Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4160: Tu Chỉnh



Dương Khai chưa từng tới Càn Khôn điện ở đại vực này, có điều Lô Tuyết thì đã từng tới đây. 

Theo như lời nàng nói, trước khi gia nhập Xích Tinh, nàng đã từng xách kiếm đi khắp thiên hạ, lang bạt trong khoảng thời gian hơn trăm năm. Trong thời gian hơn trăm năm này, nàng đã đi qua rất nhiều đại vực, tiện thể lưu lại lạc ấn của mình trong rất nhiều Càn Khôn điện. 

Vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi, Dương Khai và Quách Tử Ngôn tiến vào trong Lục Hợp Như Ý Đại, sau đó Lô Tuyết xách theo Như Ý Đại thi triển Càn Khôn độn pháp, chỉ trong giây lát liền tới được Càn Khôn điện. 

Sự khác nhau của Càn Khôn điện và Tinh Thị nằm ở chỗ, cái sau chủ yếu giúp cho võ giả thuận tiện lui tới để giao lưu, buôn bán, trong khi cái trước thì có giá trị chiến lược cực lớn, đây cũng là lý do vì sao Càn Khôn điện lại bị các đại động thiên phúc địa một mực độc 

quyền. 

Có điều Càn Khôn điện cũng có một số công năng của Tinh Thị, võ giả lui tới đây có thể nghỉ chân ở đây, bổ sung đồ đạc cần thiết cho mình. Có điều giá cả ở đây cũng cao hơn bên ngoài một chút, chủng loại hàng hóa cũng không quá đầy đủ, kém xa Tinh Thị ở các nơi. 

Sau khi đến Càn Khôn điện, Lô Tuyết thả Dương Khai và Quách Tử Ngôn ra ngoài, sau đó ba người tìm kiếm một khách sạn để nghỉ chân, chuẩn bị tạm thời nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới tiếp tục lên đường. 

Cùng lúc đó, trong một cửa hàng nào đó trong Càn Khôn điện, một tên nam tử trung niên thân hình gầy gò, khuôn mặt nham hiểm đang cò kè mặc cả với lão bản của một cửa hàng. Hai bên hình như là người quen, đã từng giao dịch qua mấy lần, cho nên mặc dù hai bên đang cò kè mặc cả nhưng lại không có tý khói lửa nào, ngược lại còn có vẻ hết sức từ tốn. 

Lão bản cửa hàng kia biết chắc tên nam tử trung niên trước mắt mình đang cần gấp hàng hóa của mình, vì vậy cũng không sợ bị hắn ép giá, dù bận nhưng vẫn ung dung quần nhau với đối phương. 

Bỗng nhiên, tên nam tử trung niên kia giống như cảm nhận được gì đó. Hắn khẽ ồ lên một tiếng, sau đó quay đầu nhìn theo một phương hướng.

Tên chưởng quỹ của cửa hàng nhìn hắn một cái, khẽ cười nói: "Hắc Hà, không phải Vu mỗ ta muốn kiếm lời từ chỗ của ngươi, chỉ là giá của thứ này vốn được bày ở chỗ này. Nếu bán theo giá tiền của ngươi thì ta sẽ lỗ vốn. Ngươi và ta đã kết bạn với nhau hơn trăm năm, có khi nào ta chặt chém ngươi chưa? Giao dịch với ngươi, thật ra ta không kiếm lời được bao nhiêu cả." 

Đôi mắt của tên nam tử trung niên Hắc Hà kia chợt lóe lên vẻ khác lạ, hắn xoay đầu lại, gật đầu nói: "Cứ giao dịch theo giá cả mà ngươi nói đi." 

Tên chưởng quỹ cửa hàng tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng Hắc Hà lại đáp ứng một cách sảng khoái như vậy, dù sao thì hàng hóa lần này cũng có giá trị không nhỏ, vẫn còn có không gian để ép giá. Hắn 

còn đang chuẩn bị hảo hảo giao phong với Hắc Hà một phen, nào ngờ hắn còn chưa xuất toàn lực thì Hắc Hà đã đồng ý. 

Có điều đây cũng là điều mà hắn kỳ vọng, cho nên hắn tươi cười rạng rỡ, nói: "Hắc Hà lão đệ đúng là sảng khoái, ngươi chờ một lát, ta sẽ mang đồ vật tới cho ngươi." 

Trong lúc nói chuyện, hắn đứng dậy bước đi về phía khố phòng. 

