Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4167: Hư Không Trở Về



Mặc dù nghi hoặc, nhưng Ngọc Như Mộng cũng không đánh mất lễ nghi, nàng nhìn ba người rồi mỉm cười gật đầu: "Làm phiền ba vị một đường bảo vệ, thiếp thân thay mặt phu quân cám ơn chư vị." 

Đám người Lô Tuyết vội vàng đáp lại, trong lòng cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Tu vi của Ngọc Như Mộng trong mắt bọn hắn mặc dù không tính là gì, nhưng dung nhan xinh đẹp vũ mị này thì lại là cả thế gian khó tìm. Bọn hắn đều cảm thán một tiếng, đại nhân nhà mình diễm phúc không cạn a. 

Lại thuận miệng hàn huyên với Ngọc Như Mộng vài câu, Dương Khai lúc này mới biết được, nàng sở dĩ xuất hiện ở chỗ này, chính là để đưa đồ ăn cho A Đại. 

Đông đảo Đại Đế trong Tinh Giới đều đang bế quan, chiến lực cao cấp trong Tinh Giới cũng chỉ còn lại một mình nàng. A Đại một mực ngủ say ở bên ngoài, đưa mắt nhìn chằm chằm Tinh Giới, tuy nói 

Dương Khai năm đó đã từng có ước định với hắn, nhưng đầu óc của gia hỏa này không được tốt lắm, nói không chừng đến lúc nào đó sẽ vô tâm nuốt mất Tinh Giới. 

Để ổn định hắn, Ngọc Như Mộng cứ cách một đoạn thời gian sẽ đi đưa một chút đồ ăn cho hắn. 

Đồ ăn của hắn đều do Hồng Trần Đại Đế năm đó dùng tử tinh trong tinh vực hạ vị diện luyện chế ra, là tồn tại cùng loại với Nhất Giới Châu. 

Dương Khai gật đầu, kéo lấy Ngọc Như Mộng, lắc mình một cái liền đi tới trước mặt A Đại. 

So với đầu quái vật khổng lồ này, Dương Khai đơn giản giống như một con kiến đứng trước mặt một con voi lớn. Lúc trước hắn thi triển Long Hóa bí thuật, hóa thân Bán Long thì mới có thể tiến vào trong lỗ mũi của A Đại, bứt lấy một cọng lông mũi của hắn, từ đó có thể tưởng tượng được, hình thể của bộ tộc Cự Thần Linh khổng lồ đến mức nào. 

"A Đại, A Đại!" Dương Khai tràn đầy nhiệt tình ngoắc ngoắc, đám người Lô Tuyết đứng nhìn cách đó không xa nơm nớp lo sợ, sợ Cự Thần Linh thở ra một hơi là sẽ khiến cho Dương Khai hồn phi phách tán.

A Đại lúc này đang không ngừng nhấm nuốt, trong miệng vang lên những tiếng răng rắc răng rắc, khi nghe được thanh âm này thì duỗi cổ về phía trước. đưa mắt cẩn thận nhìn xem, sau đó hắn bỗng nhiên toét miệng nói: "Là con kiến nhỏ nhà ngươi, A Đại nhận ra ngươi!" 

Dương Khai cười hắc hắc nói: "Xem ra ngươi cũng không quá ngu." 

"A Đại nhận ra ngươi, A Đại đói bụng, A Đại muốn ăn!" Cự Thần Linh cúi người, phảng phất như cả vũ trụ đều áp bách tới, điều này lập tức khiến cho Dương Khai đổ mồ hôi lạnh. 

Tính tới hiện tại, hắn cũng coi như thấy được một chút phấn khích của thế giới bên ngoài càn khôn, ngay cả Khai Thiên thượng phẩm cũng thấy qua mấy vị, nhưng nếu đặt những Khai Thiên thượng phẩm kia ở trước mặt tôn Cự Thần Linh này, vậy thì uy thế của bọn họ vẫn không bì kịp một phần vạn của nó a. 

Không hổ danh là giống loài đứng đầu nhất trong cả hoàn vũ! Cũng may tộc nhân của bộ tộc này vô cùng thưa thớt, trí tuệ không cao, nếu không trên đời này đâu còn không gian cho những giống loài khác sinh tồn a. 

Đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu, bất quá cũng chỉ như vậy thôi. 

Trong lúc hắn đang nói chuyện, cái bụng hắn lại vang lên một trận

thanh âm giống như sấm rền, vang dội điếc tai, điều này khiến cho sắc mặt của đám người Lô Tuyết biến thành màu đất. 

Dương Khai vội vàng chọt chọt Ngọc Như Mộng ở bên cạnh, người sau hiểu ý, lại ném một ít Nhất Giới Châu qua bên kia. 

"Cót ca cót két. . ." A Đại nhai rất vui vẻ. 

Dương Khai nào còn dám tiếp tục ở lại, ở lại có khi đối phương lại tìm mình đòi đồ ăn. Hắn phất tay với đám người Lô Tuyết rồi nói: "Các ngươi lưu lại nơi này!" 

Thiên Địa pháp tắc của Tinh Giới đã bị tàn phá, căn bản là không có cách nào tiếp nhận những tồn tại quá mức cường đại. Đám người Lô Tuyết ai nấy cũng đều là Khai Thiên cảnh, để bọn họ tùy tiện tiến vào Tinh Giới có khi sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho Tinh Giới. 

Để mọi việc được giải quyết ổn thỏa, bọn hắn ở lại bên ngoài thì sẽ tốt hơn. 

Đám người Lô Tuyết tuân lệnh gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Dương Khai và Ngọc Như Mộng tiến vào trong Tinh Giới. 

Sau khi hai người rời đi, ba người mới hai mặt nhìn nhau một chút, sau đó không chút dấu vết lui ngược về sau, mãi đến khi đã lùi ra một khoảng cách rất xa thì mới dừng lại.

Không thể nào làm khác được, Cự Thần Linh mang tới cảm giác áp bách quá mức mạnh mẽ, ai cũng không dám áp sát hắn quá gần. 

Tinh Giới tàn phá, Thiên Địa pháp tắc hỗn loạn, khắp nơi trong hư không đều là vết nứt, là vết tích lưu lại từ trận đại chiến xảy ra vài thập niên trước. Trong mấy chục năm này, Tinh Giới băng băng chạy trên con đường dẫn tới sự diệt vong, chư vị Đại Đế cũng vô lực xoay chuyển trời đất. 

Pháp tắc hỗn loạn, kéo theo điều kiện sinh tồn của Tinh Giới cũng trở nên ác liệt đến cực điểm, khắp nơi không ngừng xảy ra thiên tai, mỗi năm đều tạo thành tổn thất khó có thể tưởng tượng được cho sinh linh của Tinh Giới, cắt sâu thêm từng đạo vết thương máu chảy đầm đìa trên cơ thể vốn đã rách nát không chịu nổi của Tinh Giới. 

Đông Vực, trên biển lớn, một chiếc lâu thuyền đang bỏ chạy thục mạng trên đại dương bao la. Ở sau lưng chiếc thuyền đó là những cơn sóng biển mấy cao trăm trượng quét tới từ tứ phía, cả bầu trời âm âm u u, đông đảo võ giả trên lâu thuyền mặc dù đã ra sức ngăn cản nhưng cũng khó có thể chống đỡ được sức mạnh kinh khủng của tự nhiên. 

Tiếng kêu hoảng sợ cùng tiếng la khóc vang lên liên miên, mấy trăm người trên thuyền đều tỏ vẻ tuyệt vọng.

Nam Vực, dãy núi chấn động, đại địa nứt ra từng đạo khe rãnh to lớn, từ trong khe rãnh kia phun ra nham tương cực nóng, phá hủy từng tòa sơn trại, vô số người mất đi gia viên, rất nhiều thế lực lấy Thanh Dương Thần Điện cầm đầu hợp lực ngăn cản tai họa nhưng cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, chỉ có thể tận lực giảm bớt thương vong. 

Tây Vực, bão cát cuốn tới, thôn phệ hết thảy mọi thứ trên dọc đường, tại biên giới đại mạc, gia chủ của Lưu gia vừa mới tân sinh nhìn qua bão cát khủng bố phô thiên cái địa kia, khuôn mặt hắn chuyển sang màu đất, ngoài miệng nỉ non: "Xong, hết thảy đều xong!" 

Khi lưỡng giới đại chiến xảy ra, bởi vì kẻ phản bội Dạ Ảnh Đại Đế xuất thân từ Tây Vực, lại bởi vì lưỡng giới thông đạo được xây dựng tại Tây Vực, cho nên tổn thất của Tây Vực là thảm trọng nhất. 

Từ khi lưỡng giới đại chiến kết thúc đến lúc này cũng đã khoảng chừng 70 năm, Lưu gia là gia tộc quật khởi sau lưỡng giới đại chiến, gia chủ của bọn họ cũng rất có năng lực, những năm gần đây dẫn dắt Lưu gia phồn thịnh tiến về phía trước. Nhưng khi đứng trước mặt cơn bão cát kinh khủng này, bất kỳ thủ đoạn nào cũng đều tỏ ra yếu ớt, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cơn bão cát này đột kích, âm thầm cầu nguyện phòng hộ đại trận nhà mình có thể ngăn cản được

cơn thịnh nộ này của tự nhiên. 

