Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4161: Chờ Ngươi Đã Lâu



Hoàn vũ mênh mông, rộng lớn vô ngần, võ giả trong đó nhiều không kể xiết, Lô Tuyết vào Nam ra Bắc nhiều năm, mặc dù cũng coi như kiến thức rộng rãi, nhưng sao có thể nhận ra một người vốn không quen biết được cơ chứ? 

Quách Tử Ngôn thì càng không cần nhắc tới, hắn chỉ là Khai Thiên nhị phẩm, kiến thức cực kỳ có hạn. 

"Có điều đại nhân, người kia ít nhất là một vị Khai Thiên ngũ phẩm." Lô Tuyết ngưng trọng nói. 

Mặc dù tên nam tử trung niên kia kia không hề phóng thích ra bất kỳ khí tức nào, làm cho người ta không thể đoán ra được tu vi chính xác của hắn. Thế nhưng Lô Tuyết khi đứng trước mặt hắn thì vẫn mơ hồ cảm thấy có hơi áp lực, bản thân Lô Tuyết có tu vi Khai Thiên tứ phẩm, có thể làm cho nàng ta cảm thấy áp lực thì ít nhất cũng phải là ngũ phẩm. 

Dương Khai ngưng trọng gật đầu, một vị ngũ phẩm Khai Thiên, với 

thực lực của Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn thì căn bản là không có cách nào chống lại được. Nếu như người này thật sự muốn gây bất lợi cho mình, vậy thì đây đúng là một sự tình phiền toái. 

Đây là trường hợp nhẹ nhàng nhất, nếu như người kia là lục phẩm, vậy thì lại càng phiền toái hơn. 

"Mặc dù tỷ lệ không lớn, nhưng việc này không thể không đề phòng được." Dương Khai trầm ngâm một chút, lặng lẽ truyền âm cho hai người Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn, sau đó hai người liền gật đầu, lĩnh mệnh mà đi. 

Nửa tháng sau, Lô Tuyết lấy về phong xa bí bảo của mình, có điều nàng ta cũng không sốt ruột lên đường. 

Lại qua hai tháng nữa, ba người mới rời khỏi khách sạn, xuất phát lên đường. 

Mấy ngày sau, phía trước bọn họ xuất hiện một đạo vực môn to lớn, phong xa xông vào trong đó, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu nữa. 

Sau khi đám người Dương Khai tiến vào trong vực môn không tới nửa canh giờ, một đạo lưu quang bỗng nhiên từ phương xa cấp tốc chạy tới, đáp xuống trước vực môn, hiển lộ ra thân ảnh của mình. 

Người này chính là tên nam tử trung niên sắc mặt hung ác nham

hiểm mà Dương Khai ngẫu nhiên gặp được trong Càn Khôn điện trước đó. Vào giờ phút này, hắn đang nhìn chằm chằm vực môn, ngoài miệng lẩm bẩm: "Tiến vào đó sao? Hừ, các ngươi đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của bản tọa." 

Nói xong, hắn một đường xông vào trong vực môn, thế giới vĩ lực tỏa ra biến thành một tầng phòng hộ hùng hậu, ngăn cản lực lượng chèn ép của vực môn. 

Xuyên thẳng qua vực môn là một việc khá là nguy hiểm, bình thường chỉ có võ giả có tu vi đạt đến cấp độ Khai Thiên trung phẩm thì mới có năng lực dùng nhục thân xuyên thẳng qua vực môn mà không cần mượn nhờ bất kỳ ngoại vật nào. Còn võ giả từ Khai Thiên trung phẩm trở xuống, nếu như không mượn nhờ uy lực của bí bảo hoặc là bí thuật thì rất có thể sẽ bị đè ép tới chết, bởi vì trong vực môn kia có những luồng áp lực vô cùng kinh khủng. 

Mặc dù tên nam tử trung niên kia có tu vi Khai Thiên ngũ phẩm, nhưng khi xuyên thẳng qua vực môn thì cũng cảm thấy thần hồn chấn động, đầu óc mê muội. 

Hắn đã sớm trải qua tình huống này vô số lần cho nên cũng không quá hoảng loạn, để tránh đánh rắn động cỏ, hắn thậm chí còn không vận dụng bất kỳ bí bảo nào. Rất nhanh sau đó, cảnh vật trước mắt hắn hoa lên một cái, tên nam tử trung niên kia thầm hiểu bản thân

đã đến một đại vực khác. 

Thế nhưng không đợi cho hắn kịp đứng vững thân hình, một đạo kiếm quang giống như dải lụa bỗng nhiên trảm kích về phía hắn. 

