Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4118: Hỗn Chiến Nổi Lên



Nàng liếc mắt đưa tình trước mắt bao người, tính cách lớn mật thẳng thắn, không hề cố kỵ ánh mắt của người khác. 

Dương Khai lại không ăn nổi bộ dạng này của nàng ta, bật cười nói: "Khúc sư tỷ này đừng ép buộc ta, theo ta được biết, Tiên Thiên Quả Thụ này mỗi một lần sẽ chỉ kết xuất một mai Tiên Thiên Linh Quả, đến lúc đó đám người chúng ta tất nhiên sẽ phải tranh đoạt, ngươi 

ta đến lúc đó không xuất thủ với nhau thì cũng thôi đi, làm sao có thể có chuyện bảo hộ cho nhau được cơ chứ?" 

Chính là bởi vì Tiên Thiên Linh Quả chỉ có một mai nên những người gánh chịu này mới phải toàn lực ứng phó như vậy. Mặc dù giao tình giữa Từ Chân, Cố Phán và nàng cũng không tệ, nhưng bọn họ lại không đứng chung một chỗ. 

Bởi vì người gánh chịu tới chỗ này, người nào người nấy cũng đều là đối thủ cạnh tranh. 

Bọn hắn nhận được sự bồi dưỡng to lớn của các Thánh Linh đứng 

sau lưng mình, gánh vác kỳ vọng của các Thánh Linh. Nếu như thất bại, vậy thì sẽ liền khiến cho kế hoạch của các Thánh Linh kia thất bại, vô cùng có khả năng sẽ làm những Thánh Linh kia tức giận, đến lúc đó tính mạng vô cùng đáng lo! 

Trong lịch sử, người gánh chịu không thể đoạt được Tiên Thiên Linh Quả, chết thảm trên tay Thánh Linh không phải số ít, Côn Sa kia chính là ví dụ. Dương Khai luyện hóa bảo vật hành Thủy Nguyệt Tinh, chính là do một tên người gánh chịu của Côn Sa mang ra từ trong Vô Lão Chi Địa, sau khi người này bị giết, Nguyệt Tinh này cũng vô dụng với Côn Sa, nên hắn liền ban cho Hải tộc. 

Chẳng những Côn Sa như vậy, mà đại đa số các Thánh Linh cũng đều sẽ làm việc như vậy. Nhận được chỗ tốt của bọn hắn mà lại không thể làm cho bọn hắn hài lòng, bọn hắn làm sao có thể tha thứ được cơ chứ? 

Khúc Hoa Thường cười duyên nói: "Dương tiểu ca cần gì phải bất cận nhân tình như thế? Tính toán của ta thế này, chúng ta trước tiên có thể liên thủ ngăn địch. Dương tiểu ca trong những ngày này hẳn là cũng đụng phải một số người gánh chịu, biết được thủ đoạn của bọn hắn, mọi người hợp lực dù sao cũng mạnh hơn đơn đả độc đấu một chút, về phần Tiên Thiên Linh Quả kia, đến lúc đó liền nhìn thủ đoạn của bản thân."

Dương Khai nghe thấy vậy thì gật đầu, đề nghị này của Khúc Hoa Thường cũng không tệ, hắn mặc dù võ lực cường đại, tự cảm thấy nếu như triển khai toàn bộ thực lực, vậy thì mọi người tại đây không có ai là đối thủ của hắn, nhưng mãnh hổ không đánh lại bầy sói, song quyền không địch lại bốn tay, vạn nhất biểu hiện quá mức cường thịnh làm cho nhiều người tức giận, vậy thì hắn cũng không chiếm được chỗ tốt gì. 

Lúc này có một hai vị minh hữu là sẽ có thể gánh vác một chút áp lực. 

"Cố sư muội có ý này không?" Dương Khai quay đầu nhìn về phía Cố Phán, tính cách của tiểu nha đầu này tương đối hướng nội, một mực cúi đầu, nghe thấy vậy thì chỉ nhẹ nhàng gật đầu, biểu đạt thái độ của mình. 

Dương Khai nói: "Liên thủ cũng không phải không được, bất quá chỉ có ba người chúng ta thôi ư? Lâm huynh, Từ huynh và Đạo Nhiên huynh đâu rồi?" 

Mấy người này đều là đệ tử xuất thân động thiên phúc địa, trước đó cũng từng liên thủ hợp tác một lần. 

Khúc Hoa Thường bĩu môi một cái: "Mấy tên xú nam nhân bọn hắn, mặc kệ bọn họ sống chết ra sao đi. Hơn nữa tại loại thời điểm này,

số người liên thủ cũng không phải càng nhiều càng tốt, Dương tiểu ca ngươi hẳn là cũng minh bạch." 

Dương Khai im lặng: "Ta cũng là nam nhân a!" 

Khúc Hoa Thường che miệng yêu kiều cười: "Nhưng mà ngươi thơm ngào ngạt, nào giống như bọn hắn, còn làm cho người ta thèm thuồng thật lâu a. . ." Nói xong, nàng ta còn cố ý hít hà Dương Khai mấy cái. 

Dương Khai có hơi chịu không nổi, vội vàng lui về sau hai bước, nghiêm nghị gật đầu: "Cứ quyết định như vậy đi, chúng ta liên thủ ngăn địch trước!" 

Đôi mắt đẹp của Khúc Hoa Thường sáng lên: "Thật tốt a." 

Ba người bọn họ liên thủ, tất nhiên cũng có những người khác liên thủ với nhau, bất quá số lượng cũng không nhiều. Dù sao cũng có rất nhiều người không hiểu rõ, tùy tiện hợp tác với kẻ không quen biết, còn không bằng đơn đả độc đấu, tìm kiếm cơ hội tốt hơn. 

Trong lúc bọn họ nói chuyện, càng ngày có càng nhiều người hội tụ về đây, cũng có một số người lặng lẽ ẩn núp tới, ẩn giấu đi thân hình, hiển nhiên là muốn tùy thời mà động, cướp đoạt linh quả. 

Lâm Phong, Ninh Đạo Nhiên cũng tới, tụ tập một chỗ với Từ Chân, rất nhanh tạo thành một đoàn thể nhỏ.

Lại một canh giờ nữa trôi qua, võ giả đến chỗ này cũng đã có hơn sáu mươi vị! 

Người đến đây lúc này, tuyệt đối đều là những người gánh chịu do các Thánh Linh lựa chọn, bị Tiên Thiên Quả Thụ hấp dẫn mà đến. Hơn sáu mươi vị người gánh chịu này chú ý tình huống của cây ăn quả kia, tất cả đều đang lẳng lặng chờ đợi. 

Bởi vì thời khắc này chỉ có cây ăn quả hiện thân, còn Tiên Thiên Linh Quả kia thì lại không thấy tăm hơi. 

Thiên địa linh khí liên miên bất tuyệt hội tụ về phía cây ăn quả, cây ăn quả kia cũng càng ngày càng ngưng thực. 

Khi đến thời khắc sau cùng, bỗng có người hô nhỏ một tiếng: "Tiên Thiên Linh Quả sắp xuất thế!" 

Tất cả mọi người đều chấn động trong lòng, lúc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tại vị trí đỉnh cao nhất trên cây ăn quả kia, một nụ hoa nho nhỏ bỗng nhiên hiện ra. Nụ hoa kia hấp thu một lượng linh khí khổng lồ, cấp tốc nở rộ, hình thành một nụ hoa. 

Một cỗ khí tức kỳ lạ tỏa ra từ trong nụ hoa kia, làm cho tất cả mọi người giống như tắm trong gió xuân ấm áp, tinh thần linh hoạt kỳ ảo. 

Dương Khai càng là trong lòng khẽ động, mơ hồ cảm giác khí tức

này có hơi quen thuộc. Sau đó hắn chợt nhớ ra, khí tức mình cảm nhận được khi luyện hóa Nguyệt Tinh có hơi tương tự với khí tức do nụ hoa này tỏa ra. 

Suy nghĩ một chút, hắn liền bừng tỉnh đại ngộ, Nguyệt Tinh kia cũng là Tiên Thiên Chí Bảo, có một tia khí tức Tiên Thiên, Tiên Thiên Linh Quả này cũng giống như thế, bất quá nếu đem so sánh với nụ hoa này, khí tức của Nguyệt Tinh ắt hẳn là còn kém hơn rất nhiều. 

Nụ hoa nhanh chóng nở rộ, hình thành một đóa hoa, dưới sự ảnh hưởng của khí tức kỳ lạ kia, tất cả mọi người đều kinh ngạc chứng kiến sinh mệnh khởi nguyên được sinh ra, trong lúc nhất thời, đầu óc của mỗi người đều giống như có điện quang hỏa thạch va chạm, chớp động ra các loại linh quang. 

Những linh quang lóe lên một cái rồi biến mất này, làm cho ngộ tính của mọi người tăng lên cực nhiều trong một khoảng thời gian ngắn, rất nhiều địa phương bình thường tu luyện không hiểu, tại 

thời khắc này bỗng nhiên thông suốt quán thông, bừng tỉnh đại ngộ! 

Đầu óc của Dương Khai cũng đang có những suy nghĩ tung bay, Trên quãng đường tu luyện của mình, hắn không có địa phương nào quá mức không rõ ràng, căn cơ tấn thăng Khai Thiên đã được đánh xuống, chỉ cần từng bước ngưng tụ sức mạnh, sớm muộn gì hắn

cũng co ́thể thành tựu Khai Thiên cảnh thượng phẩm. 

Thế nhưng mượn nhờ linh quang do Tiên Thiên Linh Quả kia kích thích sinh ra, hắn lại chợt nảy ra một suy nghĩ cực kỳ lớn mật, ý nghĩ này nếu như thành công, vậy thì sau khi hắn tấn thăng Khai Thiên cảnh sẽ nhận được được chiến lực không phải tầm thường! 

Đương nhiên, ý nghĩ này tại thời điểm tấn thăng Khai Thiên thì mới có thể áp dụng, hiện tại vẫn còn quá sớm! 

Tiên Thiên Linh Quả đúng là bất phàm, chỉ là quá trình đản sinh thôi cũng làm cho người ta có chỗ minh ngộ, dọn sạch sương mù cùng khốn nhiễu trên con đường tu hành, chỉ một hạng mục này thôi cũng đã làm cho tất cả mọi người nhận được thu hoạch to lớn. 

Chẳng biết từ lúc nào, cánh hoa đã bắt đầu tàn lụi, Tiên Thiên Linh Quả dần dần kết xuất, khí tức kỳ diệu kia cũng chầm chậm tán đi. 

Dương Khai nhìn trái nhìn phải, phát hiện ánh mắt của mỗi người đều hiện lên tinh mang, hiển nhiên là đều có thu hoạch. Không có khí tức kia ảnh hưởng, linh quang trong đầu đám người kia cũng dần dần chìm xuống, không có ý tưởng gì mới nữa, làm cho không ít người hơi hơi thở dài. 

Dương Khai nhìn qua bọn hắn, ghi tạc khuôn mặt của mỗi người bọn hắn vào trong lòng mình.

Nếu như hắn đoán không lầm, chờ đến khi những người này còn sống rời khỏi Thái Khư cảnh, chân chính trưởng thành thì sẽ là từng vị bá chủ mới của Tam Thiên thế giới. 

Bọn hắn được sự vun trồng mạnh mẽ của Thánh Linh, thu hoạch được chỗ tốt khó có thể tưởng tượng trong Thái Khư cảnh, bây giờ lại có cơ duyên được lĩnh hội huyền cơ này, thành tựu ngày sau tất nhiên sẽ không kém đi đâu được. 

Tiếng hít thở dần dần dồn dập lên, từng ánh mắt lửa nóng nhìn qua Tiên Thiên Linh Quả dần dần thành thục kia, tràng diện vẫn bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được một dòng nước ngầm đang cuồn cuộn dậy sóng. 

Cục diện bây giờ giống như một thùng thuốc súng sắp nổ tung, bất kỳ ai ném ra một đốm lửa thì cũng đều có thể dẫn phát một cục diện không thể vãn hồi được! 

"Động thủ thôi!" Khúc Hoa Thường lặng lẽ truyền âm. Dương Khai bất động thanh sắc: "Chim đầu đàn chết trước!" 

Hắn tuy có Không Gian Pháp Tắc, nhưng bị nhiều người gánh chịu như vậy nhìn chằm chằm, hắn cũng không dám tùy tiện ra tay. 

Hắn còn có thê ̉kiềm chế, nhưng có người lại nhịn không được. Một tấm lưới lớn bỗng nhiên hiện ra từ trong hư không, bao trùm lấy

Tiên Thiên Quả Thụ. Xét theo bộ dạng này, người ra tay rất có ý tứ muốn lấy đi cả cây ăn quả và linh quả. 

"Tặc tử ngươi dám!" Một tiếng gầm thét vang lên, công kích phô thiên cái địa oanh tạc tấm lưới lớn kia, từng đạo khí tức cường hoành vô địch dâng lên! 

