Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4163: Cho Ta San Bằng Thành Trì Kia



Bây giờ đám người Dương Khai đang chiếm hết ưu thế. Hắc Hà lẻ loi một mình, phải vừa chạy trốn vừa chữa thương, chỉ cần bám theo hắn, không cho hắn thời gian chữa thương, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hao hết lực lượng của hắn, đến lúc đó, Hắc Hà chỉ có thể để mặc cho bọn hắn nhào nặn. 

Hắc Hà hiển nhiên cu ̃ng ý thức được điểm này, hắn liều mạng thoát khỏi truy binh ở phía sau, thế nhưng hắn đang bị trọng thương, sao có thể dễ dàng thực hiện việc này được? 

Song phương một đuổi một trốn, băng qua hơn phân nửa đại vực, trong lúc truy kích, Lô Tuyết còn không ngừng xuất thủ, chém ra từng đạo kiếm mang kinh thiên. Mặc dù bởi vì khoảng cách nên không thể làm được gì Hắc Hà, nhưng cũng dọa cho hắn hồn lìa khỏi xác, căn bản là không có thời gian dừng lại để chữa thương. 

"Tiểu bối chớ có khinh người quá đáng, con thỏ bị ép còn có thể cắn người, cùng lắm thì bản tọa đồng quy vu tận với các ngươi!" Sau cơn 

tức giận, Hắc Hà bắt đầu cách không chửi đổng. 

Dương Khai đứng ở trong phong xa cười nhạo không thôi, Hắc Hà càng như vậy thì càng chứng tỏ hắn đã cùng đồ mạt lộ, nếu không đường đường là Khai Thiên ngũ phẩm thì sao có thể hô lên những lời như vậy được. 

Mấy ngày sau, phong xa vòng qua một chỗ Càn Khôn thế giới, sau đó bỗng nhiên mất dấu Hắc Hà. 

Nhóm ba người Dương Khai cùng nhau cúi đầu nhìn về phía Càn Khôn thế giới kia. 

Thế giới này không khác Tinh Giới là bao, trong Tam Thiên thế giới có rất nhiều Càn Khôn thế giới như thế này, Hắc Hà đột nhiên biến mất không thấy đâu, ắt hẳn là đã trốn vào trong thế giới này. 

Không thể không nói đó là một sự lựa chọn sáng suốt, sau khi dung nhập vào trong Càn Khôn thế giới này, hắn chỉ cần thu liễm khí tức là sẽ có thể giống như một giọt nước dung nhập vào trong biển rộng, nếu như không có thủ đoạn đặc thù thì đừng hòng tìm ra được bóng dáng của hắn. 

Trong khi đám người Dương Khai thì lại thiếu hụt thủ đoạn như vậy! 

Khẽ nhíu mày lại, Dương Khai hơi trầm ngâm một chút, sau đó nhanh chóng quyết định: "Đáp xuống!"

Nếu không thừa cơ giải quyết mối phiền toái Hắc Hà này, vậy thì ngày sau hắn chắc chắn sẽ tiếp tục dây dưa với mình, vạn nhất Hắc Hà đi theo hắn chạy tới Tinh Giới, vậy thì mọi chuyện sẽ càng phiền hơn. 

Lô Tuyết tuân lệnh, ngự sử phong xa phóng về phía Càn Khôn thế giới kia. 

Mỗi một cái Càn Khôn thế giới đều có một tầng bình chướng vô hình, tầng bình chướng này bảo vệ cho võ giả của thế giới này, nhưng cũng là một tấm lưới trói buộc bọn họ. 

Chỉ khi thực lực đạt đến trình độ nhất định thì mới có thể thoát khỏi tầng trói buộc này, tiến vào thế giới bên ngoài càn khôn. 

Còn kẻ ngoại lai muốn đi vào thì cũng phải xông phá tầng trói buộc này rồi mới có thể tiến vào được. 

Loại trói buộc này tất nhiên không là gì đối với Lô Tuyết, nàng ta đột phá thứ này một cách dễ như trở bàn tay, sau đó liền thu hồi lại phong xa. Ba người quay đầu nhìn chung quanh, không biết gia hỏa Hắc Hà kia đã trốn ở đâu rồi. 

Bất quá điều này cũng nằm trong dự liệu của Dương Khai, nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ làm như thế. 

Nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, Dương Khai khẽ quát: "Đại Đế của thế

giới này đâu? Còn không mau ra đây bái kiến!" 