Tên nam tử trung niên kia hết sức sợ hãi, chỉ trong chớp mắt liền minh bạch rằng mình đã bị người ta mai phục, hơn nữa tu vi của người xuất thủ cũng không hề kém hơn hắn một chút nào. 

Ai? Ai dám mai phục mình ở chỗ này? 

Tên nam tử trung niên kia không kịp ngẫm nghĩ, chỉ có thể vội vàng lùi lại, thế nhưng đạo kiếm quang kia lại giống như giòi trong xương, không thể nào tránh thoát được. 

Nếu đổi lại là lúc bình thường, vậy thì với nội tình của hắn, ngăn cản công kích như vậy là một việc không thành vấn đề, dù sao thì thực lực của hắn cũng không hề yếu. Nhưng đây lại là lúc hắn vừa mới xuyên qua vực môn, thần hồn đạo ấn đều bị chấn động một chút, một thân thực lực suy giảm đi chí ít ba thành. 

Kiếm quang trực tiếp xé rách lớp phòng hộ bên ngoài cơ thể hắn, sau đó chém lên trên người hắn. 

Áo quần rách nát, máu tươi vẩy ra, lồng ngực của tên nam tử trung niên kia lập tức nhiều hơn một đạo vết thương dài chừng một thước, huyết nhục xoắn xuýt, sâu đến tận xương.

Trong lòng hắn vẫn còn tràn đầy sự sợ hãi. Nếu không phải hắn nắm bắt đúng thời cơ lui về phía sau để trì hoãn một chút thời gian, giúp hắn có thể thi triển ra được một đạo bí thuật phòng hộ, vậy thì đạo kiếm quang này e rằng đã lấy được một nửa tính mạng của hắn. 

Mặc dù vậy nhưng vào giờ phút này, hắn cũng cảm thấy cực kỳ không dễ chịu. Miệng vết thuơng kia vẫn còn đang tràn ngập kiếm ý, điều này làm cho hắn phải phân tâm trấn áp thì mới có thể ngăn cản thương thế chuyển biến xấu đi. 

Đúng vào lúc này, lại có một bóng người từ bên hông giết ra, trên tay hắn là một tấm long văn cự thuẫn, muốn hung hăng đụng tới chỗ này. 

Tên nam tử trung niên kia không kịp chuẩn bị, bị đụng cho lảo đảo một cái, cự lực tràn trề ập tới khiến cho thân hình của hắn không ngừng quay cuồng, trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi. 

Kiếm quang lại lóe lên, biến thành mưa kiếm đầy trời chụp về phía hắn, đúng là kín không chỗ hở, chiêu chiêu đoạt mệnh! 

Có điều sau khi trải qua một hồi như thế, tên nam tử trung niên kia cũng kịp hồi thần lại. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, đưa tay tế ra một cái bí bảo hình cái xẻng, sau đó thôi động thế giới vĩ lực tiến vào trong đó, trái một xúc phải một xúc, vậy mà lại có thể phá tan

kiếm quang kia thành những mảnh nhỏ. 

Hắn dù sao cũng là một tên Khai Thiên ngũ phẩm uy tín lâu năm, tuy bị đánh lén khiến cho hắn ăn phải thiệt thòi lớn, nhưng sau khi ổn định lại trận cước thì hắn lập tức thể hiện ra nội tình cường đại của mình. 

Người đang cầm long văn cự thuẫn lại một lần nữa đánh tới, hắn giơ cao tấm chắn rồi hung hăng nện xuống. 

Tên nam tử trung niên kia giận tím mặt: "Chỉ là tam phẩm mà cũng dám làm càn ở trước mặt bản tọa!" 

Hắn mặc dù không thấy rõ rốt cuộc là ai đánh lén mình, nhưng vào giờ phút này khi thần niệm lan tràn ra, hắn đã có thể cảm giác được người đang đánh nhau với mình là một tên ngũ phẩm và một tên tam phẩm. 

Ngũ phẩm kia thì cũng thôi đi, tu vi ngang bằng với hắn, cũng đủ làm hắn phải kiêng kị. Thế nhưng tên Khai Thiên tam phẩm kia vậy mà cũng dám xông lên vuốt râu hùm, điều này thật sự làm cho hắn giận tím mặt. 

Đưa tay ra nắm lấy hư không, trên tay hắn lại xuất hiện một cái bí bảo trường tiên, trong trường tiên kia vang lên âm thanh nước sông cuồn cuộn, lực lượng hành Thủy tràn trề, bí bảo này rõ ràng là do

một con sông lớn luyện hóa mà thành. 

