Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4195: Hư Không Địa Biến Hóa



Bên ngoài Hư Không Địa, Dương Khai nhắm mắt tinh tế cảm giác 

một chút, mặc dù hắn rời khỏi chỗ này không quá lâu, nhiều nhất chừng một năm, thế nhưng Hư Không Địa đã phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệch đất. 

Từ bề ngoài nhìn vào thì không nhìn ra manh mối gì, nhưng nếu như tinh tế điều tra thì lại có thể phát giác ra được rằng Hư Không Địa đang ẩn giấu một hàng rào sâm nghiêm. 

Cửu Trọng Thiên đại trận càng ngày càng hoàn thiện dưới sự chủ trì của Vô Lượng đại sư, cũng dần dần hiển lộ rõ ràng uy năng của mình. 

Cả tòa đại trận này hao phí vô số tài nguyên của Dương Khai, các loại thiên tài địa bảo hắn mang ra từ trong Thái Khư cảnh, gần như có bảy tám phần đã đầu nhập vào trong đại trận này. Từ đó có thể tưởng tượng được, đại trận này một khi bạo phát thì sẽ có uy năng kinh khủng đến mức nào. 

Đại trận như thế, mặc dù không thể trấn áp khí vận như những động thiên phúc địa kia, nhưng đây tuyệt đối là thứ mà bất kỳ thế lực nhị đẳng nào cũng không thể có được. Những thế lực nhị đẳng kia, tuy nói đều được truyền thừa trong hơn vạn năm hay thậm chí là càng lâu hơn, nhà to nghiệp đại, nội tình hùng hồn, nhưng môn hạ đệ tử cũng không ít, quá trình tu hành đều cần đại lượng tài nguyên, nào có dư tiền để bố trí đại trận như thế này chứ. 

Nếu không phải thế thì Cửu Trọng Thiên đại trận này cũng sẽ không rơi vào tay Dương Khai. 

Vô Lượng đại sư được rất nhiều thế lực mời đến bố trí trận pháp, đã không ít lần tuyên dương đủ loại diệu dụng của đại trận này trước mặt thủ lĩnh của các thế lực kia. 

Những thủ lĩnh kia chẳng lẽ không nhìn ra được sự cường đại của Cửu Trọng Thiên đại trận sao? Ngược lại thì đúng hơn, bọn hắn đều đã sớm nhìn ra, chỉ là bọn hắn không có được sự quyết đoán để bố trí thứ kia, bởi vì bọn hắn đều có đông đảo môn hạ đệ tử đang gào khóc đòi ăn. Một khi đem đại đa số tài nguyên trút vào trong đại trận thì tài nguyên tu hành của những đệ tử kia phải xử lý như thế nào bây giờ? 

Cho nên Vô Lượng đại sư mặc dù đã nhiều lần tuyên truyền thuyết phục, nhưng đến nay vẫn không có chỗ nào để hắn thực hiện khát

vọng của mình. 

Cũng chỉ có dạng nhà giàu mới nổi như Dương Khai, bỗng nhiên lấy được một lượng tài nguyên khổng lồ, lại đột nhiên cướp được một chỗ Linh Châu thì mới có thể để cho Vô Lượng đại sư buông tay buông chân mà làm như vậy. 

Hư Không Địa tuyệt đối là tiền lệ chưa từng có, Cửu Trọng Thiên đại trận vượt xa cấp độ của một đại trận mà một thế lực nhị đẳng nên có, thậm chí còn không thua kém phòng hộ đại trận của những động thiên phúc địa kia là bao. 

Khi Dương Khai rời khỏi Hư Không Địa, Cửu Trọng Thiên đại trận đã được hoàn thành hơn phân nửa, khi hắn trở lại, đại trận về cơ bản đã sắp sửa hoàn thành, chỉ còn một số trận nhãn mang tính then chốt chưa được bố trí. Theo tính toán của Vô Lượng đại sư, nhiều nhất là hai tháng sau, Cửu Trọng Thiên đại trận sẽ triệt để hoàn thiện, lúc đó chính là thời điểm đại trận này chân chính vận chuyển. 

Dương Khai cảm thấy vô cùng chờ mong. 

Chầm chậm mở mắt, thở ra một hơi thật dài, sau đó quay đầu nhìn lại. Sáu trăm ngàn người liên miên bất tuyệt được hắn mang tới từ Tinh Giới đang từ từ đi ra khỏi Tiểu Huyền Giới, nhân số tuy nhiều nhưng lại rất ngay ngắn trật tự.

Bỗng nhiên đi vào một thế giới mới, bất kỳ ai cũng đều sẽ cảm thấy ngạc nhiên không thôi, ngay cả các Đại Đế cũng đang dò xét bốn phía. 

Mạc Hoàng nói: "Tiểu tử, đây chính là Hư Không Địa mà ngươi nói?" Dương Khai gật đầu nói: "Nơi đây chính là Hư Không Địa." 

Đoạn Hồng Trần tinh tế cảm giác một phen, mở miệng nói: "Quả nhiên có hơi khác biệt với Tinh Giới, nếu như tu hành ở nơi đây thì quả thực có khả năng sẽ tiến thêm được một bước." 

Tu vi của các Đại Đế đã đạt đến mức cực hạn của Tinh Giới, dù có tu luyện thế nào đi chăng nữa thì cũng vô pháp đề thăng. Nhưng khi đến nơi này, tầng kia trói buộc như có như không bỗng nhiên biến mất, làm cho bọn hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác trời cao biển rộng. 

Ngay cả tâm cảnh cũng trở nên rộng lớn hơn. 

Đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều Đại Đế của các Càn Khôn thế giới khi tu vi đạt đến cực hạn thì sẽ chọn cách nhảy ra thế giới bên ngoài càn khôn, thoát khỏi sự trói buộc của càn khôn. 

Có điều Tinh Giới ở nơi vắng vẻ, trước khi gặp Đại Ma Thần, bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với Khai Thiên cảnh, tất nhiên là hoàn toàn không biết gì về cảnh giới này.

Dương Khai cười nói: "Tu hành cảnh giới trên Đế Tôn cần tiêu hao đại lượng tài nguyên, chư vị đừng vội, trước tiên hãy làm quen một hồi rồi tu hành cũng không muộn." 

Trong lúc mọi người nói chuyện, Nguyệt Hà lẳng lặng đứng quan sát ở một bên, vào giờ phút này, nàng cũng bước tới trước một bước, uyển chuyển hành lễ nói: "Nguyệt Hà bái kiến chư vị đại nhân, sau này chư vị có chỗ nào khó hiểu trong việc tu hành thì cứ tới hỏi tiểu tỳ, tiểu tỳ nhất định sẽ biết gì nói nấy." 

Chư vị Đại Đế đồng loạt quay đầu nhìn nàng, nàng vẫn một mực đứng bên người Dương Khai, thế nhưng khí tức không hiện, vì vậy các Đại Đế ngay từ đầu đều không để ý tới nàng. 

Giờ phút này nghe nàng nói như vậy thì bọn hắn cũng không khỏi thả ra thần niệm dò xét một phen. 

Thần niệm của bọn hắn giống như trâu đất xuống biển, căn bản là không hề phản ứng một chút nào, trong lúc nhất thời, biểu lộ của bọn hắn đều vô cùng cổ quái. 

Chiến Vô Ngân lặng lẽ giật giật quần áo của Dương Khai, thấp giọng nói: "Cô nương này có tu vi gì?" 

Dương Khai khoa tay ra dấu một số sáu. 

Hoa Ảnh nói: "So với Đại Ma Thần kia thì thế nào?"

"Nói như thế nào đây. . ." Dương Khai gãi gãi mặt, có hơi không biết nên giải thích như thế nào. Các Đại Đế mới tới thế giới bên ngoài càn khôn, lý giải đối với Khai Thiên cảnh vẫn còn tương đối mơ hồ, cũng không thể nào nói rõ ràng ra được, vì vậy hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại khái chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết tên Đại Ma Thần kia." 

Năm đó khi Đại Ma Thần họa loạn Tinh Giới, tối đa phát huy ra được lực lượng của Khai Thiên hạ phẩm, bây giờ Nguyệt Hà thân là Khai Thiên lục phẩm, diệt sát một tên hạ phẩm quả thực giống như ăn cơm uống nước vậy. 

Hoa Ảnh trừng mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh dị. Năm đó khi lưỡng giới chi chiến đánh tới phút cuối cùng, bọn hắn gần như đều dùng hết toàn lực, còn kém chút nữa là đã toàn quân bị diệt. Sự cường đại của Đại Ma Thần vẫn còn rõ ràng trong ký ức của nàng, thế nhưng dù mạnh như tên Đại Ma Thần kia thì cũng không thể chống lại được một ngón tay của nữ tử này. . . 

Chư vị Đại Đế đều tỏ vẻ ngưng trọng, đồng loạt chắp tay, Chiến Vô Ngân nói: "Cô nương khách khí, ngày sau ắt hẳn có chỗ phải quấy rầy cô nương, ta thay mặt mọi người cám ơn cô nương trước." 

Nguyệt Hà hé miệng cười nói: "Vị đại nhân này nghiêm trọng rồi, ta là tỳ nữ của thiếu gia, phân ưu với thiếu gia là việc nằm trong phận

sự." 

Nghe nàng mở miệng nói mô ̣t tiếng tỳ nữ, Chiến Vô Ngân cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể hơi thâm ý liếc mắt nhìn Dương Khai một cái, sau đó chắp hai tay sau lưng nhìn quanh bốn phía. 

Ánh mắt của đám người Ngọc Như Mộng giống như mấy con đỉa gắt gao bám lên trên người Dương Khai, mang theo ý vị dò xét. 

Dương Khai đổ mồ hôi trán, ha ha cười nói: "Nguyệt Hà, mấy vị này đều là phu nhân của ta!" 

Nguyệt Hà quỳ gối hành lễ nói: "Tiểu tỳ bái kiến mấy vị thiếu phu nhân!" 

Đám người Ngọc Như Mộng đều tỏ vẻ quái dị, cách xưng hô thiếu phu nhân này là lần đầu tiên mấy nàng nghe thấy nên có hơi không quá thích ứng. Có điều Ngọc Như Mộng cũng không phải là người bình thường, nàng thân là Mị Ma Ma Thánh, đã từng là một trong những người mạnh nhất của Ma Vực, cho dù đối mặt với Khai Thiên lục phẩm như Nguyệt Hà thì cũng không hề có chút câu nệ nào. 

Đương nhiên, chủ yếu nhất là do nàng trước đó ở trong Ma Vực cũng đã từng giết chết kẻ gọi là Khai Thiên cảnh kia. 

Nàng kéo lấy tay nhỏ của Nguyệt Hà, khuôn mặt giãn ra, cười nói:

"Cô nương trong veo như nước như thế này mà tên sắc quỷ kia cu ̃ng đành nhẫn tâm để cho ngươi làm tỳ nữ ư? Có phải là hắn khi dễ ngươi hay không? Nói cho ta biết, ta giúp ngươi trừng trị hắn!" 

Nói xong, nàng liền trừng Dương Khai một cái giống như thị uy. 

Dương Khai mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, mồ hôi lạnh thuận theo cột sống chảy xuống. 

Nguyệt Hà lắc đầu, ôn nhu nói: "Không có đâu, là ta tự nguyện đi theo thiếu gia, phục thị hắn." 

"Thật sao?" Ngọc Như Mộng khẽ cười duyên: "Nếu như hắn khi dễ ngươi, vậy ngươi nhất định phải nói cho ta biết. Tên bại hoại này rất có nghề trong việc đối phó nữ nhân, ngươi xem chúng ta mấy người này, đều là bị hắn lừa gạt xoay vòng vòng như chong chóng, thế nhưng đã lên phải thuyền giặc rồi thì có muốn xuống cũng xuống không được." 

Nguyệt Hà nói: "Thiếu gia có hơi nghiêm khắc một chút, có điều hắn lại là một người cực tốt." 

Ngọc Như Mộng bỗng nhiên nói: "Bàn tay của muội muội thật là trơn mềm a." 

Nguyệt Hà giống như có hơi thẹn thùng: "Làn da của thiếu phu nhân cũng rất tốt."

"Lại đây nói chuyện, quên giới thiệu cho ngươi một chút." Ngọc Như Mộng nói xong thì liền lôi kéo Nguyệt Hà sang giới thiệu cho đám người Tô Nhan. 

Nguyệt Hà cúi chào từng người, nàng nhìn thấy đám người Tô Nhan xuân lan thu cúc, hoặc quyến rũ động lòng người, hoặc lạnh lùng như băng, hoặc trong veo thanh thuần, hoặc si mê ngây thơ, hoặc tư thê ́hiên ngang, khí chất đều có điểm khác biệt thì âm thầm líu lưỡi. Không ngờ thiếu gia nhà mình lại là người đa tình như vậy, vì vậy nàng nhịn không được mà quay đầu nhìn hắn một cái. 

Chỉ thấy Dương Khai vẻ mặt ngưng trọng đang đứng ở nơi đó, đang thấp giọng nói gì đó với mấy vị Đại Đế kia. 

Nguyệt Hà cẩn thận lắng nghe, chỉ nghe Dương Khai nói: "Chư vị mới tới đây, để ta dắt chư vị đi dạo loanh quanh một chuyến ha? Cũng tiện quen thuộc hoàn cảnh nơi đây nhanh hơn." 

Chiến Vô Ngân khoát tay nói: "Không cần, ngươi tự giải quyết việc của mình a, chúng ta tự đi cũng được." Nói xong, hắn liền bước ra một bước, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài. 

Mạc Hoàng nói: "Ta cũng đi dạo một chút." 

Nói xong, hắn liền bỏ đi theo một hướng khác. 

Dương Khai quay đầu nhìn về phía Đoạn Hồng Trần, Hồng Trần Đại

Đế đuổi theo Chiến Vô Ngân, vừa chạy vừa kêu: "Chiến lão quỷ chờ ta một chút." 

Xoát xoát xoát. . . 

Từng vị Đại Đế tản ra bốn phía, Hoa Ảnh trước khi đi còn trừng Dương Khai một cái, tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Đáng đời!" 

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một người vọt tới trước mặt Dương Khai, hưng phấn nói: "Cha nuôi, chúng ta đến Hư Không Địa rồi sao?" 

Dương Khai hai mắt tỏa sáng, vồ lấy Dương Tiêu, không ngừng gật đầu nói: "Không sai, Tiêu nhi, nơi này chính là Hư Không Địa, ngày sau ngươi sẽ tu hành ở nơi nà. Ta nói cho ngươi biết, Hư Không Địa 

có  m Dương Ngũ Hành Thất Địa, đối ứng với bảy loại lực lượng  m Dương Ngũ Hành, cực kỳ kỳ lạ, có muốn lão cha dẫn ngươi đi dạo chơi hay không!" 

Dương Tiêu khoát tay nói: "Không cần a, ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta cùng tiểu cô cô và đại cô cô đi dạo chơi là được rồi." 

Nói xong, hắn liền tránh thoát khỏi đại thủ của Dương Khai, ra hiệu với Dương Tuyết Lưu Viêm, sau đó biến thành một đạo lưu quang, biến mất không thấy đâu nữa.

Cùng Kỳ đuổi theo: "Thiếu chủ, chờ ta một chút!" 

Dương Khai cảm thấy mình sắp sửa thổ huyết, khi hắn đang câm nín không biết làm thì ánh mắt hắn chợt đảo qua một người, sau đó hắn liền phấn chấn hô to: "Nhị tổng quản!" 

Trong đám người kia, Biện Vũ Tình vừa mới bước ra khỏi Tiểu Huyền Giới giới, còn chưa kịp dò xét hoàn cảnh chung quanh ngay lập tức lách mình chạy đến, ôm quyền nói: "Cung chủ có gì phân phó?" 

"Mọi người đi ra hết chưa?" Dương Khai chắp hai tay sau lưng, nghiêm nghị hỏi. 

Biện Vũ Tình kỳ quái nhìn hắn một cái, Tiểu Huyền Giới là bí bảo của Dương Khai, muốn biết bên trong có bao nhiêu người thì hắn chỉ cần nảy ra một ý niệm trong đầu là có thể nhìn rõ, cần gì phải hỏi mình như vậy? Có điều nàng vẫn đàng hoàng đáp: "Đi ra hết rồi cung chủ, thuộc hạ là người cuối cùng." 

"Ừm, làm tốt lắm. Ngươi là Nhị tổng quản trong Lăng Tiêu cung, ta không có ở đây những năm này, trong cung lớn nhỏ công việc cũng đều là ngươi cùng đại tổng quản hiệp lực xử lý, quản lý ngay ngắn rõ ràng, bây giờ đến Hư Không Địa bên này, đại tổng quản cũng không có theo tới, ta cũng chỉ có thể dựa vào ngươi." 

Biện Vũ Tình nghiêm nghị nói: "Thuộc hạ định tận tâm tận lực, không phụ cung chủ nhờ vả." 

"Giới thiệu một người ngươi biết." Dương Khai quay đầu về phía bên kia, hô: "Nguyệt Hà, tới đây." 

Nguyệt Hà Bên đang nói chuyện với đám người Ngọc Như Mộng khi nghe thấy vậy thì xin lỗi một tiếng, sau đó chậm rãi đi tới. 

Nàng ta tỏ vẻ giống như trút được gánh nặng, cảm kích nhìn Dương Khai một cái, sau đó mới lên tiếng: "Thiếu gia có gì phân phó?"