Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4189: Đó Là Cái Hiểu Lầm



Tầm nửa ngày sau, Ngụy Vô Song đứng dậy cáo từ, Dương Khai mỉm cười tiễn biệt. 

Đợi người này rời đi, Dương Khai mới nhíu mày. 

Ngụy Vô Song này dáng dấp mày rậm mắt to, khí độ bất phàm, dù sao cũng là một thiếu các chủ nhị đẳng thế lực, từ nhỏ được ưu lương bồi dưỡng, có thê ̉có dung nhan như vậy cũng không kỳ quái. 

Hắn lần này tới là cám ơn Dương Khai ân cứu mạng Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Ngọc là thê tử sắp cưới của hắn, bị Mặc Ninh bắt đi hai năm dài, Kình Thiên các Phi Hoa phảng truy kích thời gian dài như vậy, chính là vì giải cứu Thượng Quan Ngọc, chỉ tiếc Mặc Vũ lão tổ giảo hoạt như cáo, lại thực lực không tầm thường, nhiều lần đào thoát. 

Nếu không phải hắn muốn xuống tay với Ma Vực, kết quả bị Dương Khai đưa vào trong hũ, nói không chừng thật đúng là sẽ để cho hắn chạy thoát. 

Cứu Thượng Quan Ngọc là tiện tay mà thôi, nhưng vô luận là đối với Kình Thiên các hay là Phi Hoa phảng đều là đại ân, bây giờ Thượng Quan Ngọc bình an trở về, Ngụy Vô Song tự nhiên là muốn nói lời cảm tạ một phen. Hắn cảm ơn chân thành tha thiết, thần thái trần khẩn, câu câu tạ ơn nói phát ra từ đáy lòng. Nhưng Dương Khai luôn có cảm giác là lạ, nhất là ánh mắt Ngụy Vô Song nhìn hắn, ngẫu nhiên còn toát ra một tia bất đắc dĩ cùng hận ý, mặc dù hắn ẩn tàng rất tốt, nhưng Dương Khai trải qua gió sương, duyệt tận nhân gian muôn màu, không phải dạng đóa hoa lớn lên trong nhà ấm như hắn có thể sánh bằng, sao có thể gạt. 

Tên này bất đắc dĩ cái gì? Vì sao lại có hận ý với mình? Hai người lần thứ nhất gặp mặt, không nói mình có ân cứu mạng với Thượng Quan Ngọc, chính là không có chút nào liên quan cũng không như vậy. 

Dương Khai không hiểu! 

Mặc dù không biết rõ, nhưng Dương Khai cũng không thèm để ý, Ngụy Vô Song không đến trêu chọc hắn thì cũng thôi, nếu dám đến làm càn, Dương Khai cũng không để ý hảo hảo dạy hắn làm người. 

Lại qua một ngày, Dương Khai bỗng phát giác bên ngoài có chút động tĩnh, thần niệm thả ra cảm giác, phát hiện cung điện của Kình Thiên các đang mau chóng bay đi một hướng khác, rất nhanh biến mất.

Xem ra Kình Thiên các là muốn cùng Phi Hoa phảng mỗi người đi một ngả, cũng không kỳ quái, thế lực hai nhà cũng không cùng một đại vực, đường trở về tự nhiên cũng không giống nhau. 

Lắc đầu, Dương Khai tập trung ý chí, tiếp tục tham ngộ Ngũ Hành. 

Trong một gian phòng, Thượng Quan Ngọc mặt xám như tro nhìn chăm chú cung điện cấp tốc biến mất, đôi mắt đẹp đã mất đi thần thái ngày xưa, chỉ còn có một loại bi thương tại tâm chết. 

Thượng Quan Lung đứng sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ nữ nhi của mình nói: "Ngọc nhi, lần này rõ chưa?" 