Hắc Hà lăng không quất roi, hung hăng đánh lên trên mặt cự thuẫn kia. Cự thuẫn phát ra một tiếng rên rỉ do không chịu nổi phụ trọng, mặt ngoài lập tức xuất hiện từng vết nứt, trong khi chủ nhân của cự 

thuẫn thì bay ra ngoài giống như một bao vải rách, thân hình hắn không ngừng quay cuồng, máu tươi bắn ra tung tóe trong hư không. 

Khai Thiên Tam phẩm giao đấu với Khai Thiên ngũ phẩm đúng là quá mức miễn cưỡng, nếu như cự thuẫn kia không phải là một món bí bảo phòng hộ không tệ, vậy thì chỉ sau một kích này, hắn sẽ liền vẫn lạc tại chỗ. 

Giờ phút này tuy hắn không có nguy hiểm về tính mạng, nhưng dưới một kích của địch nhân, đạo ấn của hắn lại đang chấn động không ngớt, đã tạm thời mất đi lực lượng để tiếp tục tác chiến. 

Thế nhưng sự hi sinh của hắn cũng không phải là không có giá trị. Nhân cơ hội này, kiếm quang đã phá toái kia lại một lần nữa nở rộ hào quang, lưu lại từng đạo vết kiếm trên người tên trung niên nam tử kia. 

Máu tươi văng ra tung tóe, tên nam tử trung niên kia sợ hãi không thôi. 

Một bước sai, từng bước sai, hắn vừa mới xuyên thẳng qua vực môn

thì liền bị đánh lén, điều này làm cho hắn hoàn toàn mất đi quyền chủ động trong trận chiến, đã triệt để rơi xuống thế hạ phong. 

Rốt cuộc là ai, là ai đã mai phục mình ở chỗ này. 

Máu tươi chảy xuôi theo vầng trán làm cho hai mắt hắn trở nên mơ hồ, tên nam tử trung niên kia đưa mắt nhìn bốn phía, rất nhanh liền thấy được một đạo thân ảnh đang lẳng lặng đứng nhìn mình ở một nơi cách đó không xa. 

Đồng tử của hắn không khỏi co rụt lại, thất thanh nói: "Là ngươi!" Người này đúng là Dương Khai! 

Dương Khai khí định thần nhàn đứng ở nơi đó, khóe miệng nhếch lên, vẽ ra một nụ cười chế nhạo: "Hắc Hà, bản tọa chờ ngươi đã lâu!" 

Tên nam tử trung niên kia nghe đối phương nói ra tục danh của mình thì liền cảm thấy kinh sợ: "Sao ngươi biết được lai lịch của bản tọa?" 

Dương Khai mỉm cười nói: "Ngươi cũng không phải không có người quen trong Càn Khôn điện, tùy tiện tìm hiểu một chút là có thể biết được lá bài tẩy của ngươi." 

Ngày đó, sau khi trở về từ cửa hàng đồ trang sức, Dương Khai liền để cho Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn đi điều tra. Hai người này đều là giang hồ lão luyện, có thể bất động thanh sắc tìm hiểu một chút tin

tức tình báo. 

Chân tướng tìm được làm cho Dương Khai không khỏi ngạc nhiên. Gia hỏa muốn bày rượu nói xin lỗi kia, tên là Hắc Hà Thiên Quân! 

Dương Khai chưa từng gặp gỡ tên Hắc Hà Thiên Quân này, cũng chưa từng nghe nói về hắn, thế nhưng danh xưng Hắc Hà này thì lại làm cho hắn cảnh giác. 

Nếu như hắn đoán không sai, vậy thì giữa mình và tên Hắc Hà Thiên Quân này có khả năng có một chút ân oán, còn nguồn gốc của ân oán này thì lại đến từ tên Phương Thái mà hắn đã giết chết lúc trước. 

Phương Thái là tạp dịch của Hỏa Linh Chi Địa, cũng là người bị Đoàn Hải dụ dỗ tiến vào trong Thất Xảo Địa giống như Dương Khai. Gia hỏa này nói bản thân đến từ Hắc Hà giới, trong tay còn có tín vật do vị tổ tông của thế giới kia lưu lại cho hắn. 

Hắn thoát khỏi sự trói buộc của càn khôn, tiến vào Tam Thiên thế giới này, tất nhiên là muốn nhờ vào tín vật để đi tìm trưởng bối nhà mình, cầu xin sự che chở của đối phương. Hắn đúng lúc bị bắt vào trong Thất Xảo Địa, bị hãm ở trong đó, không thể nào thoát ra được. 

Tên Đoàn Hải kia hiển nhiên cũng đã nghe qua tên tuổi của Hắc Hà Thiên Quân. Nếu như việc hắn dụ dỗ hậu bối của người ta làm tạp

dịch truyền đến tai Hắc Hà Thiên Quân, vậy thì đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Để tránh phiền phức ngày sau, hắn đã bày kế khiến cho Phương Thái chạy ra khỏi Thất Xảo Địa, sau đó lệnh cho Dương Khai đuổi theo truy sát. 

Dương Khai đến nay vẫn còn nhớ rõ, khi đó có hai vị Khai Thiên hạ phẩm đi cùng với hắn, bọn họ tìm được Phương Thái trong một Càn Khôn thế giới, sau đó Dương Khai tiến tới đơn đả độc đấu, giết chết đối phương dưới thương mình. 

Cũng chính vào lần đó, Dương Khai gặp được Hứa Hoảng, sau đó mới có chuyện Thất Xảo Địa náo loạn. 

Hứa Hoảng là Khai Thiên ngũ phẩm, tại thời điểm Dương Khai chém chết Phương Thái, hắn đang ẩn nấp ở một bên, nhìn thấy mọi chuyện một cách rõ rõ ràng ràng. Hắn phát giác ra được một chút ẩn tình, sau này có nói lại với Dương Khai, hắn nói rằng trong cơ thể của tên Phương Thái kia có một đạo cấm chế, ai giết chết hắn thì sẽ bị lưu lại một đạo lạc ấn ẩn nấp trên người. Lạc ấn này trừ phi Dương Khai tấn thăng Khai Thiên cảnh, nếu không căn bản là không có cách nào giải trừ được. 

Còn tác dụng lớn nhất của lạc ấn này chính là chỉ rõ hung thủ, ngày sau nếu đụng phải chủ nhân của lạc ấn này, vậy thì đối phương sẽ phát giác được hung thủ chỉ trong nháy mắt.

Dương Khai từ trước đến nay cũng không quá để tâm đến việc này, vũ trụ rộng lớn như vậy, sao hắn có thể trùng hợp đụng phải chủ nhân của dấu ấn kia được cơ chứ? 

Ai ngờ sự tình trên đời đúng là trùng hợp như vậy. Khi Dương Khai biết được danh hào của Hắc Hà Thiên Quân thì đầu hắn liền kịp thời nhảy số. 

Phương Thái đến từ Hắc Hà giới, còn tên kia thì lại có danh hào là Hắc Hà Thiên Quân, đối phương mười phần hết chín tám phần chính là người đã gieo xuống lạc ấn trên người Phương Thái. 

Nếu đúng là như vậy, vậy thì sự tình mình đánh chết Phương Thái e rằng cũng đã bại lộ. Tên Hắc Hà Thiên Quân này nhìn như chỉ tình cờ tuyển trúng một món đồ trang sức giống mình, nhưng thật ra, hắn đây là cố ý tiếp cận, làm vậy để dò xét mình. 

Nếu như đã biết việc này, Dương Khai sao có thể không phòng bị được? 

Theo đúng kế hoạch thì bọn họ chỉ cần ở đây nửa tháng là có thể rời khỏi Càn Khôn điện, tiếp tục lên đường. Nhưng hắn lại cố tình ở lại trong Càn Khôn điện hơn hai tháng, chính là vì chuẩn bị một kế hoạch. 

Kết quả của sự chuẩn bị này cũng cực kỳ rõ ràng, một hồi mai phục

 

này đã đánh cho Hắc Hà Thiên Quân không ngóc đầu lên được. 

Khác với Dương Khai đang khí định thần nhàn đứng ở bên kia, Hắc Hà Thiên Quân vào giờ phút này vừa giận lại vừa sợ, giận là vì mình khôn khéo một đời, vậy mà bất tri bất giác bị người khác tính kế, sợ 

là vì khí tức của hai tên Khai Thiên cảnh bên cạnh tiểu tử này không giống như những gì mình cảm nhận được trước đó. 

Trước đó tại thời điểm nhìn thấy ba người này, Hắc Hà Thiên Quân đã từng lặng lẽ điều tra tu vi của hai người bên cạnh Dương Khai. Nữ tử kia tuyệt đối có tu vi Khai Thiên tứ phẩm, còn tên nam tử kia thì chỉ là nhị phẩm. Còn về phần bản thân Dương Khai thì chỉ là Đế Tôn, hoàn toàn không được hắn để mắt tới. 

Nhưng sau lần giao thủ này, hắn mới biết rằng mình đã mười phần sai, tên nam tử kia không phải là nhị phẩm, mà là tam phẩm! Cái này thì cũng thôi đi, mấu chốt nằm ở chỗ nữ tử cầm kiếm kia, nàng ta vậy mà lại là ngũ phẩm!