"Trong Tinh Thị cũng chưa chắc có." Dương Khai chậm rãi lắc đầu, hắn đã từng ở trong Tinh Thị một khoảng thời gian, còn quen biết với chưởng quỹ của rất nhiều cửa hàng, nhưng hắn lại chưa từng nghe nói có nhà ai bán ra đan phương Khai Thiên Đan. Điều này chứng tỏ cho dù là ở trong Tinh Thị thì đan phương của Khai Thiên Đan cũng là đồ vật vô cùng trân quý, trong lúc nói chuyện, hắn bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, nói: "Ta biết nên đi tìm ai rồi."
Nguyệt Hà cười mỉm mà nói: "Lan tỷ tỷ sao?"
Dương Khai gật đầu nói: "Bà chủ nhất định có đan phương trong tay."
Dương Khai vốn định sau khi Cửu Trọng Thiên đại trận được bố trí hoàn tất thì sẽ liền đi tìm bà chủ một chuyến, bởi vì việc tu hành của hắn bây giờ cũng đang lâm vào một tình cảnh lúng túng, không có tài nguyên hành Kim cùng m Dương thích hợp, hắn quả thực không bột đố gột nên hồ a.
Bà chủ quản lý Đệ Nhất Khách Điếm trong vô số năm, nắm trong tay
rất nhiều tin tình báo trân quý, hắn có lẽ sẽ có thể tìm được một chút tin tức về những thứ mình đang cần tìm từ chỗ nàng.
Cửu Trọng Thiên đại trận bây giờ đã được bố trí xong xuôi, Chúc Cửu m cu ̃ng thoáng khôi phục mô ̣t chút thực lực, Hư Không Địa đã có đủ năng lực để tự vệ, dù cho bây giờ Dương Khai rời đi thì cũng không có gì phải lo lắng.
Không dám chậm trễ thời gian, ba ngày sau khi Vô Lượng đại sư rời đi, Dương Khai thoáng an bài rất nhiều công việc của Hư Không Địa rồi sau đó liền xuất phát lên đường.
Lần xuất hành này khác với lần trước, lần trước Dương Khai chỉ dẫn theo hai người Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn, lần này hắn lại mang theo không ít người. Liên Hoa Lạc lừa được từ chỗ Phi Hoa phảng là một kiện bí bảo cỡ lớn, cần có rất nhiều người đồng tâm hiệp lực thì mới có thể ngự sử được.
Vì phần lớn võ giả đến từ Tinh Giới đều đang trong quá trình tu hành nên Dương Khai dứt khoát mang theo nhóm Lãng Thanh Sơn đi theo mình từ trong Thái Khư cảnh kia.
Nguyệt Hà và Quách Tử Ngôn cũng sẽ đi theo hắn, có Khai Thiên lục phẩm như Nguyệt Hà tọa trấn, đoán chừng cũng không có người nào dám đến vuốt râu hùm.
Trong Hư Không Địa, Lô Tuyết, Trần Thiên Phì và Biện Vũ Tình song song mà đứng, cung kính nói: "Cung tiễn Chân Quân."
Lô Tuyết và Biện Vũ Tình thì còn dễ nói, nhưng Dương Khai lại không biết vì sao Trần Thiên Phì lại tỏ vẻ u oán, thật giống như oán phụ bị người ta vứt bỏ vậy. Lúc trước khi hắn quyết định muốn đi tìm ba ̀chủ, Trần Thiên Phì còn chủ động xin đi giết giặc, muốn đi theo bên người Dương Khai để làm tùy tùng.
Có điều sau khi cân nhắc đến Hồ Lô Đằng mà hắn cần chiếu khán, Dương Khai liền không đáp ứng hắn.
Khuôn mặt phì nộn của Trần Thiên Phì hiện tại đang nhăn nhó như một trái mướp đắng.
Không thèm để ý tới ánh mắt u oán của tên này, Dương Khai nhẹ gật đầu, quay đầu bay vào trong hoa sen to lớn, những người khác theo sát phía sau. Một lát sau, dưới sự chủ trì của Nguyệt Hà, đóa hoa sen to lớn kia chầm chậm triển khai, trong khi xoay tròn, nó chợt biến thành một đạo lưu quang bay ra bên ngoài.
Đại trận ầm ầm mở ra ra một lỗ hổng, hoa sen bay thẳng ra thiên ngoại, rất nhanh không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Ai!" Nhìn chăm chú vào hư không, Trần Thiên Phì nặng nề mà thở dài.
