Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4182: Để Cho Ngươi Cái Chết Rõ Ràng



Mã Nguyên Đức lưỡng phẩm Khai Thiên, sao có thể cản Mặc Vũ lão tổ nén giận một kích, một chưởng này rắn rắn chắc chắc đánh vào trên lưng, thiên địa vĩ lực cuồng bạo xông vào cơ thể, tùy ý tàn phá, đánh thẳng vào Tiểu Càn Khôn hắn, để Tiểu Càn Khôn hắn trong nháy mắt thủng trăm ngàn lỗ. 

Mã Nguyên Đức sắc mặt trắng nhợt, miệng phun đầy ngũ tạng lục phủ đã vỡ vụn, thân ở giữa không trung đã không có khí tức. 

Mặc Vũ lão tổ cũng không nhìn thi thể Mã Nguyên Đức, động niệm, lâu thuyền lập tức phi về sau. Hắn cũng là quả quyết, phát giác được mai phục liền biết chuyện này đã không thể tiếp tục, nào còn dám lưu lại, chỉ muốn trốn càng xa càng tốt. 

Pháp thân, Ngọc Như Mộng, Bắc Ly Mạch lại đã sớm chuẩn bị, ngay khi Dương Khai vừa sử xuất Hồ Lô Đằng động thủ đã điều động thiên địa vĩ lực Ma Vực, thiên địa vĩ lực kia điên cuồng phóng tới lâu 

thuyền, chỉ một thoáng, lâu thuyền tốc độ đại giảm, không gian bốn phía trở nên sền sệt như bùn chiểu. 

Răng rắc răng rắc, phòng hộ lâu thuyền truyền đến một loạt tiếng vang, mặc dù tốc độ trở nên chậm, lại vẫn kiên định không lui về sau. 

Hợp lực ba vị Chúa Tể Ma Vực, lại đều không thể ngăn cản Mặc Vũ lão tổ, ngũ phẩm Khai Thiên cường đại có thể thấy được. 

Mắt thấy lâu thuyền muốn chạy ra khỏi phạm vi thiên địa vĩ lực bao trùm, ba người khẩn trương, nhưng mặc cho bọn hắn cố gắng như thế nào cũng vô pháp ngăn cản lâu thuyền kia. 

Trong kế hoạch của Dương Khai, bằng vào thực lực phe mình, không lưu Mặc Vũ lão tổ lai là không thể giết hắn, tuyệt không thể cứ như vậy để hắn tuỳ tiện đào tẩu. 

Thời khắc mấu chốt, một Cự Long dài đến trăm trượng, lắc đầu vẫy đuôi, toàn thân trên dưới quanh quẩn ma khí hoành không lao đến, vuốt rồng to lớn vồ xuống lâu thuyền. 

Trường Thiên đánh tới! 

"Ngăn hắn lại!" Mặc Vũ lão tổ nổ đom đóm mắt, nổi giận gầm lên một tiếng, hắn vì đối kháng đám người pháp thân nên đã dốc hết toàn lực, lại thêm trước đó thương thế bị động tới, giờ đã không dư

lực đến ứng phó Trường Thiên. 

Nhưng trên lâu thuyền cũng không chỉ một mình hắn là Khai Thiên cảnh! 

Ngoại trừ năm Khai Thiên cảnh bị Dương Khai giết trước đó, trên lâu thuyền còn ba hạ phẩm Khai Thiên. 

Theo Mặc Vũ lão tổ gầm lên, ba hạ phẩm Khai Thiên kkia cuối cùng lấy lại tinh thần, nhao nhao thôi động lực lượng Tiểu Càn Khôn, thi triển thần thông, đổ ập tới Trường Thiên. 

Tiếng long ngâm bi thương vang lên, trên thân rồng trăm trượng, long huyết bắn tung tóe, vảy rồng tung bay. 

Trường Thiên chỉ kiên trì không đến một hơi đã bị đánh bay trở về, thân thể khổng lồ quay cuồng không ngừng giữa không trung, đâm vào trên một ngọn núi nhỏ, núi nhỏ lâp tức nát bấy. 

Trì hoãn trong chớp nhoáng này, Dương Khai đã tế ra Nguyên Từ Thần Hồ Lô, mở ra miệng hồ lô, thất thải huyền quang nở rộ. 

"Đây là. . ." Cảm nhận được phẩm giai thất thải huyền quang kia, Mặc Vũ lão tổ quá sợ hãi, làm sao cũng nghĩ không ra cái chỗ quỷ quái này sao lại xuất hiện bí bảo cường đại như thế. 