Thượng Quan Ngọc nhắm lại hai mắt, nước mắt im ắng trượt xuống, hồi tưởng hai ngày này Ngụy Vô Song đối với mình lãnh đạm cùng bài xích, đâu còn không biết mẹ mình nói tất cả đều là thật. 

Từ hai năm trước nàng bị Mặc Ninh bắt đi, chuyện đã không cách nào vãn hồi, mặc dù nàng thật sự là một thân trong sạch, mặc dù nàng không thẹn lương tâm, nhưng ai lại sẽ tin nàng? Trong mắt Kình Thiên các, chỉ sợ nàng đã thành tàn hoa bại liễu, căn bản không xứng trở thành thiếu các chủ phu nhân của bọn hắn! Điểm này đã từ tha ́i độ của Ngụy Vô Song mấy ngày nay chứng thực. 

Phía sau nàng, Đồng Ngọc Tuyền cũng thật sâu thở dài, lại tràn đầy bất đắc dĩ.

Thượng Quan Lung nói: "Ngọc nhi, Ngụy Vô Song không đáng phó thác, không cần vì hắn đau lòng. Con đường tương lai còn rất dài, ngươi nên vì mình suy nghĩ một chút." 

Thượng Quan Ngọc hai mắt vô thần, như không nghe được. 

Đồng Ngọc Tuyền nhìn mà đau lòng, vội vàng tiến lên, thấp giọng trấn an, Thượng Quan Ngọc lại chỉ im lặng khóc không ngừng. 

Bí bảo hoa sen tiếp tục lao vùn vụt trong hư không. 

Nửa tháng sau, Thượng Quan Ngọc đến nhà bái phỏng, nói là muốn đích thân đáp tạ Dương Khai ân cứu mạng. 

Dương Khai mời nàng vào, thấy nàng còn bưng một chút thịt rượu tới, không khỏi cười lên, giương mắt nhìn lên, thấy Thượng Quan Ngọc hình dung tiều tụy, hai mắt vô thần, không khỏi kinh ngạc nói: "Ngọc sư muội những ngày này gặp phải chuyện gì không vui sao?" 

Trước đó nàng mặc dù tự phong hai năm dài, nguyên khí đại thương, nhưng sau khi giải phong cũng dần dần khôi phục lại. Nhưng lần này gặp lại, Dương Khai phát hiện nàng gầy hốc hác hơn cả trước đó, mà lại thần thái cũng tiều tụy không gì sánh được, hiển nhiên là đã trải 

qua đả kích lớn nào đó. 

Dương Khai suy nghĩ một chút, hồi tưởng trước đó người Kình Thiên các vội vàng đến, lại vội vàng đi, cũng đoán ra bảy tám phần.

Đây là tình cảm gặp vấn đề a. 

Thượng Quan Ngọc gượng cười nói: "Không có việc gì, chỉ là thoát khốn không lâu, bị thương nguyên khí. Vốn nên sớm ngày cảm tạ, nhưng thân thể bất tranh khí, trì hoãn chút thời gian, mong Dương sư huynh chớ trách." 

Dương Khai cười nói: "Vốn cũng không là việc đại sự gì, Ngọc sư muội khách khí." 

Thượng Quan Ngọc nói khẽ: "Đối với sư huynh có thể hỉ là tiện tay, nhưng với ta là ân cứu mạng, Ngọc nhi không có gì, cũng không biết nên nói lời cảm tạ như thế nào, mẫu thân dạy ta tự mình hạ trù làm chút gì ăn, cũng không biết có hợp khẩu vị sư huynh hay không." 

Dương Khai nói: "Mùi thơm xông vào mũi, kiểu dáng đẹp đẽ, thật là dụng tâm làm, tất nhiên hợp khẩu vị." 

Thượng Quan Ngọc miễn cưỡng mỉm cười, đặt đồ ăn xuống đĩa, lại lấy ra một bầu rượu đến, chậm rãi ngồi xuống. 

Trong sương phòng, hai người cách bàn ngồi, phẩm tửu dùng bữa, mỹ nhân trước mắt, vốn là tâm thần thanh thản, nhưng Thượng Quan Ngọc tình thương chưa lành, mặc dù hữu tâm đáp tạ, cũng không ra bao nhiêu dáng tươi cười. 

Dương Khai cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Cũng may uống được chén rượu, hai người thuận miệng bắt đầu trò chuyện, bầu không khí cũng là hòa hợp hơn nhiều. 

Đang nói chuyện, cũng không biết Thượng Quan Ngọc bỗng nhớ ra cái gì đó, chợt lệ rơi đầy mặt. 

Dương Khai đau đầu, chỉ có thể thuận miệng an ủi vài câu. 

Nàng khóc không dứt, Thượng Quan Ngọc cũng một chén tiếp lấy một chén, mượn rượu giải sầu, Dương Khai im lìm không ra tiếng, bồi tiếp nàng uống, chỉ mong nàng sớm say ngã đi, sau đó để Lô Tuyết đưa nàng trở về. 

Liên tiếp nửa bầu rượu vào trong bụng, Dương Khai bỗng biến sắc, chỉ cảm thấy một cỗ bạo động không cách nào ức chế cấp tốc cuồn cuộn trong người, huyết dịch hung mãnh bành trướng, mũi thở ra đều trở nên nóng hổi không gì sánh được. 

Rượu này có vấn đề! 

Dương Khai giật mình. 

Hắn cũng không phải là người vừa giang hồ, đối với thịt rượu người ngoài đưa tới đương nhiên sẽ không thể không đề phòng chút nào, nhưng trước đó hắn rõ ràng cẩn thận điều tra những rượu đồ ăn này, cũng không có phát hiện dị thường gì, thậm chí trước đó uống mấy chén cũng không phản ứng chút nào, tại sao lại chợt bộc phát?

=))))) 

Lực lượng vô danh kia quay cuồng trong cơ thể, đánh thẳng vào suy nghĩ của hắn, để cảm giác của hắn khuếch trương vô hạn, mũi ngửi được mùi thiếu nữ, càng khiến hắn không thể ức chế dụ hoặc, không khỏi sinh ra suy nghĩ nhấn ngã người trước mắt này xuống đất, tùy ý chà đạp. 

Dương Khai cắn răng, bắt lại cánh tay Thượng Quan Ngọc, cắn răng quát: "Thượng Quan Ngọc!" 

Hắn vốn cho rằng là Thượng Quan Ngọc hạ DƯỢC trong rượu này, nhưng ngẩng đầu nhìn lên lại thấy Thượng Quan Ngọc cũng sắc mặt ửng hồng, cười khanh khách :V, cổ tay càng là một mảnh nóng hổi. 

Nàng cũng trúng DƯỢC! 

Còn không đợi Dương Khai kịp phản ứng đến cùng xảy ra chuyện gì, Thượng Quan Ngọc đã thở hổn hển nhào tới, cả hai ngã nhào xuống mặt đất, cưỡi ở trên người hắn, ánh mắt mê ly nhìn hắn. 

Dương Khai mơ màng, dục vọng vốn đã xông lên tận chym, bây giờ lại bị một nữ tử cưỡi trên ngựa như vậy, cảm thụ da thịt nóng hổi kia, lắng nghe tiếng thở dốc dồn dập kia, hắn gần hư muốn thất cmn thủ. 

Nhưng mà còn không đợi hắn có động tác gì, cửa phòng bỗng nhiên

bị người một cước đá văng, Quách Tử Ngôn cùng Lô Tuyết khí thế hung hăng xông vào. 

"Đại nhân!" Quách Tử Ngôn quát. 

"Xảy ra chuyện gì." Lô Tuyết cũng thất kinh hỏi. 

Hai người luôn canh giữ ở ngoài phòng, nghe được bên trong có động tĩnh lập tức vọt vào điều tra tình huống. 

