Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4168: Tất Cả Đều Tới



Hư Không trở về! 

Bốn vực chấn động, vô số người reo hò. 

Sinh tồn trong thời kỳ tận thế này, ức vạn sinh linh giãy dụa cầu 

sinh, Hư Không Đại Đế trở về mang đến hy vọng mới cho bọn hắn. 

Sâu trong Lăng Tiêu cung, Đại trưởng lão Long tộc Chúc Viêm, Nhị trưởng lão Phục Truân chầm chậm mở mắt ra. Hai người là một cặp vợ chồng, năm đó bị thương nặng trong lúc tranh đấu với Đại Ma Thần, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, thân thể Long tộc của bọn hắn cũng vô pháp khỏi hẳn, những năm gần đây vẫn đang một mực hợp lực chữa thương. 

Giờ phút này bọn họ đang liếc nhau, đều nhìn ra sự vui mừng trong mắt của nhau. 

Đông Vực Linh Thú Đảo, Thú Võ Đại Đế Mạc Hoàng khẽ cười một tiếng: "Cuối cùng cũng đã trở về!" 

Nói xong, hắn đứng dậy, vung tay lên, cửa điện phong bế mấy chục năm ầm ầm mở ra, Mạc Tiểu Thất đứng ở bên ngoài, ngạc nhiên nhìn qua hắn, nói: "Cha, Dương đại ca có phải là đã trở về hay không, ta vừa rồi giống như nghe thấy giọng nói của hắn." 

Sắc mặt Mạc Hoàng lập tức méo đi, đau khổ nói: "Cha ngươi bế quan chữa thương gần 70 năm, ngươi cũng không hỏi xem cha ngươi thương thế như thế nào mà chỉ biết quan tâm Dương đại ca kia của ngươi, đây là cái đạo lí gì?" 

Mạc Tiểu Thất sắc mặt đỏ lên, nhăn nhăn nhó nhó nói: "Thương thế của cha thế nào rồi?" 

Mạc Hoàng thở dài một tiếng: "Tạm thời không chết được. . ." 

Mạc Tiểu Thất đã ôm lấy cánh tay của hắn: "Vậy tranh thủ thời gian mang ta đi đến Lăng Tiêu cung đi. . ." 

Mạc Hoàng kêu lên một tiếng đau đớn, thương thế thật vất vả mới ổn định lại giống như muốn tái phát, hắn chỉ cảm thấy một ngụm lão huyết quay cuồng trên ngực, nội tâm bi phẫn nói: "Họ Dương, bản tọa cùng ngươi thế bất lưỡng lập!" 

Giống như phát giác được sắc mặt không tốt của Mạc Hoàng, Mạc Tiểu Thất vội vàng nói: "Cha đừng hiểu lầm, Dương đại ca bên kia nói không chừng sẽ có diệu dược chữa thương gì đó, nữ nhi cũng là

quan tâm đến thương thế của cha. . ." 

Mạc Hoàng dở khóc dở cười: "Tốt tốt, chớ có giải thích, ta cũng muốn đi tìm hắn hỏi thăm một chút." 

Mạc Tiểu Thất lập tức reo hò không thôi. 

U Hồn cung, U Hồn Đại Đế cũng từ chỗ bế quan chầm chậm đi ra, ở bên ngoài đại điện, Hào Tự cùng đông đảo cường giả của U Hồn cung sớm đã chờ đợi, khi nhìn thấy Đế Tôn thì tất cả đều cung kính hành lễ: "Gặp qua cung chủ!" 

Hào Quân gật đầu, đầu tiên vỗ vỗ bả vai của Hào Tự, nói: "Những năm này làm không tệ." Mặc dù hắn bế quan quanh năm nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra ở ngoại giới. 

Hào Tự không quan tâm hơn thua, nói: "Đây là việc hài nhi phải làm." Hắn tuy là con trai Đại Đế, mấy năm về trước cũng có hơi kiệt ngạo, nhưng trong lưỡng giới đại chiến, hắn bị Dương Khai làm cho tin phục, đảm đương chức chưởng quân của Kỷ Tử quân, suất lĩnh Kỷ Tử quân chống lại đại quân Ma tộc, đạt được sự trưởng thành to lớn. Những năm này Hào Quân bế quan không ra, toàn bộ U Hồn cung đều do hắn quản lý, có thể nói là ngay ngắn rõ ràng, Đông Vực bên này cũng nhờ có U Hồn cung tọa trấn nên cũng giảm bớt rất nhiều tổn thất.