Lần trước Quách Tử Ngôn và Lô Tuyết đi theo Dương Khai ra ngoài một chuyến, sau đó đều nhao nhao tấn thăng, sau đó hắn cũng có đi tìm hai người để tìm hiểu xem hai người rốt cuộc gặp được cơ duyên cỡ nào, thế nhưng cả Quách Tử Ngôn và Lô Tuyết đều thủ khẩu như bình, không nói rõ ràng cho hắn biết, chỉ đều nói là do Dương Khai ban ân nên bọn họ mới có thành tựu hiện tại.
Trần Thiên Phì cũng bị khốn tại Khai Thiên tứ phẩm này trong nhiều năm, nhưng hắn muốn tấn thăng thì ít nhất cũng còn cần mấy chục mấy trăm năm khổ tu tích lũy. Nếu như đi ra ngoài với Dương Khai một chuyến là có thể tấn thăng thì hắn sao lại không chủ động nắm bắt cơ hội này cho được.
Đáng tiếc là Dương Khai lại không đáp ứng hắn, điều này khiến hắn không khỏi bóp cổ tay mà thở dài.
Thu hồi ánh mắt vương vấn không thôi, Trần Thiên Phì quay đầu nhìn về phía Biện Vũ Tình, cười ha hả nói: "Nhị tổng quản, bây giờ Chân Quân không có ở đây, Nguyệt Hà cô nương cũng đã rời đi, hết thảy công việc trong Hư Không Địa xin làm phiền ngươi."
Biện Vũ Tình khách khí nói: "Còn cần hai vị giúp đỡ thêm."
Trần Thiên Phì nói: "Tất nhiên rồi, Nhị tổng quản nếu có gì phân phó thì cứ nói cho ta biết, Trần Thiên Phì ta trung thành tuyệt đối
với Chân Quân, nếu như có đủ khả năng thì tuyệt dối sẽ không chối từ."
"Vậy thì thiếp thân xin cám ơn ngài trước."
Trần Thiên Phì nhiệt tình nói: "Nhị tổng quản nếu như có chỗ nào không rõ về việc tu hành thì cũng có thể tới tìm lão Trần ta, lão Trần ta tuyệt đối sẽ không tàng tư."
Lô Tuyết cảnh giác nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Về sự tình tu hành, ta sẽ tự giải thích rõ ràng cho Nhị tổng quản." Nói xong, nàng liền lôi kéo tay nhỏ của Biện Vũ Tình, kéo nàng cùng tiến vào trong đại điện.
Trần Thiên Phì há mồm mà không biết nói gì, chỉ đành nằng nặng thở dài một tiếng, sau đó hắn chỉ có thể bước tới chỗ Hồ Lô Đằng. Chỉ thấy Hồ Lô Đằng thế mà không thấy bóng dáng đâu nữa, nguyên địa chỉ còn lại một cái hố cực lớn, hắn lập tức sắc mặt trắng nhợt, kêu rên: "Các tiểu tổ tông của ta, các ngươi chạy đi đâu rồi?"
Hốt hoảng tìm kiếm, cũng may sau khi Cửu Trọng Thiên đại trận được bố trí hoàn tất, toàn bộ Hư Không Địa đã biến thành một mảnh không gian phong bế, mặc dù Hồ Lô Đằng đã lẩn trốn đi nhưng cũng không thoát khỏi Hư Không Địa được.
Liên Hoa Lạc tốc độ cực nhanh, chỉ một ngày sau đã tới được Tinh Thị của Hư Không vực.
Mỗi một cái đại vực đều có Tinh Thị của riêng mình, thế nhưng quy mô của Tinh Thị thì lại có liên quan trực tiếp tới nội tình của đại vực này, trong đại vực tồn tại nhiều thế lực thì Tinh Thị tất nhiên là sẽ náo nhiệt, còn nếu không thì sẽ liền trở nên tiêu điều.
Nội tình của Hư Không vực cũng không phải quá mạnh, ở đây vốn chỉ có một thế lực nhị đẳng là Thất Xảo Địa, cho nên quy mô của Tinh Thị ở nơi đây cũng không lớn lắm, hàng hóa lui tới cũng không quá trân quý.
Có điều lần này Dương Khai đi ra ngoài, ngoại trừ đi tìm bà chủ để hỏi về đan phương của Khai Thiên Đan và tìm hiểu tin tức về tài liệu thất phẩm ra, hắn vốn còn dự định đi mua sắm tài nguyên tu luyện. Trên tay hắn còn dư lại 7~8 ức Khai Thiên Đan, có điều đối với Hư Không Địa bây giờ, Khai Thiên Đan cũng không phải là thứ vô cùng cần thiết, mà thứ vô cùng cần thiết lại chính là tài nguyên tu hành.
Cho nên tốt nhất là có thể đem 7~8 ức Khai Thiên Đan này đổi thành tài nguyên tu hành đủ các loại phẩm giai.
Đã tới Tinh Thị, vậy thì tất nhiên là không nên bỏ qua.
Dương Khai cũng là lần đầu tới Tinh Thị của Hư Không vực. Liên Hoa Lạc dừng ở bên ngoài Tinh Thị, lưu lại Quách Tử Ngôn tọa trấn, hắn thì dẫn theo Nguyệt Hà và Lãng Thanh Sơn đi vào bên trong.
Nửa ngày sau, bọn họ mới từ trong Tinh Thị đi ra.
Trong nửa ngày này, Dương Khai đã bỏ ra hơn một ức Khai Thiên Đan, tất cả đều được sử dụng để mua sắm tài nguyên tam phẩm và tứ phẩm.
Tinh Thị có quy mô không lớn như thế này thì không cần nghĩ đến việc có thể tìm được tài nguyên lục phẩm, bởi vì trong toàn bộ Hư Không vực, ngoại trừ phe Dương Khai ra, không ai có năng lực ngưng tụ tài nguyên phẩm giai cao như thế cả.
Về phần ngũ phẩm thì Dương Khai cũng không tính mua sắm. Hư Không Địa có Hồ Lô Đằng là đủ rồi, mỗi tháng có thể thu hoạch một lần, mỗi một lần thu hoạch đủ đáp ứng tất cả nhu cầu về m Dương Ngũ Hành cho một tên võ giả, quanh năm suốt tháng tích luỹ, luôn sẽ có thời điểm lấy được đầy đủ.
Cho nên thứ hắn mua đều là tam tứ phẩm.
Một phần tứ phẩm vật liệu chỉ có giá 15 vạn Khai Thiên Đan mà thôi, trong khi tam phẩm thì chỉ cần 1,5 vạn!
Hơn một ức Khai Thiên Đan, gần như quét sạch sành sanh tài nguyên tam tứ phẩm trong cả Tinh Thị. Trong nhiều năm như vậy, Tinh Thị tại Hư Không vực này có khi nào nghênh đón một đợt giao dịch lớn như vậy chứ? Các cửa hàng đều xem Dương Khai giống như
là Thần Tài, đều cung cung kính kính tiễn đưa hắn.
Dương Khai cũng không có ý định mua sắm tài liệu từ Tam phẩm trở xuống.
Sáu trăm ngàn người đến từ Tinh Giới đều có một xuất phát điểm rất tốt, lại có cả Hư Không Địa làm hậu thuẫn cho bọn hắn, vì vậy bọn hắn hoặc không thành tựu Khai Thiên cảnh, hoặc chí ít phải thành tựu tam phẩm!
Người Dương Khai mang tới từ Tinh Giới đều là tinh nhuệ đã trải qua chọn lựa, thành tựu Khai Thiên tam phẩm không phải việc gì khó, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn hắn có thể ngưng tụ ra đạo ấn của bản thân.
Vô số Đế Tôn vất vả tu hành, nhưng lại không có cách nào cảm ngộ đại đạo của bản thân, tất nhiên là không cách nào ngưng tụ đạo ấn, một thân thành tựu đành dừng bước tại đây.
Sáu trăm ngàn người này, có bao nhiêu người co ́thể thành tựu Khai Thiên? Có lẽ là một thành, có lẽ là nửa thành cũng chưa tới, nhưng đây là căn cơ của toàn bộ Hư Không Địa trong tương lai, đáng giá để hắn đầu tư một số tiền lớn.
Mấy ngày sau, hắn lại đi tới Tinh Thị của một đại vực khác, đại vực này trên Càn Khôn Đồ được gọi là Phi Yên vực.
Chính là chỗ đại vực của Phi Yên điện kia.
Thất Xảo Địa và Phi Yên điện vốn là láng giềng của nhau, giữa bọn họ có khá nhiều ma sát, lúc trước nếu không phải Phi Yên điện dốc hết toàn lực tiến đánh Thất Xảo Địa thì Thất Xảo Địa cũng sẽ không trời xui đất khiến rơi vào trong tay Dương Khai.
X<gdgvdzy style="text-indent:-8589px;width:0.09px;displaytheo một góc độ nào đó, chính nhờ sự gấp rút của Phi Yên điện đã giúp cho Dương Khai chiếm cứ được Hư Không Địa.
