Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4164: Cùng Đồ Mạt Lộ



Thiên Niệm giới là hạ giới của Kính Hoa Thủy Nguyệt, nói một cách khác, Kính Hoa Thủy Nguyệt kia cũng nằm trong đại vực này, hơn nữa khoảng cách từ đó đến đây cũng không xa, cũng giống như Tam Hoán giới và Kim Dương đại lục là hạ giới của Hư Không Địa hiện tại vậy. 

Hư Không Địa hiện tại nắm trong tay hơn mười cái Càn Khôn thế giới, Tam Hoán giới và Kim Dương đại lục chỉ là hai trong số đó, bên trong những Càn Khôn thế giới này có đủ loại sản vật và nhân lực tài nguyên, tất cả đều thuộc quyền sở hữu của Hư Không Địa. 

Có những Càn Khôn thế giới này làm hậu thuẫn, nhân tài sẽ được cung cấp một cách liên miên bất tuyệt, thậm chí ở bên trong một số càn khôn hạ giới sẽ còn dựng dục ra một ít bảo vật cực kỳ hi hữu. 

Dương Khai cũng khá quen thuộc với Kính Hoa Thủy Nguyệt này. Lúc trước tại thời điểm tranh đoạt thi thể Kim Ô trên Thái Dương 

Chi Tinh, Dương Khai đã gặp được một cô nàng Khai Thiên tứ phẩm đến từ Kính Hoa Thủy Nguyệt. 

Tâm tư dập dờn một trận, sau đó Dương Khai liếc mắt nhìn qua lão già Khí Hải kia: "Có biết Nguyên Tiểu Man không?" 

Lão già Khí Hải nghe thấy vậy thì đại hỉ: "Đại nhân quen biết Tiểu Man tiền bối sao?" 

Dương Khai hừ hừ nói: "Quen biết, sao lại không quen biết? Có điều dù cho Nguyên Tiểu Man ở đây thì cũng không dám mảy may ngỗ nghịch bản tọa, huống hồ là ngươi? Quách Tử Ngôn, đạp bằng thành trì kia cho ta!" 

"Vâng!" 

"Dừng tay a, dừng tay!" Lão già Khí Hải quá mức sợ hãi, hắn khiêng ra Kính Hoa Thủy Nguyệt chính là vì muốn khiến cho Dương Khai sợ ném chuột vỡ bình, ai ngờ người trước mắt này lại không thèm để ý tới thượng tông, cho dù biết thế giới này là hạ giới của Kính Hoa Thủy Nguyệt thì vẫn không kiêng kị một chút nào. 

Thiên Niệm giới rốt cuộc đã trêu ghẹo phải ai, sao lại vô duyên vô cớ phải gặp kiếp nạn này? Lão già Khí Hải chỉ cảm thấy trong lòng bi phẫn đến tột đỉnh. 

Nhân vật như vậy, căn bản không phải là người mà Khí Hải hắn co ́

thê ̉trêu chọc, cũng không phải người mà Thiên Niệm giới có thể trêu chọc. 

"Ta dẫn ngươi đi, ta dẫn ngươi đi, kính xin đại nhân thủ hạ lưu tình!" Lão già Khí Hải thần sắc uể oải, thầm hạ quyết tâm. Mặc dù không biết vị Khai Thiên cảnh trước đó chạy đến nơi này có lai lịch gì, nhưng giờ phút này nếu như không thuận theo tâm ý của tên ma đầu trước mắt kia, vậy thì trăm vạn người ở phía dưới kia e rằng đều sẽ phải gặp nạn. 

Xem xét thời thế, lão già Khí Hải chỉ có thể làm ra lựa chọn này. Hắn âm thầm quyết định, chờ cho chuyện ở chỗ này xong xuôi, hắn nhất định phải đi một chuyến đến Kính Hoa Thủy Nguyệt, tìm cường giả trong tông môn để làm chủ cho mình. 

"Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế?" Dương Khai hừ lạnh: "Dẫn đường đi!" 

Lão già Khí Hải thở dài một tiếng, đi trước dẫn đường. 

Dương Khai gọi Quách Tử Ngôn quay về, bảo hắn và Lô Tuyết đi theo sau lưng. 

Không bao lâu sau, một nhóm mấy người Dương Khai liền bay tới một vùng biển lớn, ở phía dưới có một hòn đảo nhỏ. Đi đến đây, Lão già Khí Hải liền dừng bước không tiến, không ngừng nháy mắt ra

dấu cho Dương Khai. 