Không bao lâu sau, hắn mang về một viên không gian giới chỉ, song phương riêng phần mình kiểm tra, sau khi xác nhận tiền-hàng không

sai thì liền hoàn thành giao dịch. Hắc Hà không dừng lại, hắn đi thẳng ra khỏi cửa hàng này, rẽ trái lách phải trong Càn Khôn điện, không bao lâu sau liền đi tới trước một gian khách sạn, hắn ngước đầu nhìn lên một lát, sau đó thản nhiên đi vào trong. 

Trong khách sạn, ba người Dương Khai thuê một gian phòng, khi cả ba còn chưa thu xếp xong xuôi thì Lô Tuyết đã liền vội vội vàng rời đi. Nàng ta tranh thủ thời gian tìm người hỗ trợ tu bổ bí bảo phong xa của mình, dù sao thì về sau nàng ta vẫn còn phải dựa vào bí bảo 

này để xuyên toa qua các đại vực, nếu để nó hư mất thì thật là đáng tiếc. 

Dương Khai và Quách Tử Ngôn thì lưu lại trong phòng, ngồi xuống điều tức. 

Thời gian nhoáng cái đã qua mấy ngày, thương thế của đám người Dương Khai đều đã khôi phục lại, bí bảo của Lô Tuyết cũng đang được tu sửa, có điều còn cần ít nhất nửa tháng thì mới có thể cầm về được. 

Dương Khai mặc dù nóng lòng trở về Tinh Giới, thế nhưng tình huống bây giờ có gấp thì cũng vô dụng, dứt khoát ổn định lại tinh thần để chờ đợi thì hơn. Hơn nữa cả bọn cũng đã tới Càn Khôn điện ở tinh vực này rồi, vậy thì Dương Khai tất nhiên cũng muốn tiện thể lưu lại lạc ấn của mình ở đây.

Ngay sau đó, hắn liền dẫn theo Quách Tử Ngôn và Lô Tuyết rời khỏi khách sạn, tiến đến đại trận ở khu trung tâm. 

Một tên võ giả muốn lưu lại lạc ấn của mình trong Càn Khôn điện thì cần phải tiêu tốn 1 vạn Khai Thiên Đan, giá tiền này thông dụng khắp Tam Thiên thế giới, không quá nhiều cũng không quá ít. 

1 vạn Khai Thiên Đan mặc dù không ít, nhưng tại một số thời điểm thì lại có thể là cọng cỏ cứu mạng, chỉ cần là võ giả hơi có tài lực một chút thì cũng sẽ không keo kiệt ở phương diện này. 

Chỉ có điều mỗi một tên võ giả đều sẽ khó có khả năng chỉ lưu lại lạc ấn tại một chỗ Càn Khôn điện, mỗi một nơi đều cần 1 vạn, số tiền cần tiêu xài không phải là ít. 

Dương Khai cho đến tận bây giờ ít nhất cũng đã tiêu phí hơn một trăm vạn Khai Thiên Đan cho mấy chỗ Càn Khôn điện này rồi, nói một cách khác, hắn tối thiểu đã lưu lại lạc ấn của mình trong hơn một trăm chỗ Càn Khôn điện khác nhau. 

Kỳ thật hắn cảm thấy rất hứng thú với Càn Khôn điện này, dù sao thứ này cũng có liên quan đến Không Gian Pháp Tắc, có thể giúp cho một người thuấn di tầm xa một cách nhanh chóng. Bản thân hắn mặc dù cũng có thể thuấn di, nhưng về khoảng cách thì còn kém xa tít tắp Càn Khôn độn pháp.

Trong bất kỳ một đại vực nào, chỉ cần có Càn Khôn điện tồn tại, vậy thì Càn Khôn độn pháp sẽ lập tức có thể hô ứng lẫn nhau. Xét về điểm này, thuấn di của hắn không có cách nào sánh được, dù có vận dụng Không Linh Châu thì cũng có điểm không bì kịp. 

Phạm vi cảm ứng của Không Linh Châu cũng có cực hạn. 

Dương Khai có một loại dự cảm, nếu như có thể tìm hiểu thấu đáo huyền bí của Càn Khôn điện, vậy thì tạo nghệ của hắn về Không Gian Chi Đạo nhất định sẽ được đề cao một mảng lớn. 

Có điều đi cùng với chỗ hay thì cũng có chỗ dở, Càn Khôn độn pháp tất nhiên phi thường huyền diệu, người người đều có thể tu luyện, nhưng khi thi triển thì lại cần tiêu tốt một chút thời gian. 

Dương Khai đã tận mắt nhìn thấy một vị Khai Thiên thất phẩm thi triển Càn Khôn độn pháp, người đó chính là Đông gia đứng sau Đệ Nhất Khách Điếm. Người mạnh mẽ như thế mà cũng cần tiêu tốn thời gian mấy giây thì mới có thể thi triển thành công độn pháp này. 