"Hư Không trở về, đi, theo ta đi gặp hắn!" Hào Quân hô. Hào Tự vâng dạ, nhắm mắt theo đuôi sau lưng lão cha nhà mình. 

Thiên Cơ cốc, Thiên Cơ Đại Đế nhìn qua ba mảnh mai rùa phong cách cổ xưa trước mặt, cười lớn một tiếng: "Quẻ tốt quẻ tốt, Tinh Giới tuyệt xử phùng sinh, sự tình đại hỉ!" 

Cao Chiêm đứng ở sau lưng hắn cũng mừng rỡ không thôi: "Sư tôn, ý của ngài là Hư Không đại nhân lần này trở về sẽ có thể giải quyết được vấn đề của Tinh Giới ư?" Hai mắt của hắn trắng bệch, trời sinh không thể nhìn thấy, nhưng hắn lại là nhân tuyển tốt nhất để kế thừa truyền thừa của Thiên Cơ Đại Đế. Thiên Cơ Đại Đế thu hắn làm môn hạ từ khi hắn còn rất nhỏ, sau đó còn truyền thụ thiên cơ thuật cho hắn. 

"Mười phần đúng hết tám chín." Sở Thiên Cơ bật cười ha ha, đứng lên nói: "Đi, đi Lăng Tiêu cung." 

Dược Đan cốc, Diệu Đan Đại Đế mang theo mấy vị đệ tử khởi hành. 

Thiết Huyết Bảo, Thiết Huyết Đại Đế mang theo Lâm Vận Nhi lên đường. 

Ngoài ra còn có Hồng Trần Đại Đế một mực trấn giữ trong Thanh Dương Thần Điện, Hoa Ảnh Đại Đế trong Vạn Hoa cốc, Băng Vũ Đại Đế trong Nhất Tuyến Thiên.

Cơ hồ tại cùng một thời điểm, chư vị Đại Đế bế quan mấy chục năm nhao nhao xuất quan, lên đường chạy tới Lăng Tiêu cung ở Bắc Vực. 

Ngoài bọn hắn ra, rất nhiều Thánh Tôn trong Đông Vực Man Hoang Cổ Địa như Loan Phượng, Phạm Ngô cùng Thương Cẩu, cốc chủ của Bắc Vực Băng Tâm cốc Băng Vân, La Sát môn Thanh Vũ Trúc cùng rất nhiều cường giả có giao tình với Dương Khai cũng đều khởi hành, mục tiêu trực chỉ Lăng Tiêu cung. 

Tứ vực cường giả, vạn lưu quy nhất. 

"Cung nghênh cung chủ trở về!" 

Trong Bắc Vực Lăng Tiêu cung, mấy vạn đệ tử dưới sự suất lĩnh của Đại tổng quản Hoa Thanh Ti và Nhị tổng quản Biện Vũ Tình cùng nhau chắp tay, danh chấn hoàn vũ, ai nấy cũng đều hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm thân ảnh từ trên trời giáng xuống kia, lộ ra vẻ sùng bái cùng sự kính ý nồng đậm. 

Dương Khai đảo mắt nhìn qua, nhìn thấy sư công Lăng Thái Hư, nhìn thấy tổ sư Sở Lăng Tiêu, thấy được những người trước kia một đường đi theo hắn từ Trung Châu thế giới và U Ám tinh, ngoài ra hắn còn nhìn thấy cha mẹ của mình, còn có Mộng Vô Nhai cùng Hạ Ngưng Thường. 

Tiểu sư tỷ vẫn mang lên một tấm sa mỏng, nhưng thân thể mềm mại

kia thì lại nhịn không được mà run rẩy, một đôi mắt đẹp giống như tinh thần uyển chuyển lệ quang, nếu không phải cố kỵ tình hình hiện tại thì e rằng nàng đã sớm nhào tới rồi. 

Tuyết Nguyệt đứng ở bên cạnh nàng, nhấp nhẹ đôi môi đỏ, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự u oán. 

Dương Khai khẽ gật đầu với hai người, sau đó mới nhìn về phía những người khác, mỉm cười nói: "Những năm này vất vả cho chư vị, mọi chuyện vẫn tốt chứ?" Mặc dù hắn đã dò xét toàn bộ tình huống của Tinh Giới, biết được những năm này mọi người nhất định cũng sống không dễ dàng, nhưng vào thời khắc này, hắn vẫn có thể nhìn thấy nhiều khuôn mặt quen thuộc như vậy, đây vẫn là điều đáng để vui mừng. 

Hoa Thanh Ti trả lời: "Mọi chuyện đều tốt, làm phiền cung chủ nhớ mong." 