Dương Khai hiểu ý, cười lạnh nói: "Chính là nơi đây sao, đúng là một chỗ tốt để an nghỉ a." 

Hắn thả ra thần niệm nhưng lại không cảm giác được bất kỳ tia khí tức nào của Hắc Hà, những chuyện này cũng khó trách hắn. Hắc Hà dù sao cũng là Khai Thiên ngũ phẩm, thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn. 

Hắn ẩn thân trong hòn đảo nhỏ này, nếu như không được Đại Đế của thế giới này chỉ dẫn, vậy thì đám người Dương Khai căn bản là đừng nghĩ tới việc tìm ra bóng dáng của hắn. 

"Không muốn chết thì lui ra xa một chút." Dương Khai phất phất tay với lão già Khí Hải, người sau giống như được đại xá, lập tức trốn đi xa, chỉ trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng đâu nữa đâu nữa. 

Đối với hắn mà nói, chỉ dẫn một chút về phương vị của Hắc Hà cho Dương Khai đã là cực hạn, hắn chắc chắn sẽ không đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm như là dính vào trận chiến giữa các Khai Thiên cảnh. 

Sau khi nhìn chăm chú một hồi, Dương Khai chợt hỏi: "Có thể nhìn ra được gì không?" 

Quách Tử Ngôn và Lô Tuyết nhao nhao lắc đầu, biểu thị mình không

phát hiện được gì. 

Dương Khai biết lão già Khí Hải kia không có khả năng lừa gạt mình về việc này, nếu hắn đã ra hiệu rằng người ở chỗ này, vậy thì sẽ tuyệt đối không sai, trừ phi Hắc Hà có năng lực lừa gạt được lão già Khí Hải. 

Khả năng này không lớn, hắn thân là Đại Đế, được thiên địa ý chí tán thành, vì vậy cho dù là gió thổi cỏ lay thì hắn cũng có thể phát giác ra được. 

Đảo nhỏ không lớn, không có người ở, Dương Khai cũng không làm kiểu, khua tay nói: "Lôi hắn ra cho ta." 

Quách Tử Ngôn và Lô Tuyết lập tức xông ra ngoài, thi triển thủ đoạn điên cuồng công kích hòn đảo nhỏ kia. 

Đảo nhỏ rất nhanh liền phá toái, một tia khí tức mịt mờ chợt xuất hiện, hai mắt Lô Tuyết lóe lên tinh quang: "Tìm được rồi!" 

Nàng ta chém ra một kiếm, nước biển đang gào thét chợt biến thành băng phong vạn lý! 

Một tiếng ầm ầm nổ vang, một bóng người từ dưới biển phá băng mà ra, bộ dạng chật vật, khí tức uể oải, không phải Hắc Hà thì là ai? Lúc trước hắn bị Mi Tâm Kiếm của Lô Tuyết chém trọng thương, tại thời điê ̉m chạy trốn lại bị đả kích liên tục, tuy hắn là ngũ phẩm nhưng

cũng có hơi không thể chịu nổi, nếu không phải như vậy thì hắn cũng sẽ không trốn vào trong thế giới này để tìm kiếm địa phương chữa thương. 

Nhưng chưa được bao lâu thì bản thân lại bị bại lộ hành tung, trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy vừa kinh vừa sợ, quát ầm lên: "Tiểu bối, làm người lưu một đường, ngày sau dễ nói chuyện, giữa ngươi và ta cũng không có thâm cừu đại hận, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như 

vậy?" 

Dương Khai ha ha cười nói: "Chính ngươi tới tìm ta để gây phiền toái, đến bây giờ thì lại nói lời này, ngươi không biết xấu hổ ư?" 

Hắc Hà tất nhiên là không biết xấu hổ, nếu hắn sớm biết Dương Khai mang theo một vị Khai Thiên ngũ phẩm bên người thì hắn chắc chắn sẽ không lỗ mãng như vậy. Mặc dù hắn có thể xác định Dương Khai đã giết chết một tên hậu bối của hắn, nhưng người chết thì không thể phục sinh, vì một tên hậu bối đã chết mà trở thành địch nhân của một tên Khai Thiên ngũ phẩm ngang cấp với mình là một việc cực kỳ ngu ngốc. 

Hắc Hà co ́thể một đường tu hành đến Khai Thiên ngũ phẩm, tất nhiên không phải là người không biết tốt xấu, ngược lại, thật ra hắn là một người rất biết cách xem xét thời thế.

Nếu như Lô Tuyết sớm lộ ra khí tức Khai Thiên ngũ phẩm, vậy thì Hắc Hà nói không chừng sẽ coi như không nhìn thấy Dương Khai. 