Trong khi đó, nguy cơ sinh tử ở trước mắt, ai sẽ cho ngươi thời gian dài như vậy để đào tẩu? 

Thời gian là một phương diện, áp lực lại là một phương diện khác. Một người đứng cách Càn Khôn điện càng xa, vậy thì áp lực gánh chịu khi thi triển Càn Khôn độn pháp sẽ lại càng lớn, nếu như vượt

qua cực hạn của bản thân, vậy thì cho dù có thi triển thành công thì cũng có thể sẽ chết bất đắc kỳ tử trong quá trình truyền tống! 

Chuyện này không phải không có tiền lệ, rất nhiều tên võ giả bị ép đến đường cùng, phải thi triển Càn Khôn độn pháp tại thời điê ̉m nguy cấp, mặc dù đào thoát khỏi tai kiếp trước mắt, nhưng khi truyền tống đến Càn Khôn điện thì lại biến thành một bộ thi thể rách rưới. 

Có điều mặc dù có đủ loại tai hại như vậy nhưng Càn Khôn độn pháp vẫn được phổ cập khắp Tam Thiên thế giới, được đông đảo võ giả ký thác kỳ vọng như một loại bí thuật để bỏ chạy trối chết lúc lâm vào đường cùng. 

Hao tốn 2 vạn Khai Thiên Đan, Dương Khai và Quách Tử Ngôn thay phiên lưu lại lạc ấn của mình trong Càn Khôn điện. 

Sau khi rời khỏi Càn Khôn điện, bọn họ cũng không vội vã trở về khách sạn, dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi, Dương Khai liền dẫn hai người này dạo chơi bốn phía. 

Dương Khai không phải lần đầu tiên đến Càn Khôn điện, có điều lại là lần đầu đến chỗ Càn Khôn điện này. Khác với Tinh Thị, cửa hàng nơi này không nhiều lắm, hàng hóa cũng không đầy đủ, hơn nữa giá cả lại hơi cao. 

Đi ngang qua một cửa hàng đồ trang sức, Dương Khai trong lòng

khẽ động, quyết định tiến vào đó. 

Lần này trở về Tinh Giới, mình cũng không thể tay không mà về. Bản thân còn có các vị phu nhân và cha mẹ ở nhà, dù sao cũng phải mang về một ít lễ vật mới được. 

Nhẩm tính một trận, Tô Nhan, Hạ Ngưng Thường, Phiến Khinh La, Tuyết Nguyệt, Ngọc Như Mộng, cha mẹ, còn có tiểu muội Dương Tuyết, nhân số thật đúng là không ít, đúng rồi, còn có Cơ Dao nữa. . . 

Trừ những người này ra, còn có đám người Mạc Tiểu Thất, Lâm Vận Nhi. 

Đồ trang sức bán trong tiệm này tất nhiên không phải là đồ trang sức đơn thuần, mỗi một kiện đồ trang sức ở chỗ này đều là một kiện bí bảo, chủng loại phong phú, công năng khác biệt, giá cả mặc dù hơi cao một chút, thế nhưng Dương Khai cũng không thiếu Khai Thiên Đan, vì vậy hắn cũng không để tâm đến số tiền này cho lắm. 

Một cái đại trận Cửu Trọng Thiên hao tổn nhiều tiền của như vậy mà hắn còn bỏ ra được, chỉ là một chút bí bảo thì có là gì. 

Một thiếu nữ mặc đồ tỳ nữ đi tới nở một nụ cười ngọt ngào, uyển chuyển hành lễ, thanh âm thanh thúy, trên người phiêu đãng một mùi thơm nhàn nhạt, làm cho người ta dâng lên hảo cảm.

Tu vi của thiếu nữ này không cao, cũng chỉ là Đế Tôn cảnh mà thôi. Có điều nàng ta quanh năm nghênh đón khách quan, chỉ cần nhìn một chút là có thể nhìn ra được sự bất phàm của Dương Khai, kéo theo thái độ của nàng ta cũng trở nên vô cùng nhiệt tình. 

Dương Khai đi đi lại lại tham quan các quầy hàng, thiếu nữ kia đứng ở một bên nhẹ giọng giới thiệu từng kiện hàng hóa một cách cực kỳ tường tận. 

Rất nhanh sau đó, Dương Khai liền nhìn trúng một kiện trâm phượng, trong đầu không tự chủ hiện lên khuôn mặt của Tô Nhan. Trâm phượng này vô cùng lộng lẫy, rất hợp với khí chất của nàng ấy, hơn nữa còn đúng dịp là một kiện bí bảo phòng hộ. 

Tu vi của nhóm Tô Nhan hiện tại vẫn còn khá thấp, dù có bí bảo công phạt trong tay thì cu ̃ng không thể phát huy ra được bao nhiêu uy năng, trong khi bí bảo phòng hộ thì lại có thể bảo hộ sự an nguy của các nàng trong một số thời điểm. 

Dương Khai định mua cho mỗi nàng một kiện phòng hộ bí bảo. 

Hắn đưa tay bắt lấy trâm phượng kia, ai ngờ bên cạnh hắn lại có một bàn tay đưa ra, xuất phát sau nhưng lại đến trước, đoạt được trâm phượng kia trước Dương Khai một bước. 

Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên nam tử trung niên

thân hình gầy gò, khuôn mặt nham hiểm đang nhìn mình. Bốn mắt đối mặt, tên nam tử kia mỉm cười với Dương Khai, gật đầu nói: "Tiểu huynh đệ cũng nhìn trúng thứ này?" 

Dương Khai cười cười nói: "Đúng vậy!" 

Nam tử trung niên nói: "Thật đúng dịp, bản tọa cũng nhìn trúng thứ này, có thể thỉnh tiểu huynh đệ từ bỏ những thứ yêu thích được không?" 

"Đồ vật trên tay ngươi, ngươi lấy được trước thì là của ngươi, không liên quan gì đến chuyện từ bỏ những thứ yêu thích cả." Dương Khai thờ ơ nói. 

"Vậy thì xin đa tạ." Nam tử trung niên kia cười to: "Tiểu huynh đệ đúng là người hào sảng, không biết xưng hô như thế nào?" 

"Bèo nước gặp nhau, không cần hỏi nhiều." Dương Khai chậm rãi lắc đầu, ra hiệu cho tỳ nữ kia tiếp tục dẫn đường. 

Tỳ nữ hình như cũng cảm thấy ảo não vì một đơn sinh ý bị tên nam tử trung niên kia quấy nhiễu, làm cho Dương Khai mất đi cảm hứng mua sắm, cho nên nàng ta lại càng dụng tâm phục vụ Dương Khai hơn. 

Rất nhanh sau đó, Dương Khai đã chọn được một đống đồ trang sức, nụ cười trên khuôn mặt của cô tỳ nữ kia cũng càng xán lạn hơn.

Tính tiền xong, Dương Khai thu tất cả mọi thứ vào trong không gian giới, sau đó dẫn theo Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn rời khỏi cửa hàng, ai ngờ hắn lại nhìn thấy ở phía trước có một người mỉm cười nhìn mình. 

Chính là tên nam tử trước đó đoạt lấy cây trâm phượng của hắn. 

Dương Khai kinh ngạc nhìn qua hắn: "Vị tiên sinh này đang chờ ta sao?" 

Nam tử trung niên nói: "Đúng vậy!" 

"Không biết ngươi tìm ta vì việc gì?" Dương Khai hiếu kỳ hỏi. 

Người kia nói: "Vừa rồi lỡ tay đoạt lấy một món đồ trang sức của ngươi, bản tọa cảm thấy rất là băn khoăn trong lòng, muốn bày rượu để bồi tội với tiểu huynh đệ một phen, không biết tiểu huynh đệ có thể nể mặt hay không?" 

Dương Khai bật cười lắc đầu: "Tiên sinh nghiêm trọng rồi, trâm phượng kia là do ngươi lấy được trước, cho nên nó tất nhiên là của ngươi, không có chuyện ai cướp của ai ở đây. Về phần tiệc rượu. . . thì cũng không cần, ta còn có chuyện quan trọng khác trên người, xin từ biệt." 

Nói xong, hắn liền chắp tay dẫn theo Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn rời đi.

Nam tử trung niên kia thấy hắn cự tuyệt thì cũng không cưỡng cầu, chỉ mỉm cười nhìn hắn rời đi. 

Một lát sau, khi đã trở lại khách sạn, Lô Tuyết mới nói: "Đại nhân, người kia sợ là không có hảo ý." 

Quách Tử Ngôn gật đầu nói: "Ta cu ̃ng có cảm giác như thế, người này tướng mạo hung ác nham hiểm, người ta thường nói tướng tùy tâm sinh, đối phương có lẽ không phải là một người tốt." 

Dương Khai nói: "Các ngươi nhận ra người kia sao?" 

Hai người đều lắc đầu, biểu thị rằng mình chưa từng gặp đối phương.