Dương Khai gật gật đầu, di chuyển bộ pháp, đi tới trước mặt cha mẹ, hổ thẹn nói: "Hài nhi bái kiến cha mẹ, qua nhiều năm như vậy nhưng chưa báo được ân dưỡng dục, còn làm cho nhị lão cả ngày lo lắng hãi hùng, hài nhi bất hiếu." 

Đổng Tố Trúc quệt mũi, cố nén nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, hé miệng nói: "Nam tử hán đại trượng phu nên thành tựu một phen sự nghiệp to lớn, chúng ta không cần ngươi quan tâm."

Dương Tứ Gia gật đầu nói: "Ngươi có thể giải quyết tình huống phiền phức trước mắt của Tinh Giới thì chính là sự hiếu thuận lớn nhất đối với chúng ta." 

Dương Khai nghiêm nghị gật đầu: "Hài nhi nhất định tận lực, không phụ sự kỳ vọng cha mẹ." 

Hắn xoay người lại, giữ chặt tay của tiểu sư tỷ và Tuyết Nguyệt, nhu tình nói: "Các ngươi cũng vất vả rồi." 

Hai người liếc nhau, chậm rãi lắc đầu: "Không khổ cực!" Nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, mặc dù trong lòng biết không nên như vậy trong lúc này, thế nhưng làm thế nào cũng không thể khống chế nổi. 

Ngọc Như Mộng nhẹ nhàng đi qua, trấn an tâm tình của hai người. 

Dương Khai lại gặp được hai vị trưởng lão của Long tộc và Thiên Diễn. 

Thiên Diễn là Đại Đế đi ra từ trong Thần Du Kính, cũng lập được công lao to lớn trong lưỡng giới đại chiến. Năm đó hắn mai danh ẩn tích, trà trộn vào trong nội bộ Ma tộc, tạo thành tổn thất không nhỏ cho Ma tộc. Sau khi lưỡng giới đại chiến kết thúc, hắn liền lưu tại trong Lăng Tiêu cung, có điều bởi vì pháp tắc của Tinh Giới phá toái, cho nên mặc dù hắn có nội tình Đại Đế, nhưng những năm gần đây vẫn vô pháp tấn thăng Đại Đế.

Trong lúc nói chuyện, Không Gian pháp trận bỗng lóe lên quang mang, thân ảnh của một nhóm ba người chợt hiển lộ ra. 

Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ bên trong tòa đại điện kia, Băng Vân, Tô Nhan và Cơ Dao tuần tự đi ra, hai bên gặp mặt lẫn nhau, tất nhiên là phải hàn huyên một trận. 

Bên này mới nói chưa được mấy câu, Không Gian pháp trận lại một lần nữa lóe lên quang mang. Ngay sau đó, một giọng nói vang tận mây xanh chợt vang lên: "Cha nuôi trở về rồi sao?" 

Chỉ một chớp mắt sau, Dương Tiêu từ trong đại điện xông ra. Hắn xoay chuyển ánh mắt, dừng lại bên người Dương Khai, sau đó lập tức hoan hô, chạy vòng quanh Dương Khai hô to gọi nhỏ một trận. 

"Tiểu tử thúi không biê ́t lớn nhỏ!" Chúc Viêm nhìn không vừa mắt, khẽ vươn tay nắm chặt lỗ tai của Dương Tiêu, kéo hắn về bên cạnh mình. 

Dương Tiêu liền phải xin tha. 

Dương Tuyết thanh tú động lòng người đứng trước mặt Dương Khai, thanh thúy nói: "Đại ca!" 

Dương Khai cười to, vỗ vỗ đầu của nàng: "Nhiều năm không thấy, tiểu muội càng ngày càng đẹp a!" Đối với vị tiểu muội này, hắn đúng là yêu thương đến cực điểm, cu ̃ng cảm thấy bản thân thiếu nợ đối

phương đến cực điểm. 

Hắn những năm gần đây không ngừng bôn ba ở bên ngoài, chẳng những không thể tận hiếu trước mặt nhị lão, mà còn không thể làm tròn trách nhiệm của đại ca, cũng may mà có Dương Tuyết làm bạn với cha mẹ, để hắn có thể đại triển quyền cước ở bên ngoài. 

Nghe thấy Dương Khai nói như vậy, Dương Tuyết hếch hếch cái mũi xinh xắn của mình: "Đại ca thật thích ba hoa, chẳng trách co ́thê ̉lừa gạt được nhiều tẩu tử như vậy." 

Dương Khai bật cười ha ha. 