Nhưng đập vào mắt là Thượng Quan Ngọc sắc mặt ửng hồng cưỡi trên người Dương Khai, hai tay còn dùng sức xé quần áo Dương Khai, trước ngực Dương Khai là một mảnh rách tung toé. 

"Cái này. . ." Hai người đều trợn mắt tròn. 

Rất nhanh, Quách Tử Ngôn lộ ra vẻ ngầm hiểu, Lô Tuyết khẽ gắt một tiếng, đỏ mặt quay đầu đi. 

Bạch bạch bạch. . . 

Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hai đạo khí tức cường đại cấp tốc tiếp cận tới. 

"Không tốt!" Quách Tử Ngôn biến sắc, cùng Lô Tuyết liếc nhau, hai người cấp tốc lui ra ngoài, oanh một tiếng đóng cửa phòng lại. 

Nhưng mà sau một khắc, trong hành lang bộc phát một trận kịch liệt năng lượng ba động. Theo một tiếng ầm vang động, cửa phòng

lần nữa bị người đá ra, Đồng Ngọc Tuyền hai mắt xích hồng xông đến, lập tức thấy được Dương Khai quần áo không chỉnh tề nằm trên mặt đất, còn có Thượng Quan Ngọc ý loạn tình mê yêu kiều cười không ngừng. 

Bốn mắt đối mặt, Dương Khai hiện lên vẻ lúng túng, cưỡng ép đè xuống dục niệm. 

Đồng Ngọc Tuyền nổi giận gầm lên một tiếng: "Thượng Quan Lung, ngươi làm chuyện tốt!" quá tốt ấy chớ 

Khi hắn nghe nói nữ nhi mình bưng thịt rượu tiến vào phòng Dương Khai liền cảm thấy có chút không ổn, lập tức muốn đến đây ngăn cản, lại bị Thượng Quan Lung ngăn lại, thực lực hắn vốn cũng không bằng Thượng Quan Lung, sao có thê ̉thoát khỏi? Đang cùng nàng dây dưa, nghe đến bên này có động tĩnh, hai vợ chồng lập tức lao tới điều tra. 

Vừa nhìn, đúng là tình cảnh trong mơ, Đồng Ngọc Tuyền lập tức nổ đom đóm mắt. 

Dương Khai nhìn ra sau hắn, thấy Lô Tuyết đang cùng Thượng Quan Lung giằng co, mà Quách Tử Ngôn thì sắc mặt tái nhợt ngã một bên. Trong nháy mắt ngàn nghĩ bách chuyển, lộ ra vẻ chợt hiểu. 

Dược vật trong rượu kia hẳn không phải là Thượng Quan Ngọc làm,

nàng không có đạo lý ngay cả mình đều hạ dược, lại thêm Đồng Ngọc Tuyền vừa gầm thét một tiếng, như vậy người hạ dược đã quá rõ ràng. 

Thượng Quan Lung! 

Thế nhưng tại sao nàng muốn hại nữ nhi của mình như thế? Chuyện này đối với nàng có chỗ tốt gì? Dương Khai nghĩ mãi mà không rõ, nhưng bất kể như thế nào, Thượng Quan Lung nhất định có mưu đồ. 

Dương Khai phập vào gáy Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Ngọc lập tức ngã oă ̣t xuống, Dương Khai đẩy nàng ra, nhanh chóng đứng dậy, nhàn nhạt nhìn Đồng Ngọc Tuyền nói: "Đồng hộ pháp, đó là hiểu lầm!" 

Đồng Ngọc Tuyền đau lòng nhìn nữ nhi mình, lại hung tợn trừng mắt Dương Khai, tuy biết đây hết thảy không do Dương Khai, nhưng vẫn ánh mắt phun lửa, nghiến răng nghiến lợi, tự hận không thể rút gân lột da Dương Khai.