Lâu thuyền không có phòng hộ, chỉ một thoáng bị Nguyên Từ Thần Quang cọ thủng trăm ngàn lỗ, mà mấy Khai Thiên cảnh kia cũng

không thể không thôi động lực lượng chống cự uy năng kinh khủng của Nguyên Từ Thần Quang. 

Thiên địa vĩ lực, năng lượng cuồng bạo hỗn loạn. 

Dù vậy, lâu thuyền cũng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được thoát ly phạm vi Ma Vực, mà lúc này đã thoát ly hơn một nửa, chỉ sợ không dùng đến mấy hơi nữa sẽ có thể triệt để thoát khốn. 

Dương Khai cắn răng, hai mắt tìm kiếm trong hư hông, đến khi một vòng hàn quang bỗng tỏa ra trong tầm mắt, lúc này mới thở dài một hơi. 

Cuối cùng cũng đến! 

Hàn quang kia tới lặng yên không một tiếng động, nhưng rất nhanh tụ thành một đạo kiếm mang kinh thiên động địa, chém xuống lâu thuyền. 

"Cái gì?" Mặc Vũ lão tổ kinh hãi! 

Cảm nhận được uy năng kinh khủng của một kiếm này, Mặc Vũ lão tổ không chút do dự, nhảy lên, bay ra khỏi lâu thuyền, mà mất đi hắn chủ trì, phòng hộ đại trận trở nên yếu ớt không gì sánh được, kiếm quang xẹt qua lâu thuyền, thuận tiện cắt qua một tam phẩm Khai thiên trên truyền. 

Trong chiến trường cuồng bạo, xuất hiện bình tĩnh ngắn ngủi quỷ dị,

chỉ có tiếng thở hồng hộc. 

Răng rắc. . . 

Theo một tiếng vang nhỏ, lâu thuyền nứt thành hai nửa, chỗ vết cắt vuông vức bóng loáng, không chỉ như thế, người võ giả trước đó bị kiếm quang chém trúng kia, trên trán xuất hiện 

đường tơ máu. 

Hắn dường như ý thức được cái gì, trong mắt đầy tràn hoảng sợ, quay đầu nhìn lại Mặc Vũ lão tổ, sựo hãi nói: "Lão tổ, cứu ta!" 

Vừa dứt lời, tơ máu kia kéo dài xuống, một đường hiện đến giữa hai chân. 

"Phốc. . ." 

Máu tươi phun tung toé, cơ thể người này như lâu thuyền từ đó nứt thành hai nửa, ngũ tạng lục phủ rơi đầy đất 

Cho tới giờ khắc này, hai hạ phẩm Khai Thiên còn lại mới như vừa tỉnh mộng, kinh hô một tiếng, tản ra hai bên, đưa tay sờ sờ trên người mình, xác định không có tổn thương mới thở phào nhẹ nhõm. 

Giương mắt nhìn lên, thấy chỗ vết nứt kia, chẳng biết lúc nào xuất

hiện một người cầm trong tay một thanh Thủy Hàn Trường Kiếm... 

"Lô đương gia!" Mặc Vũ lão tổ cắn răng gầm, lửa giận trong mắt mặc dù rất nhanh dâng trào, lại chỉ có thể cưỡng ép đè xuống: "Đây là ý gì?" 

Sao nàng lại ở đây? Sao nàng có thể xuất hiện ở đây! Mặc Vũ lão tổ 10,000 lần nghĩ không ra. 

Lô Tuyết thản nhiên nói:"Có ý gì ngươi tự hiểu, làm gì biết rõ còn cố hỏi?" 

Mặc Vũ lão tổ cắn răng nói: "Cả ngày đánh ngỗng, hôm nay lại bị ngỗng mổ mắt, lão phu nhận thua, nhưng có hai chuyện lão phu không rõ, còn xin Lô đương gia giải hoặc." 

Lô Tuyết chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, cũng không có ý mở miệng. 

Dương Khai lại thu Nguyên Từ Thần Hồ Lô, cười hắc hắc nói: "Có cái gì không rõ cứ tốt, yên tâm, sẽ cho ngươi chết rõ ràng." 

Nói rồi, phất phất tay, Quách Tử Ngôn, pháp thân, Ngọc Như Mộng cùng Bắc Ly Mạch lập tức nhào tới hai Khai thiên cảnh còn lại, thần thông hung mãnh nở rộ, đổ ập xuống hai người kia. 

Hai người kia kêu sợ hãi không thôi, vội vàng ngăn cản. Mặc Vũ lão tổ quay đầu nhìn hai tên thủ hạ Khai Thiên cản còn sót

lại, do dự giữa gấp rút tiếp viện cùng yên lặng theo dõi kỳ biến, cuối cùng xoay đầu lại, nhìn Dương Khai nói: "Ngươi là ai, lấy đâu ra tư cách nói chuyện cùng bản lão tổ?" 