Tấm lưới lớn kia còn chưa kịp tới gần Tiên Thiên Quả Thụ thì đã bị những công kích kia đánh thành bột mịn. Một tiếng kêu đau vang lên, một tên võ giả hơi lung lay thân hình một chút, khóe miệng ứa ra máu tươi. 

Cái lưới lớn này chính là bí bảo của hắn, mặc dù bất phàm, nhưng cũng không chống cự nổi sự công kích của nhiều người như vậy, bí bảo bị hủy, bản thân hắn cũng bị liên luỵ một chu ́t. 

Không đợi cho hắn kịp thở dốc, phía sau liền sáng lên một đạo kiếm quang, bổ nghiêng mà đến, trực tiếp chém hắn ngã ra đất, mặc dù nhất thời không chết nhưng cũng đã bị thương nặng, phía sau lưng bị xé mở một đạo vết thương, máu tươi òng ọc chảy ra. 

Lại một đạo công kích tập sát mà đến, người này vội vàng lăn sang một bên, tức đến muốn rách cả mí mắt. Kẻ công kích hắn đều là những người mà hắn không quen biết, nhưng hắn cũng biết vào lúc này, ai nấy cũng đều sẽ không nương tay với người ngoài, giết chết

một tên đối thủ thì cũng sẽ có thêm một phần hi vọng tranh đoạt Tiên Thiên Linh Quả. 

Hỗn chiến nổi lên! 

Hơn ba mươi đạo thân ảnh cùng nhau xông về phía Tiên Thiên Quả Thụ, người còn chưa tới nhưng thi triển thủ đoạn thì đã ào ào bay tới chỗ trái cây kia. Trong lúc nhất thời, bí bảo hình lưới, hình dây thừng tầng tầng lớp lớp hiện ra, hơn nữa còn có mười mấy luồng đại thủ mờ mờ chụp lấy linh quả. 

Nhưng mà những thủ đoạn này căn bản là không có cách tới gần linh quả, tất cả bí bảo bí thuật đều bị đánh tan giữa không trung. 

Càng ngày có càng nhiều người gia nhập chiến đoàn, thi triển thủ đoạn, thỉnh thoảng có người bị thương, hơn nữa còn có người đẫm máu mất mạng! 

Dương Khai bình chân như vại đứng yên tại chỗ, quan sát chiến trường, không khỏi nhìn mà than thở. 

Nơi này có rất nhiều người không có danh tiếng gì, Thái Khư cảnh mở ra hơn mười năm, căn bản là chưa từng nghe qua tên tuổi của bọn hắn. Nhưng giờ phút này khi bọn hắn vừa ra tay, ai nấy cũng đều hiển lộ rõ sự bất phàm, không đề cập tới những bí bảo cổ quái kỳ lạ kia, ngay cả bí thuật mà bọn hắn thi triển ra cũng không phải

tầm thường. Hơn nữa những người gánh chịu này, gần như ai nấy cũng đều ngưng tụ lực lượng ngũ phẩm là thấp nhất, ngoài ra còn có người ngưng tụ lục phẩm, thậm chí thất phẩm! 

Lực lượng  m Dương Ngũ Hành bị khuấy đảo trong phạm vi không lớn, quấy cho thiên địa tối tăm, càn khôn run rẩy! 

Đây chính là lực lượng của các Thánh Linh, bọn hắn có thể lợi dụng tài nguyên của bản thân, dốc sức bồi dưỡng người gánh chịu của mình, làm cho thực lực của bọn hắn tăng vọt lên! 

Đinh Ất trước đó cũng biểu hiện không tồi tại Tam Thiên Thế Giới Thụ, nhưng đặt ở nơi đây cũng bất quá cũng chỉ là trung thượng, kinh diễm hơn hắn cũng có khối người. 

Giờ phút này người không có động tác đã không còn nhiều lắm, ngoại trừ đám ba người Dương Khai ra, chỉ còn bảy tám người còn có thể giữ vững sự tỉnh táo, có lẽ cũng là vì trong lòng còn điểm kiêng kị nên không dám tùy ý xuất thủ. 

"Còn chưa động thủ sao?" Khúc Hoa Thường vội vàng nhìn qua Dương Khai. 

"Chờ một chút!" Dương Khai thản nhiên nói. 

Khúc Hoa Thường im lặng nói: "Đợi tiếp nữa, trái cây sẽ bị cướp đi." "Vậy liền cướp về a." Dương Khai cười cười.

Khúc Hoa Thường khẽ giật mình, cảm thấy lời này cũng có đạo lý nên lập tức an tâm chờ đợi.