một lần, điều này làm hắn có hơi không nói nên lời. 

"Dương huynh, xin hãy nhận lấy mai Thế Giới Quả này." Mạnh Hoành cầm trái cây trong tay đưa về phía Dương Khai.

Dương Khai bật cười nói: "Mạnh huynh, ta đã có thu hoạch không nhỏ, hơn nữa ngươi ngày sau tấn thăng Khai Thiên ngũ phẩm, vừa vặn dùng được vật này, không cần đưa cho ta đâu."