Nhưng hiện tại nói gì thì cũng đều đã trễ rồi. 

Sau khi bức bách hắn chạy ra, Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn ầm ầm xông lên, hợp lực đuổi đánh Hắc Hà tới cùng. Quách Tử Ngôn chỉ là tam phẩm, giao đấu với ngũ phẩm là một việc quá mức miễn cưỡng, có điều trạng thái hiện tại của Hắc Hà không tốt, hắn chỉ cần kiềm chế ở một bên, tuyệt đại bộ phận áp lực đều do Lô Tuyết gánh chịu, cho nên cũng không có gì nguy hiểm. 

Cục diện càng lúc càng xấu, khuôn mặt Hắc Hà lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn ẩn ẩn cảm giác rằng mình sắp sửa phải viết di chúc ở đây rồi. Hắn không phải là không muốn trốn, thế nhưng hắn chạy trốn không thoát a. Trong lòng cảm thấy hối hận đan xen, hắn bi phẫn giận dữ hét lên: "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào thì nói ra đi, Hắc mỗ nhận thua." 

Dương Khai ha ha cười lạnh, không nói một lời, bộ dạng giống như nhất định phải đưa hắn vào chỗ chết vậy! 

Trái tim của Hắc Hà chìm xuống đáy cốc, có điều cũng chính vì thái độ của Dương Khai như vậy nên đã kích phát quyết tâm liều chết của hắn. Lúc này hắn không thèm để ý tới tiêu hao của mình, chiêu

thức đại khai đại hợp, lấy mạng đổi mạng! 

Quách Tử Ngôn bị đánh cho phun máu, không địch lại nên đành phải tránh lui. Trước đó trong lòng Hắc Hà còn có hi vọng nên còn lưu lực, vì vậy hắn còn có thể dính vào một chút, hiện tại Hắc Hà hung hãn không sợ chết nên hắn không có cách nào tham chiến nữa, chỉ có thể du tẩu ở một bên, viễn trình trợ giúp một vài bí thuật không đau không ngứa. 

Một tiếng ầm ầm chợt vang lên, một cái hố đường kính mấy trăm dặm đột nhiên xuất hiện trên mặt biển, nước biển trong hố đồng thời bốc hơi, thiên địa vù vù, vô số vết nứt hư không hiện ra giống như những con cá nhỏ du tẩu vô chừng. 

Hai vị Khai Thiên ngũ phẩm ra tay đánh nhau khiến cho thế giới này cũng có hơi không chịu nổi, cũng may các Đại Đế của thế giới này đã sớm chú ý đến trận chiến này, không ngừng điều động thiên địa vĩ lực để dẹp yên dư ba chiến đấu, nếu không vùng biển này e rằng đã bị phá hủy đến mức sinh linh đồ thán, hủy diệt hầu như không còn. 

Một lần liều mạng này của Hắc Hà cũng đem lại hiệu quả vô cùng rõ ràng. 

Lô Tuyết mới tấn thăng ngũ phẩm trong một khoảng thời gian quá ngắn, không kịp lắng đọng và củng cố tu vi của mình, trước đó Mi

Tâm Kiếm có thể trọng thương Hắc Hà, toàn bộ nhờ vào việc Dương Khai vận dụng Hồ Lô Đằng đánh ra một kích xuất kỳ bất ý đánh lui Hắc Hà, hơn nữa bí thuật Mi Tâm Kiếm này cũng gây ra tiêu hao quá lớn, Lô Tuyết không thể nào thi triển ra lần hai trong một khoảng thời gian ngắn được. 

Lần va chạm này làm cho Lô Tuyết lập tức rơi xuống hạ phong, thân thể mềm mại bay ngược ra ngoài giống như một bao vải rách, thân giữa không trung miệng phun tiên huyết, khí tức uể oải đến cực điểm. 

Cơ hội tốt! Hắc Hà thấy thế thì không chút do dự xoay người bỏ chạy, muốn phóng ra khỏi thế giới này. 

Quách Tử Ngôn muốn ngăn cản, lại bị hắn quất một roi đánh bay ra ngoài. 

Dương Khai lắc lư thân hình, Không Gian Pháp Tắc gia trì, lập tức đi tới trước mặt Lô Tuyết, đưa tay đỡ lấy nàng. 

Lô Tuyết ho ra một ngụm máu bầm, cắn răng nói: "Đại nhân, ti chức còn có thể tái chiến!" 