Có điều gia chủ của Lưu gia cũng rõ ràng trong lòng, tai họa khủng bố như thế, nhà mình căn bản là ngăn cản không nổi, sau lần này, cũng không biết còn bao nhiêu người có thể may mắn sống sót? 

Bắc Vực, tuyết lớn tung bay, khí hậu rét lạnh đến cực điểm, trên những hồ nước kia, mặt băng dày đến ba thước, luồng không khí lạnh đột kích, băng phong tất cả sinh cơ. 

Có điều so với những địa vực khác, tình huống của Bắc Vực là tốt nhất, bởi vì Bắc Vực có Lăng Tiêu cung tọa trấn, rất nhiều đệ tử Lăng Tiêu cung sau khi tu luyện có thành tựu thì đều sẽ đi ra ngoài lịch luyện, hơn nữa chống cự thiên tai chính là sự ma luyện tốt nhất. 

Trước một tòa thành lớn, có một tòa cung điện lơ lửng giữa không trung, trên cung điện có bốn chữ lớn được chiếu sáng rạng rỡ, đây rõ ràng chính là Tuế Nguyệt Thần Điện. 

Trên bậc thang của đại điện có hai bóng người đứng sừng sững, một nam một nữ, nam mái đầu bạc trắng, bay lên theo gió, trên người khoác một kiện áo choàng trắng như tuyết bay phấp phới, lộ ra vẻ anh vĩ bất phàm, nữ tử dung nhan tuyệt mỹ, tư thái yểu điệu, duyên dáng yêu kiều, phảng phất như một đóa hoa sen mới nở. 

Hai người nhìn chằm chằm luồng không khí lạnh đang đột kích tới

kia, vẻ mặt của bọn họ đều vô cùng nghiêm túc. 

Mặc dù thực lực hiện tại của hai người không thấp, lại có thần vật như Tuế Nguyệt Thần Điện tương trợ, nhưng khi đối mặt với thiên uy kinh khủng như thế này thì cũng không dám chủ quan một chút nào, bởi vì ở sau lưng bọn hắn còn có mấy trăm vạn người đang mong mỏi và hy vọng vào bọn hắn. 

"Đến rồi!" Dương Tuyết khẽ quát một tiếng. 

Dương Tiêu gật đầu, hít vào một hơi thật dài. 

Chỉ một chớp mắt sau, hai người cùng nhau nhấc tay lên biến hóa pháp quyết, không ngừng kết ấn, sau đó bỗng nhiên đánh ra, một tiếng lẩm bẩm chợt vang vọng khắp đất trời. 

Tuế Nguyệt Khô Vinh, Như Thoi Như Mộng! 

Luồng không khí lạnh phô thiên cái địa tiến đến trong nháy mắt này giống như lâm vào một loại trạng thái đình trệ quỷ dị, thời gian trong nháy mắt này hình như cũng đã dừng lại. 

Mắt thấy cảnh này, trong thành trì kia vang lên những tiếng reo hò ngút trời. 

"Song Tử đại nhân thần uy cái thế!" 

"Song Tử đại nhân tốt."

"May mà có Song Tử đại nhân a, bằng không chúng ta liền xong rồi." . . . 

Những năm gần đây, Dương Tiêu Dương Tuyết nhiều lần xuất thủ ngăn cản thiên tai trong Bắc Vực, cứu mạng vô số Nhân tộc, ma luyện bản thân, đồng thời đánh ra xưng hào Tuế Nguyệt Song Tử. 

Thế nhưng những lời khen ngợi phô thiên cái địa lại không làm cho bọn hắn tươi cười nổi, biểu lộ của hai người lúc này lại càng thêm ngưng trọng. 

Dương Tiêu cắn răng nói: "Tiểu cô cô, luồng không khí lạnh lần này hình như còn mạnh hơn trước đó một chút." 

Dương Tuyết gật đầu nói: "Chịu đựng được không?" 

"Nói đùa, ta mà chịu không được sao?" Dương Tiêu kiệt ngạo trả lời: "Tiểu cô cô ngươi nếu như chịu không được thì nói sớm một chút, dù sao ngươi cũng là nữ nhân a, một đại nam nhân như ta. . . Ách, ta chịu không được rồi!" 