Hắn ngũ phẩm Khai Thiên, đương nhiên sẽ không để Đế Tôn cảnh trong mắt, từ đầu đến cuối, địch nhân của hắn đều chỉ có một, đó chính là Lô Tuyết, chỉ cần có thể vòng qua Lô Tuyết, hắn sẽ có thể chạy thoát. 

Không ngờ, Lô Tuyết lại thản nhiên nói: "Đây là đại nhân nhà ta!" 

Mặc Vũ lão tổ lúc này kinh hãi, trên dưới dò xét Dương Khai, chần chờ nói: "Thiếu các chủ Kiếm Các?" 

"Kiếm Các?" Dương Khai cười nhạo một tiếng, "Kiếm Các sớm đã bị ta diệt a, sớm hơn mười năm trước, trên đời này đã không còn Kiếm Các." 

"Cái gì?" Mặc Vũ lão tổ trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Dương Khai, lại quay đầu nhìn Lô Tuyết, muốn từ nàng tìm được sự thật. 

Lô Tuyết biểu lộ bình tĩnh, nhìn không ra biểu cảm gì. 

Nhưng càng là như vậy, càng để Mặc Vũ lão tổ chấn kinh. Kiếm Các, chỉ sợ thật đã bị diệt! 

Nhất thời, Mặc Vũ lão tổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, các chủ Kiếm Các cường đại, hắn đã lãnh giáo qua, trong Kiếm Các, trung phẩm

Khai Thiên cũng có vài vị, có thể nói thực lực Kiếm Các áp đảo Mặc Vũ môn. 

Thế lực như vầy đều bị diệt, vậy người thanh niên trước mắt này đến cùng là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ là dòng dõi trưởng lão động thiên phúc địa? 

Lòng đầy kinh nghi, khinh thường trước đó sớm đã biến mất. 

Dương Khai cười nhìn hắn: "Lão tổ không phải có hai vấn đề sao? Còn muốn hỏi hay không, không hỏi là sẽ không có cơ hội hỏi." 

Mặc Vũ lão tổ chán nản, hít sâu một hơi nói: "Lão phu muốn biết, các ngươi vì sao khó xử với lão phu? Nếu lão phu không nhớ lầm, mọi người là lần thứ nhất gặp mặt, trước kia cũng chưa từng có ân oán, cần gì phải như vậy." 

"Khó xử với ngươi?" Dương Khai cười khẽ, đưa tay chỉ ra sau "Chỗ này là càn khôn của ta, ngươi chạy đến nhà ta giương oai, còn muốn thôn phệ nhà ta, là ai khó xử ai?" 

Mặc Vũ lão tổ kinh ngạc, một hồi lâu mới khô cứng nói: "Khả năng đây là hiểu lầm, lão phu vốn tưởng rằng nơi đây là nơi vô chủ, nếu là sớm biết nơi đây có chủ, vạn sẽ không tùy tiện làm việc như vậy." 

Dương Khai khua tay nói: "Làm cungx đã làm, giải thích có tác dụng gì, việc đã đến nước này, ngươi không chết thì là ta vong!"

Mặc Vũ lão tổ sầm mặt lại, nộ khí đã xông lên đầu, nhìn về phía Lô Tuyết nói: "Vấn đề thứ hai, xin hỏi Lô đương gia vì sao có thê ̉nhanh như vậy về tới đây?" 

Lúc trước hắn rõ ràng tận mắt thấy Lô Tuyết rời đi, lúc này mới yên tâm lớn mật xông vào Ma Vực, nhưng hắn mới vừa chân trước tiến vào, Lô Tuyết chân sau giết trở về, mặc dù Lô Tuyết là ngũ phẩm Khai Thiên, tốc độ cu ̃ng không thể nhanh như vậy. 

Nếu không có Lô Tuyết thời khắc sống còn 

chém một kiếm kia, hắn tuyệt đối có thê ̉chạy ra khỏi Ma Vực, sẽ không bị vây như bây giờ. 

"Không thể trả lời!" Lô Tuyết thản nhiên nói, nàng co ́thể nhanh như vậy về tới đây tự nhiên là vận dụng Không Linh Châu, trước đó giả ý rời đi, lại lặng lẽ lưu lại một viên Không Linh Châu, thời khắc mấu chốt giết trở về. 

Nghe Lô Tuyết trả lời, Mặc Vũ lão tổ tức muốn hộc máu, vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ.