Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4191: Một Kiếm



"Việc này lệnh ái có biết không?" Dương Khai trầm giọng hỏi. 

"Hôn nhân đại sự, bản cung làm chủ là được, nó có biết hay không thì có liên quan gì?" 

"Đồng hộ pháp đâu? Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?" Dương Khai quay đầu nhìn về phía Đồng Ngọc Tuyền. 

Đồng Ngọc Tuyền sắc mặt âm trầm, lầm lừ không nói. Nhìn thần sắc của hắn, Dương Khai liền biết hắn hẳn là không có bao nhiêu quyền nói chuyện trong chuyện này, vì vậy Dương Khai liền không để ý đến hắn nữa, lại một lần nữa nhìn về phía Thượng Quan Lung: "Nếu như ta cự tuyệt, có phải phu nhân sẽ ra lệnh một tiếng, để cho người mai phục ở bên ngoài xông ra loạn đao chém chết ta đúng không?" 

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều khí tức Khai Thiên cảnh. Bọn hắn đều không có ý ẩn tàng, hiển nhiên đều là an bài của Thượng Quan Lung. 

Bà ta cũng biết Lô Tuyết là Khai Thiên ngũ phẩm, không kém hơn bà 

ta một chút nào, nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của Phi Hoa phảng. Lần này vì truy kích Mặc Vũ lão tổ nên cũng bọn họ cũng mang theo tất cả tinh nhuệ, cường giả tụ tập. Thân ở nơi đây, Dương Khai mọc cánh cũng khó thoát. 

Thượng Quan Lung nói: "Cũng không đến mức đó, chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, sao đến mức sinh tử tương kiến như vậy?" 

Bà ta bỗng nhiên chuyển đề tài, thản nhiên nói: "Có điều đường dài mênh mông, tin tưởng trước khi đi đến Hư Không Địa, ngươi hẳn là sẽ có đầy đủ thời gian để cân nhă ́c, sẽ cho ta một câu trả lời khiến ta hài lòng, ta có thể đợi được!" 

"Không cần đợi." Dương Khai kiên quyết nói: "Phu nhân mưu đồ tính toán, thậm chí không cần cố kỵ tâm tư của con gái mình, tâm địa tàn nhẫn như vậy, thứ cho ta khó mà tán đồng được. Tuy hơi có lỗi với lệnh ái, nhưng cuối cùng ta cũng không gây ra sai lầm lớn, việc này ta sẽ không đồng ý." 

Không cho Thượng Quan Lung nói tiếp, Dương Khai nói: "Kính xin phu nhân nhường đường một chút, ta muốn rời khỏi nơi này." 

Thượng Quan Lung cau mày nói: "Ngọc nhi nhà ta rất xấu hay sao mà làm cho ngươi không chào đón như vậy, dù ngươi không yêu thích nàng nhưng nếu như cưới nàng thì ngươi cũng sẽ không bị

thiệt thòi, cần gì phải cự tuyệt quả quyết như thế?" 

Dương Khai chậm rãi lắc đầu: "Ngọc sư muội tư sắc xuất chúng, quả là mỹ nhân nhất đẳng, nào có tên nam nhân nào cảm thấy nàng xấu cho được. Chỉ là lưỡng tình tương duyệt, không liên quan đến đẹp xấu, chỉ nhìn vào bản tâm!" 

Thượng Quan Lung chăm chú nhìn hắn cái một thật sâu, giống như muốn nhìn vào sâu trong thần hồn của hắn, một lát sau mới trùng điệp thở dài nói: "Tốt a, trên đời này khó có được dạng nam tử như ngươi, là bản cung nhìn sai rồi, ta không nên làm việc đường đột như vậy mới phải. Chuyện hiện tại cứ kết thúc như vậy đi, ngươi không nguyện ý, ta cũng không bắt buộc, thả Ngọc nhi ra rồi ta sẽ để cho các ngươi rời đi!" 

Đồng Ngọc Tuyền nghe thấy vậy thì không khỏi thở dài một hơi. 

Dương Khai nói: "Phu nhân sẽ không ngây thơ đến mức cảm thấy ta nhỏ tuổi mà có thể lấn ta như vậy a? Nếu ta thả Ngọc sư muội ra thì nào còn cơ hội rời đi!" 

Đồng Ngọc Tuyền biến sắc, cắn răng nói: "Tiểu tử ngươi có ý gì?" 

Dương Khai nhìn hắn một cái, nói: "Đồng hộ pháp thứ tội, ngươi hẳn cũng hiểu rõ tâm tính của vị phu nhân này của ngươi,. Ta sợ nếu như ta nghe theo lời bà ta mà thả Ngọc sư muội ra thì ta sẽ không nhìn

thấy được ánh mặt trời ngày mai, vì vậy chỉ có thể để cho Ngọc sư muội ủy khuất một hồi." 

"Ngươi dám!" Đồng Ngọc Tuyền giận tím mặt, một thân khí tức chợt tiết ra giống như thủy ngân, sau đó ầm ầm bộc phát. 

"Tình thế bất đắc dĩ!" Dương Khai bóp lấy cái cổ của Thượng Quan Ngọc. Thượng Quan Ngọc đang mê ngủ không khỏi ưm lên một tiếng, điều này khiến cho Đồng Ngọc Tuyền sắc mặt đại biến, lập tức đứng yên tại chỗ, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Lung. 

Sắc mặt của Thượng Quan Lung cũng trở nên vô cùng khó coi, khi bà ta và Đồng Ngọc Tuyền xông vào, phát hiện Dương Khai đang nắm nữ nhi của mình nơi tay thì bà ta cũng đã ẩn ẩn cảm giác được rằng tình thế đã vượt ra khỏi sự khống chế của mình. 

Trong suy nghĩ của bà ta, khi hai vợ chồng bà ta xông vào thì hẳn là phải nhìn thấy một màn không thể chịu nổi mới đúng. Nếu thật là như thế, vậy thì bất kể bà ta đưa ra yêu cầu gì thì cũng đều sẽ không quá phận. 

Thế nhưng Dương Khai lại vẫn có thể duy trì sự thanh minh trong đầu mình, đối đáp trôi chảy với bà ta như vậy. 

Nhìn chăm chằm Dương Khai một hồi, sắc mặt của Thượng Quan

Lung dần trở nên âm trầm, trong lòng cũng thầm cảm thấy đáng tiếc. Trước đó bà ta chỉ là lâm thời nảy lòng tham cho nên mới bày ra mưu kế như vậy, nhưng hiện tại xem ra, lựa chọn của bản thân không hề sai. Người thanh niên trước mắt này không biết tốt hơn tên Ngụy Vô Song kia bao nhiêu lần, có thể áp chế dục niệm trong lòng mình trong loại tình huống này thì sao có thể là hạng người tầm thường được? Thành tựu ngày sau của hắn không thể nào nhỏ đi đâu được. 

Nữ nhi đi theo hắn, chẳng những có thể vượt qua đả kích sau khi bị bắt cóc, Phi Hoa phảng cũng sẽ có thêm một viện thủ lớn, nếu như có thể nhờ đó mà chiếm đoạt Hư Không Địa thì càng tốt hơn nữa. 

Đáng tiếc, đối phương lại không bị mình điều khiển, mà trái lại còn làm cho hai bên kết thù với nhau. 

Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt của Thượng Quan Lung âm trầm như nước, Dương Khai hơi tăng thêm lực đạo trên tay, sắc mặt của Thượng Quan Ngọc trong cơn hôn mê cũng càng lúc càng khó coi. 

"Phu nhân, xin nhường đường!" Dương Khai cắn răng quát khẽ. 

Thượng Quan Lung bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: "Nếu ta không cho ngươi đi thì sao? Thông qua sự quan sát của ta trong những ngày này, ta cảm thấy ngươi cũng không phải là hạng người tàn

nhẫn, ta không tin ngươi sẽ làm gì Ngọc nhi. Huống hồ, nếu như ngươi dám giết Ngọc nhi, vậy thì ba người các ngươi cũng đừng hòng rời khỏi nơi này!" 

Thượng Quan Lung vừa mới dứt lời, liền thấy Dương Khai bỗng nhiên đưa tay ra đoạt lấy Thủy Hàn Trường Kiếm trong tay Lô Tuyết. Sau đó dưới cái nhìn kinh hãi của bà ta, một kiếm này trực tiếp đâm vào sau lưng Thượng Quan Ngọc, sau đó đâm ra trước ngực! 

Một kiếm xuyên thân! 

Xùy xùy một tiếng, máu tươi vẩy ra, Thượng Quan Ngọc rên lên một tiếng, khuôn mặt tràn đầy huyết sắc liền tái đi chỉ trong chớp mắt. 

Đồng tử của Đồng Ngọc Tuyền trong nháy mắt này chỉ còn to bằng mũi kim, tròng mắt của hắn bị huyết hồng sắc che lấp, toàn bộ thế giới giống như đều biến thành một màu đỏ như máu. 

"Phu nhân." Giọng nói băng lãnh của Dương Khai vang lên sau lưng Thượng Quan Ngọc: "Có câu biết người biết mặt không biết lòng, ngươi và ta mới vừa quen biết nhau không bao lâu, sao ngươi lại dám tùy ý phán đoán tính cách của ta như thế, không sợ mình thông minh quá sẽ bị thông minh hại hay sao?" 

Không thèm nhìn Thượng Quan Lung sắc mặt tái nhợt bên kia, Dương Khai quay đầu nhìn qua Đồng Ngọc Tuyền: "Yên tâm, một

kiếm này cũng không trí mạng, ta đã tránh đi chỗ yếu hại của Ngọc sư muội, có điều nếu như Đồng hộ pháp vì sốt ruột cứu nữ nhi mà lớn mật xuất thủ, vậy thì ta cũng không dám cam đoan sự an toàn của Ngọc sư muội." 

Một câu này giống như Định Hồn Đinh, trực tiếp đính Đồng Ngọc Tuyền đứng yên tại chỗ. 

"Phu nhân!" Dương Khai nhìn về phía Thượng Quan Lung: "Ta nói lại một lần cuối cùng, mời bà cho chúng ta rời đi!" 

Thượng Quan Lung nghiến chặt hàm răng, thân thể run rẩy không ngớt, trong đôi mắt đẹp của bà ta hiện lên sự giãy dụa. Bà ta không ngờ rằng Dương Khai trông có vẻ phong độ nhẹ nhàng lại là người 

tâm ngoan thủ lạt, ý chí sắt đá như thế. Một lời không hợp liền xuống tay với Thượng Quan Ngọc, chẳng lẽ hết thảy vẻ hiền lành trước đó đều chỉ là sự ngụy trang của hắn? Nếu là như thế, vậy thì hắn cũng ngụy trang quá tốt đi. 

"Còn không cút đi? Ngươi thực sự muốn hại chết Ngọc nhi hay sao?" Giọng nói của Đồng Ngọc Tuyền giống như Cửu Tiêu Thần Lôi chợt nổ vang bên tai bà ta. 

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đồng Ngọc Tuyền hai mắt xích hồng đang nhìn mình chằm chằm, phảng phất như đang nhìn một tên cừu

nhân giết cha đoạt vợ, ánh mắt lạ lẫm kia khiến cho bà ta run lên trong lòng. 

Bà ta có thể chắc chắn rằng, nếu như bản thân không nhường đường, vậy thì người thứ nhất ra tay với mình tuyệt đối không phải là đám người Dương Khai, mà là người bồi bạn bên gối với mình mấy trăm năm nay! 

Trái tim của Thượng Quan Lung như chìm vào đáy cốc, bà ta hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Tốt, bản cung có thể cho các ngươi rời đi, nhưng các ngươi tuyệt đối không được làm hại Ngọc nhi!" 

"Yên tâm, ngươi không làm loạn, ta cũng sẽ không làm loạn." Dương Khai không ngừng gật đầu. 

"Sau khi rời đi, nhất định phải thả Ngọc nhi ra!" 

"Không thể nào!" Dương Khai lắc đầu nói: "Chờ ta trở về Hư Không Địa, tự nhiên sẽ thả Ngọc sư muội ra, nếu như không yên tâm thì ngươi có thể đi theo." 

Bộ ngực sữa của Thượng Quan Lung chập trùng một trận, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, bà ta nhẹ nhàng gật đầu, cùng Đồng Ngọc Tuyền lui ra hai bên trái phải, nhường ra một con đường cho bọn hắn. 

Dương Khai nháy mắt ra dấu với Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn, hai

người một trước một sau bảo vệ hắn, bước từng bước một ra bên ngoài. 

Bên ngoài phòng quả thực có rất nhiều người đang mai phục, chỉ có điều khi nhìn thấy Dương Khai xách lấy Thượng Quan Ngọc, hơn nữa Thượng Quan Ngọc còn bị một thanh trường kiếm xuyên qua ngực thì bọn hắn đều vừa kinh ngạc lại vừa phẫn nộ. 

Bọn hắn kỳ thực cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, Thượng Quan Lung tính toán Dương Khai và nữ nhi của mình, đương nhiên sẽ không giải thích rõ rằng mọi chuyện, chỉ là để phòng vạn nhất nên mới điều động bọn hắn tới đây. 

Nếu như hết thảy đều phát triển theo kế hoạch của bà ta, tất nhiên là tất cả mọi người đều vui vẻ. Nhưng bà ta lại không ngờ rằng mọi chuyện sẽ biến thành dạng này, từng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía mình khiến cho sắc mặt bà ta càng thêm âm trầm, cảm thấy cực kỳ khó xử. 

Không bao lâu sau, đám người Dương Khai đã rời khỏi bí bảo hoa sen, Lô Tuyết tế ra phi hành bí bảo của mình, Dương Khai mang theo Thượng Quan Ngọc dẫn đầu vọt vào, Quách Tử Ngôn theo sát phía sau, Lô Tuyết vẻ mặt cảnh giác nhìn qua đám Khai Thiên cảnh của Phi Hoa phảng một chút, sau đó mới tiến vào trong bí bảo, thôi động lực lượng ngự sử, biến thành một đạo lưu quang bay vào chỗ

sâu trong hư không. 

Bí bảo hoa sen to lớn của Phi Hoa phảng không nhanh không chậm đi theo phía sau, những tên Khai Thiên cảnh đứng trên cánh hoa của bí bảo hoa sen đó, lạnh lùng nhìn chăm chú về phía bên này. 

Trong phong xa, Dương Khai gọi Lô Tuyết lại, chỉ tay về phía Thượng Quan đang hôn mê Ngọc rồi nói: "Chữa thương cho nàng." 

Lô Tuyết gật đầu, chờ cho Dương Khai đi ra, sau đó lập tức bận bịu hẳn lên. 

Một kiếm kia của Dương Khai nhìn như kiên quyết, nhưng trên thực tế hắn đã nắm bắt phân tấc rất chắc. Mặc dù là một kiếm xuyên ngực nhưng vết thương lại không nghiêm trọng lắm, Lô Tuyết giải khai quần áo của Thượng Quan Ngọc ra, vừa thi pháp kìm hãm vết thương, vừa cẩn thận rút trường kiếm ra từng chút một, sau đó lại đắp chút thuốc chữa thương cho nàng ta, cho nàng ta nuốt vào một viên đan được chữa thương, lúc này mới tính là xong việc. 

Bản thân Thượng Quan Ngọc cũng là Đế Tôn cảnh, tu vi không phải quá yếu, thương thế như vậy chỉ cần điều dưỡng mấy ngày là có thể khỏi hẳn. 

Dương Khai quay lại dò xét một chút, xác định không đáng ngại thì cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn qua Thượng Quan Ngọc đang trong cơn ngủ mê ở bên kia, hắn không khỏi có hơi áy náy. Hắn thực sự không có lựa chọn nào khác trong tình huống lúc đó, nếu không mau chóng cho thấy lập trường kiên định của mình, vậy thì Thượng Quan Lung chắc chắn sẽ không nhanh chóng thỏa hiệp như vậy. Nếu như hai bên thật sự đánh nhau, không nói đến việc hắn có thể trốn được hay không, hai người Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn khẳng định là sẽ phải thụ thương hay thậm chí là vẫn lạc. 

Bị ép bất đắc dĩ, Dương Khai chỉ có thể đưa ra hạ sách này. 

Đúng vào lúc này, giọng nói của Lô Tuyết chợt vang lên: "Đại nhân, Đồng Ngọc Tuyền kia bay tới." 

Dương Khai thần niệm thả ra, quả nhiên phát giác ra Đồng Ngọc Tuyền cấp tốc tiến lại gần bọn họ. Có điều chỉ có một mình hắn tới mà thôi, hoa sen to lớn của Phi Hoa phảng vẫn còn đang cách bọn họ hơn mấy trăm dặm. 

"Có muốn ngăn cản hắn hay không?" Lô Tuyết hỏi. 

Dương Khai suy nghĩ một chút: "Không cần, để hắn lên đây đi." 

Lô Tuyết hiểu ý, thả chậm tốc độ lại, một lát sau, giọng nói của Đồng Ngọc Tuyền chợt vang lên: "Dương tiểu ca, ta muốn xem xem Ngọc nhi thương thế như thế nào, kính xin ngươi dàn xếp một hai."

Hắn vốn cho rằng mình sẽ không được đối phương đáp lại, ai ngờ phong xa kia lại lập tức mở ra một con đường, Đồng Ngọc Tuyền không chút do dự lắc mình một cái, sau đó liền tiến vào trong phong xa.