Dương Tuyết sắc mặt biến hóa, không chút do dự tế ra Vô Tận Sa Lậu, hợp lực thôi động với Dương Tiêu. Một vạn lẻ tám hạt Tuế Nguyệt Thần Sa trong Vô Tận Sa Lậu kia bay múa xông ra ngoài, đánh vào trong luồng không khí lạnh kia. 

Chỉ trong thoáng chốc, uy năng của luồng không khí lạnh yếu bớt đị

với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được. Bị Tuế Nguyệt Thần Sa cải biến tốc độ thời gian trôi qua, luồng không khí lạnh suy yếu đi một cách nhanh chóng. 

Nhưng luồng không khí lạnh này lại kéo dài liên miên bất tuyệt. 

Tuế Nguyệt Song Tử cắn chặt răng, liều mạng thôi động đế nguyên giằng co với luồng không khí lạnh kia. 

Đúng vào lúc này, một âm thanh bỗng nhiên vang lên từ sâu trong đáy lòng của hai người: "Làm không tệ!" 

Hai người đều sững sờ, ngay sau đó liền nhìn thấy một bàn tay vô hình tại đột ngột xuất hiện trong luồng không khí lạnh, đại thủ nhẹ nhàng phất một cái, luồng không khí lạnh làm cho hai người dốc hết toàn lực cũng không thể ngăn trở bị đàn áp chỉ trong nháy mắt. 

Biến hóa quá mức đột nhiên, bất kể là Dương Tiêu hay là Dương Tuyết thì cũng đều không kịp phản ứng. 

Nếu như nói một khắc trước đó là mưa to điên cuồng, vậy thì một chớp mắt này chính là sóng êm biển lặng. . . 

Đại thủ kia phảng phất như vuốt phẳng một vết nhăn trên quần áo, đúng là cực kỳ dễ dàng. 

Quay đầu liếc nhau một cái, Dương Tuyết chần chờ nói: "Tiêu nhi ngươi nghe thấy gì không?"

Dương Tiêu run lên một hồi lâu, sau đó bỗng nhiên nhảy lên cao ba thước, hét lớn: "Cha nuôi trở về!" Nói xong cũng không đợi cho Dương Tuyết kịp phản ứng, hắn vội vã ngự sử Tuế Nguyệt Thần Điện phóng về phía Lăng Tiêu cung, lưu lại sự biết ơn của mấy triệu người trong thành lớn ở sau lưng. 

Cùng lúc đó, sóng biển trên Đông Vực lắng xuống, vô số người trên thuyền lớn vẫn còn cảm thấy sợ hãi. 

Động đất kéo dài trong mấy tháng ở Nam Vực cũng bị trừ khử một cách nhanh chóng, nham tương tràn ra từ trong khe đất nứt kia chầm chậm yên tĩnh đi. Ôn Tử Sam và Cao Tuyết Đình hai mặt nhìn nhau một chút, đều cảm thấy không rõ ràng cho lắm, có điều chỉ một giây sau, hai người đều khẽ động trong lòng, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng: "Hư Không đại nhân trở về!" 

Bão cát nối liền đất trời ở Tây Vực chuẩn bị đánh vào đại bản doanh của Lưu gia bỗng nhiên tan thành mây khói, sống sót sau tai nạn, gia chủ Lưu gia đặt mông ngồi sập xuống đất, toàn thân trên dưới bị mồ hôi thấm ướt nhẹp. 

Thiên hạ bốn vực, ức vạn sinh linh, trong một nháy mắt này, đều được biết một tin tức kinh người. 

Hư Không Đại Đế trở về!

Sau một phút giây yên lặng ngắn ngủi, bốn vực đều reo hò! 

Mấy chục năm trước, lưỡng giới đại chiến, Đại Ma Thần họa loạn tinh vực, gần như thôn phệ toàn bộ Tinh Giới, cũng may nhờ có tông môn của Hư Không Đại Đế giữ vững Tinh Giới một cõi cực lạc cuối cùng, vì Tinh Giới bảo lưu lại một tia hi vọng cuối cùng, cuối cùng cũng là Hư Không Đại Đế ngăn cơn sóng dữ, đánh chết Đại Ma Thần dưới thương của mình, giải cứu Tinh Giới khỏi sự nguy hiểm. 

Sau lưỡng giới đại chiến, Chúng Đế quy ẩn, Hư Không Đại Đế không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, nhảy ra khỏi Tinh Giới, đi ra thế giới bên ngoài tìm kiếm phương pháp cứu vớt Tinh Giới. 

Mà hiện tại, hắn đã trở về!