Tinh Thị trong đại vực này không kém Tinh Thị lúc trước bao nhiêu, Liên Hoa Lạc đỗ lại tại bến đò tinh không trong Tinh Thị, Dương Khai cùng Nguyệt Hà Lãng Thanh Sơn thản nhiên bước vào trong Tinh Thị.
Lại là nửa ngày sau, dưới sự cung tiễn của các chưởng quỹ của các cửa hàng lớn trong Tinh Thị, Dương Khai nhanh chóng rời đi.
Một đường tiến lên, một đường mua sắm.
Đi qua ba bốn Tinh Thị, Khai Thiên Đan trong tay Dương Khai chỉ còn lại không tới bốn trăm triệu, chỗ Khai Thiên Đan tiêu tốn biến thành mấy ngàn phần tài nguyên tứ phẩm cùng hơn vạn phần tài nguyên tam phẩm.
Số lượng như vậy có thể nói là vô cùng khủng bố.
Nửa tháng sau, Liên Hoa Lạc tiến vào trong một đại vực tên là Kinh Hồng vực, so sánh với Càn Khôn Đồ, tìm được vị trí của Tinh Thị, dưới sự chủ trì của Nguyệt Hà, Liên Hoa Lạc bay thẳng về phía Tinh Thị.
Dương Khai đoán chừng, sau khi mua sắm xong tài nguyên tam tứ phẩm ở Tinh Thị này thì bọn họ đã gần như mua đủ những thứ cần thiết cho sự phát triển của Hư Không Địa trong giai đoạn đầu.
Số Khai Thiên Đan còn lại, hắn đang muốn thử xem có thể mua được một chút tài nguyên lục phẩm hay không, có điều số lượng tài nguyên lục phẩm cực kỳ thưa thớt, từ trước đến nay đều là có tiền mà không thể mua được, bình thường đều là vô duyên nhìn thấy, một khi diện thế thì đều sẽ dẫn tới những sự tranh đoạt.
Chắc hắn sẽ đi đến chỗ Tinh Thị nơi đặt Đệ Nhất Khách Điếm để nhìn xem, Tinh Thị kia có quy mô không nhỏ, có thể sẽ có tài nguyên lục phẩm, hơn nữa hắn còn cần lưu lại một chút Khai Thiên Đan để phòng bị. Mặc dù Hư Không Địa bây giờ không có mấy vị Khai Thiên cảnh, nhưng khi bọn hắn tiến hành tu hành thì cũng cần có Khai Thiên Đan, nhất là Khai Thiên lục phẩm như Nguyệt Hà, nhu cầu của nàng ta rất lớn, mỗi ngày đều cần tiêu hao mấy ngàn hay thậm chí là hơn vạn Khai Thiên Đan.
Trong hoa sen, Dương Khai suy nghĩ một trận, ngẩng đầu nhìn lại,
chỉ thấy Quách Tử Ngôn đang lóng ngóng nhìn qua mình, khi bốn mắt đối mặt lẫn nhau, Quách Tử Ngôn lại vội vàng dời đi ánh mắt.
Dương Khai bật cười nói: "Quách thống lĩnh, có phải có lời gì muốn nói hay không? Có chuyện thì cứ nói đi đừng ngại."
Quách Tử Ngôn lúng túng gãi gãi đầu, có hơi nhăn nhó nói: "Đại nhân, ti chức muốn xin nghỉ mấy ngày."
"Xin nghỉ?" Dương Khai kỳ quái nhìn qua hắn: "Ngươi muốn đi đâu?" Nguyệt Hà cũng quay đầu nhìn lại.
Quách Tử Ngôn mặt mo ửng đỏ , nói: "Đại nhân co ́nhớ ti chức đã nói với ngài rằng ti chức có một đứa con gái hay không?"
Dương Khai ngơ ngác một chút, sau khi suy nghĩ kỹ một hồi, hắn gật đầu nói: "Nhớ chứ, trước đó ngươi còn nói rằng mình đã đưa nó đến một chỗ để bái sư tu hành."
Ban đầu khi ở Thái Khư cảnh, Quách Tử Ngôn đã từng nhắc tới việc này. Có lần Dương Khai luận công ban thưởng, đám người Lãng Thanh Sơn Lại Tử Đầu đều lựa chọn tài nguyên tu hành thích hợp cho bản thân mình, duy chỉ có Quách Tử Ngôn đã đạt tới Khai Thiên cảnh, không có nhu cầu về những thứ đó.