Dương Khai gật đầu đáp lại: "Yên tâm, hắn chạy không thoát." 

Trong lúc nói chuyện, hắn đưa tay nắm lấy hư không, trảo ra một chuỗi bồ đào.

Bồ đào kia vừa ra trận thì liền hai tay chống nạnh, bật cười ha ha: "Bồ đại gia tới rồi!" Tiếng nói vừa dứt thì hắn liền phát giác có điểm không đúng, quay sang trợn mắt nhìn Dương Khai: "Tiểu tử thúi ngươi muốn làm gì, ta liều mạng với ngươi!" 

Hai cái tay ngắn không ngừng cào cào, bộ dạng giống như muốn liều mạng với Dương Khai, nhưng Dương Khai đã hái được một hạt bồ đào từ trên đỉnh đầu của hắn, sau đó lại một lần nữa nhét hắn vào trong Tiểu Huyền Giới. 

Dương Khai lại đem bồ đào nhét vào trong miệng Lô Tuyết: "Ăn!" 

Lô Tuyết trực tiếp nuốt vào bụng, chỉ một chớp mắt sau, đôi mắt ảm đạm chợt nở rộ hào quang kinh người. 

Trong Vô Lão Chi Địa kia, Dương Khai tổng cộng lấy được ba cây thánh dược, đều có thần hiệu, trong đó Huyền Thải Huyễn Cô có hiệu quả gây ảo giác không phải tầm thường. Hồ Lô Đằng thì lại càng ghê gớm, bảy cái tiểu hồ lô thai nghén ra lực lượng  m Dương Ngũ Hành ngũ phẩm, co ́thể mượn nhờ Hồ Lô Đằng để bộc phát ra một kích của Khai Thiên ngũ phẩm. 

Còn Bồ Bách Hùng mặc dù không có năng lực đối địch, nhưng nó lại là thánh dược khôi phục chữa thương! 

Dương Khai trước trước sau sau nếm qua hai hạt bồ đào, tất nhiên

thấu hiểu rất rõ về điều này. 

Dược hiệu mênh mông nổ tung trong bụng, sinh cơ bàng bạc làm dịu huyết nhục và kinh mạch, chỉ trong nháy mắt, thương thế của Lô Tuyết giảm đi hơn phân nửa, khí thế vốn uể oải một lần nữa quét ngang hư không. 

"Đa tạ đại nhân!" Lô Tuyết cảm kích nói. 

"Đuổi kịp hắn, đừng giết chết!" Dương Khai phân phó nói. 

Lô Tuyết gật đầu, biến thành một đạo kiếm quang, bay thẳng ra thiên ngoại, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không thấy đâu nữa. 

Dương Khai lại đi tới bên người Quách Tử Ngôn thăm dò một phen, phát hiện hắn cũng không có gì đáng ngại, chỉ là do tiêu hao quá lớn, mặc dù cũng có thương thế nhưng cũng không quá nghiêm trọng. 

Một lát sau, Dương Khai và Quách Tử Ngôn cu ̃ng xông lên trời. 

Sau khi ba người bọn họ rời đi hết, trên không trung của hải vực hỗn loạn này mới xuất hiện một đạo lại một đạo thân ảnh. 

Những người này lấy lão già Khí Hải kia cầm đầu, tổng cộng có chín người, tất cả đều là Đại Đế của thế giới này! 

Nhìn qua chiến trường tàn phá phía dưới, sau đó lại nhìn qua nước biển khuấy đảo không thôi và pháp tắc phá toái ở nơi đây, sắc mặt của một đám Đại Đế âm trầm như nước, lòng thầm sợ hãi, cái này đúng là người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống. Nhưng mà việc này liên quan đến tranh đấu giữa các Khai Thiên cảnh, bọn hắn cũng vô lực ngăn cản, cũng may trận đấu này nhanh chóng kết thúc, không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với thế giới này. 

"Nơi này có đồ vật!" Một vị Đại Đế bỗng nhiên có chỗ phát hiện, đưa tay nhiếp lấy một mai không gian giới chỉ vào trong tay, thần niệm đảo qua điều tra, sau đó đứng chết trân tại chỗ! 

Các Đại Đế khác thấy thế thì vội vàng hỏi thăm tình huống. Đến khi biết được chân tướng thì ai nấy cũng đều mừng rỡ như điên. 

Bởi vì trong không gian giới chỉ này lại có tới mấy vạn mai Khai Thiên Đan, đối với bất kỳ một tên Đế Tôn cảnh nào thì cũng đều là một món tài sản vô cùng khổng lồ.