Thê giới này không kém hơn Tinh Giới là bao, Thiên Địa pháp tắc cũng ngang ngửa nhau, cho nên thế giới này tuyệt đối có Đại Đế, chỉ là số lượng nhiều hay ít thì phải xem xem dung lượng của thế giới này lớn đến cỡ nào. 

Tại thời điểm tiến vào Càn Khôn thế giới này, Dương Khai rõ ràng phát giác được mấy đạo thần niệm tiến đến điều tra mình, không cần phải nói, những đạo thần niệm này là do những Đại Đế của thế giới này phát ra. 

Đại Đế của mỗi thế giới đều nhận được sự tán thành của ý chí của Càn Khôn thế giới đó, điều này đem lại rất nhiều sự tiện lợi, nhất là có thể thôi động được thế giới vĩ lực của thế giới đó. 

Có thể nói, mặc dù các Đại Đế chỉ mới là Đế Tôn cảnh, chưa thể nhảy ra khỏi cảnh giới này, nhưng khi ở trên sân nhà của bọn hắn, bọn hắn lại có thể phát huy ra lực lượng của Khai Thiên cảnh. 

Dù sao thì chênh lệch căn bản nhất giữa Đế Tôn cảnh và Khai Thiên cảnh cũng chính là thiên địa vĩ lực. 

Lúc trước Đại Ma Thần họa loạn Tinh Giới, thôn phệ rất nhiều Ma Thánh, cũng phát huy ra được thực lực Khai Thiên cảnh, nhưng khi ở trong Tinh Giới, Dương Khai và các vị Đại Đế khác thôi động thiên

địa vĩ lực của Tinh Giới vẫn có thể chém chết được hắn. 

Bình thường mà nói, các Đại Đế khi ở trong Càn Khôn thế giới của mình nếu như dốc hết toàn lực thì có thể phát huy ra được chiến lực của một tên Khai Thiên hạ phẩm! Cho nên trong một vài càn khôn, có một số tên Đại Đế không muốn rời khỏi địa bàn của mình, bởi vì một khi rời đi thì bọn họ sẽ liền mất đi sự gia trì của thiên địa vĩ lực. 

Nhưng nhảy ra ngoài cũng có chỗ tốt, đó chính là có cơ hội dò xét được huyền bí của cảnh giới Võ Đạo cao hơn, chọn lựa như thế nào thì phụ thuộc vào mỗi người. 

Muốn tìm kiếm bóng dáng của Hắc Hà ở trong thế giới này, vậy thì xin Đại Đế của thế giới này giúp đỡ chính là sự lựa chọn tốt nhất, bọn hắn tuyệt đối biết Hắc Hà bây giờ đang ẩn thân ở nơi nào! 

Có điều làm cho Dương Khai cảm thấy không biết nói gì chính là, sau khi hắn nói ra những lời này, vậy mà lại không hề có động tĩnh gì. 

Các Đại Đế của thế giới này phảng phất như không nghe thấy vậy, hiển nhiên là bọn họ không thèm đếm xỉa đến hắn. 

Đầu tiên là vị khách không mời Hắc Hà tùy tiện xâm nhập nơi này, ngay sau đó đám người Dương Khai cũng đuổi theo vào đây, chỉ cần là người sáng suốt thì đều biết đây là một trận phân tranh giữa các

Khai Thiên cảnh, các Đại Đế của thế giới này bo bo giữ mình, không muốn dính vào trong đó thì cũng có thể thông cảm được. 

Dương Khai tất nhiên là sẽ không bỏ qua như vậy, hắn quan sát xung quanh một trận, gật đầu nói: “Đúng là một cõi yên vui hiếm thấy trên đời, tòa thành này có quy mô không nhỏ, nhân khẩu đông đảo, bách tính an cư lạc nghiệp, Đại Đế của thế giới này quản lý có phương pháp a." 

Quách Tử Ngôn và Lô Tuyết cũng thuận theo ánh mắt hắn nhìn xuống, chỉ thấy ở phía dưới có một tòa thành lớn khắc sâu vào trong tầm mắt. Bọn họ không biết Dương Khai bỗng nhiên bình phẩm tòa thành trì này để làm gì. 

"San bằng tòa thành này cho ta, không cần lưu lại người sống!" Dương Khai bỗng nhiên chỉ tay ra, khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn. 

Quách Tử Ngôn và Lô Tuyết quay đầu nhìn nhau, cả hai đều không che giấu được sự kinh ngạc trong ánh mắt của mình. 

Thời gian hai người đi theo Dương Khai không dài, nhưng cũng không phải ngắn, theo bọn hắn biết, Dương Khai cũng không phải là người hiếu sát, thậm chí có thể nói là một người ưa thích giảng đạo lý, sao bây giờ lại bỗng nhiên có mệnh lệnh ma đầu như vậy? 

Thành lớn ở phía dưới kia, nhân khẩu đâu chỉ có trăm vạn?

Đây là trăm vạn con người, không phải trăm vạn đầu gia súc! 

Trong khi Lô Tuyết vẫn còn đang chần chờ thì Quách Tử Ngôn đã ôm quyền, quát khẽ: "Vâng!" 

Nói xong, hắn lập tức bay tới chỗ tòa thành trì kia, không để ý tới thương thế chưa lành của mình, liều mạng thôi động thế giới vĩ lực, chầm chậm giơ lên một chưởng. Chỉ trong thoáng chốc, phong vân biến sắc, một thủ ấn vô cùng to lớn hình thành trên không trung của tòa thành trì này. Thuận theo hành động của Quách Tử Ngôn, thủ ấn khổng lồ kia chầm chậm ép xuống phía dưới. 

Lô Tuyết cảm thấy trái tim dâng lên đến cổ họng, trong khi Dương Khai thì chỉ khoanh tay cười lạnh. 

Bên trong thành trì, vô số người ngước đầu nhìn lên, cự chưởng che đậy quang minh trước mắt, khi nó rơi xuống, khí tức tử vong tràn ngập khắp nơi. 

Thành trì đại loạn! Tiếng thét hoảng sợ chói tai và tiếng kêu khóc vang tới tận mây xanh. 

Quách Tử Ngôn tuy chỉ là Khai Thiên tam phẩm, phóng tầm mắt khắp Tam Thiên thế giới thì không tính là gì, nhưng hắn vẫn có năng lực tiêu diệt một tòa thành trì như thế này. 

Mắt thấy bàn tay khổng lồ kia sắp sửa ấn xuống, bỗng nhiên có một

tiếng quát chói tai vang lên: "Dừng tay!" 

Cùng lúc đó, thiên địa vĩ lực của thế giới này bị điều động, biến thành lít nha lít nhít quang mang nghênh tiếp cự chưởng kia. Chỉ trong thoáng chốc, cự chưởng kia bị đánh thành cái sàng, trong khi Quách Tử Ngôn thì kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại mấy bước. 

Cư dân trong thành hiểm tử hoàn sinh, đều đang kinh ngạc thốt lên: "Là Khí Hải đạgLiSjḘi nhân!" 

"Khi Hải đại nhân tới cứu chúng ta!" 

"Khí Hải đại nhân cần phải làm chủ cho bọn ta a!" 

"Khí Hải đại nhân. . ." 

Vô số người ở phía dưới reo hò không thôi. 

Dương Khai hừ lạnh, quay đầu nhìn về phía kia, chỉ thấy bên kia có một lão già choai choai vội vã bay tới, vừa bay vừa chảy mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán. 

Lão giả này, hiển nhiên chính là Khí Hải đại nhân trong miệng của các cư dân trong thành trì ở phía dưới. 

Nếu như có thể thì hắn đương nhiên không nguyện ý hiện thân để dính vào trong cuộc chiến giữa các Khai Thiên cảnh như thế này, thế nhưng Dương Khai lấy tính mạng của trăm vạn cư dân trong tòa thành trì to lớn ở phía dưới để uy hiếp hắn, hắn có không tình

nguyện thì cũng phải xuất hiện. Dù sao hắn cũng là Đại Đế được ý chí của thiên địa này công nhận, nếu như hắn chỉ ngồi nhìn sinh linh nơi đây chết đi thì rất có thể sẽ nhận thiên địa phản phệ. 

Dương Khai cũng là Đại Đế nên am hiểu khá rõ về việc này. 

Đôi khi dùng hảo ngôn thuyết phục có độ hữu hiệu kém xa việc đi một nước cờ hiểm, hắn cũng không phải thật lòng muốn đồ sát trăm vạn con người ở dưới kia, cho dù lão già Khí Hải này không xuất thủ ngăn cản tại thời khắc sống còn thì Dương Khai cũng sẽ bảo Quách Tử Ngôn dừng tay. 

Dù sao hắn cũng không phải là tên ma đầu thật sự, phương pháp này mặc dù có hơi cực đoan mô ̣t chút, nhưng không thể không nói, hiệu quả của nó cũng khá là rõ rệt. 

"Thiên Niệm giới Khí Hải, bái kiến chư vị đại nhân!" Lão giả choai choai kia bay tới trước mặt Dương Khai, chắp tay thở dài nói. 

Dương Khai tỏ vẻ kiệt ngạo, khuôn mặt tràn đầy sát khí, ma tính mười phần, phảng phất như hắn đúng là một tên ma đầu tội ác tày trời vậy. Hắn liếc mắt nhìn qua đối phương, cười lạnh nói: "Sao không tiếp tục trốn nữa đi? Ta còn tưởng rằng ngươi không tính ra ngoài a." 

Lão già Khí Hải xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, bồi tội nói: "Lão hủ

đang trong lúc bế quan, không biết chư vị đại nhân giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, kính xin đại nhân thứ tội thứ tội!" 

"Đã biết mình có tội, vậy thì ngươi muốn chết như thế nào?" Dương Khai sát khí đằng đằng nói. 

"A?" Khí Hải lão già kinh hãi, hắn chỉ thuận miệng nói, người này còn tưởng là thật sao? Quả đúng là ma đầu a! Trong lòng lo sợ bất an, sợ hãi nói: "Xin mời đại nhân xử lý." 

Hắn tuy là Đại Đế, nhưng hắn cũng biết rằng dù cho bản thân đang ở trong Thiên Niệm giới, được thiên địa vĩ lực của thế giới này gia trì thì cũng không thể nào phản kháng được. 

Dương Khai âm trầm nói: "Vốn nên đem ngươi đi rút gân lột da, trừu hồn luyện phách để răn đe, có điều bản tọa bây giờ có việc quan trọng trên người, còn cần ngươi xuất lực một hai nên tạm thời tha cho ngươi không chết, nếu như có thể lập công chuộc tội thì chưa chắc không thể tha cho ngươi một con đường sống!" 

Khí Hải lão già phát khổ trong lòng, ẩn ẩn đoán được ý đồ của Dương Khai, cung kính nói: "Kính xin đại nhân dạy bảo cho." 

Dương Khai nói: "Bản tọa truy kích một tên ma đầu tới đây, tên ma đầu kia lại bỗng nhiên mai danh ẩn tích, nhất định là đã lẩn trốn ở trong này, ngươi thân là Đại Đế của thế giới này, bất kỳ sự tình gió

thổi cỏ lay nào cũng đều không thể thoát khỏi tai mắt của ngươi, nhanh chóng chỉ rõ phương hướng cho bản tọa, sau khi chuyện này thành công sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi." 

Truy kích ma đầu. . . Ngươi chính là đại ma đầu a! 

Khí Hải lão già oán thầm trong lòng nhưng không dám nói ra, chỉ khúm núm nói: "Đại nhân quá khen rồi, lão hủ tuổi già lực suy, mắt mờ. . ." 

Không đợi cho hắn nói xong, Dương Khai lại chợt quát một tiếng: "Quách Tử Ngôn, đạp bằng thành trì kia cho ta, không lưu lại bất kỳ ai!" 

"Ti chức lĩnh mệnh!" Quách Tử Ngôn trầm giọng nói. "Chờ một chút!" Khí Hải lão già vội vàng hô to. 

Dương Khai cười khẩy nói: "Ngươi còn muốn nói gì nữa?" 

Khí Hải lão già còn có thể nói cái gì? Hắn thật lòng không muốn dính vào trong hồi phân tranh này, bất kể là Dương Khai hay là Hắc Hà thì cũng đều không phải là tồn tại mà thế giới của hắn co ́thể trêu chọc nổi. Thế nhưng Dương Khai làm ra hành vi ma đầu như vậy khiến hắn căn bản là không có sự lựa chọn nào khác. 

Lặng lẽ lườm Dương Khai một cái, lão già Khí Hải ổn định lại tinh thần, lên dây cót tinh thần, nói: "Kính thưa đại nhân, Thiên Niệm giới của ta là hạ giới của Kính Hoa Thủy Nguyệt, hết thảy mọi thứ trong thế giới này đều thuộc quyền sở hữu của Kính Hoa Thủy Nguyệt." 

Dương Khai nghe thấy vậy thì thần sắc khẽ động: "Kính Hoa Thủy Nguyệt?" 

Hắn lập tức nghĩ đến một nữ nhân có bộ dạng nhỏ nhắn xinh xắn.