Quang mang của Không Gian pháp trận lại lóe lên, Thú Võ Đại Đế dẫn theo Mạc Tiểu Thất và Phục Tuyền giá lâm, ngay sau đó, Hồng Trần Đại Đế và Ôn Tử Sam, Cao Tuyết Đình cùng nhau hiện thân, một lát sau, hai cha con Hào Quân Hào Tự cũng chạy đến. . . 

Sau khi lưỡng giới đại chiến kết thúc, chưa có một ngày nào mà Không Gian pháp trận của Lăng Tiêu cung được sử dụng với tần suất dày đặc như vậy, cũng chưa bao giờ có một lần nào có nhiều cường giả tề tụ về cùng một chỗ như vậy. 

Diệu Đan Đại Đế mang theo mấy tên đồ đệ của mình tới, Hoa Ảnh Đại Đế mang theo Lý Thi Tình tới, Thiên Cơ Đại Đế mang theo Cao Chiêm tới, Băng Vũ Đại Đế một thân một mình, Thiết Huyết Đại Đế

mang theo Lâm Vận Nhi, còn ba vị Thánh Tôn của Man Hoang Cổ Địa thì đang đi chung với Cùng Kỳ, Lưu Viêm và Phiến Khinh La. . . 

Tới, tất cả đều tới rồi! 

Năm đó trước khi Dương Khai rời đi, hắn đã bày ra vô số Không Gian pháp trận ở khắp các nơi trong Tinh Giới, liên kết bốn vực chặt chẽ với nhau , bất kỳ người nào cũng đều có thể tùy tâm sở dục đi tới các nơi trong Tinh Giới mà hoàn toàn không bị quản chế, sở dĩ như vậy là vì thuận tiện cho các đại thế lực trợ giúp hỗ trợ lẫn nhau. 

Thủ bút năm đó vẫn được bảo tồn đến nay, đông đảo cường giả chạy đến Lăng Tiêu cung cũng không cần tiêu tốn bao nhiêu thời gian, nếu như không có thứ này, cường giả của các vực khác muốn chạy tới đây thì cũng sẽ phải lãng phí rất nhiều thời gian. 

Dương Khai cùng chư vị Đại Đế chào nhau, mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thì kinh nghi bất định. 

Hắn phát hiện khí tức của các Đại Đế Tinh Giới đều phù phiếm vô cùng, rõ ràng đều là do thương thế chưa lành. 

Lưỡng giới chi chiến đã trôi qua hơn bảy mươi năm, sau đại chiến, Dương Khai bế quan chừng năm mươi năm, luyện hóa lực lượng hành Mộc, sau đó mới rời khỏi Tinh Giới. 

Theo hắn đoán chừng, trải qua thời gian dài như vậy, thương thế của

các Đại Đế dù không khỏi hẳn thì hẳn là cũng tốt hơn rồi mới đúng, nhưng hiện tại gặp lại, hắn mới phát hiện rằng mình đã đoán sai. 

Thương thế của mấy vị Đại Đế chẳng những không có dấu hiệu chuyển biến tốt, mà trái lại còn có điểm chuyển biến xấu! 

Điều này làm hắn cảm thấy khó hiểu, có điều hắn cũng coi như minh bạch, vì sao tình huống của Tinh Giới không lạc quan như vậy mà các Đại Đế vẫn không xuất thủ. 

Tất cả bọn hắn đều có thương thế chưa lành, làm sao có thể ra tay được? 

Một tôn Thạch Đầu Nhân nho nhỏ chen chút trong đám người, ra sức chen về phía Dương Khai, đến khi nó bò tới dưới chân Dương Khai thì liền thuận theo y phục của hắn bò lên, ngồi ngay ngắn trên đầu vai của Dương Khai, hắc hắc cười ngây ngô. 

Lăng Tiêu cung phi thường náo nhiệt, nhiều cường giả đến như vậy làm cho hai vị tổng quản phải vội vàng sắp xếp người thiết hạ tiệc rượu, nhiệt tình chiêu đãi. 

Trên tiệc rượu, hơn trăm người ngồi cùng nhau, thịnh yến như vậy, người bình thường căn bản là không có tư cách tham gia, hơn trăm người này đều là những cường giả đứng đầu nhất trong bốn vực Tinh Giới.

Dương Khai ngồi ngay ngắn ở chủ vị, nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay chính là hắn. 

Đám người phía dưới, bao gồm cả chư vị Đại Đế đều đang lắng nghe Dương Khai miêu tả sự phấn khích của thế giới bên ngoài càn khôn, ai nấy cũng đều cảm thấy mong mỏi trong lòng.