Cửu Trọng Thiên đại trận là tác phẩm tâm huyết của Vô Lượng đại sư, là kết tinh đỉnh phong nhất của Trận Đạo cả đời hắn, phân thành cửu trọng đại trận, đan xen lẫn nhau, đầu đuôi tương liên, lấy tên là cửu trọng thiên.
Dương Khai vì trận này, gần như phung phí toàn bộ thu hoạch to lớn của mình trong Thái Khư cảnh, người bình thường thật đúng là không có đảm lượng này. Bỏ ra to lớn, thu hoạch tất nhiên cũng sẽ không nhỏ đi đâu được.
Trận này có thê ̉phân ra ba bộ phận, bộ phận đầu tiên là căn cơ đại trận, bao gồm tam trọng đại trận, có hiệu quả tụ linh dẫn linh, cung cấp lực lượng tinh thần để duy trì sự vận chuyển của đại trận. Bộ phận này cũng không có sức sát thương gì, thế nhưng lầu cao vạn trượng xây lên từ đất bằng, bộ phận này lại là chỗ căn bản của cửu trọng thiên. Ngày thường hấp thu lực lượng tinh thần ở thiên ngoại
rót vào trong đại trận, bảo trì sự vận chuyển liên tục của đại trận, năng lượng dư thừa cũng sẽ được tích lũy, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra. Không chỉ thế, ba tầng trận pháp phía trước này còn có thể mình chữa trị, chỉ cần không bị phá hư quá mức nghiêm trọng thì vẫn có thể tự động vá lại rất nhiều lỗ thủng.
Bộ phận thứ hai chính là phòng hộ, vẫn có tam trọng đại trận, chia làm ba công dụng. Một là ẩn nấp, một khi mở ra liền có thể ẩn giấu đi Hư Không Địa, người không có căn cơ Trận Đạo đừng hòng mơ tưởng tìm được vị trí của Hư Không Địa, chớ đừng nói chi là khám phá hư thực của Hư Không Địa. Hai là mê huyễn, người vào trận chỉ nhìn thấy ảo giác mọc thành rừng, không phân biệt được đông nam tây bắc. Ba là phòng hộ, Dương Khai từng được ba ̀chu ̉dẫn theo để tìm một vị Luyện Khí đại sư, cố ý chế tạo hai kiện cường đại bí bảo, một trong số đó là Thiên La Tán, được Vô Lượng đại sư bổ sung vào trong phòng hộ đại trận này để làm trận nhãn.
Món Thiên La Tán kia hao phí một món tiền khổng lồ của Dương Khai, Vô Lượng đại sư đã từng nói, phòng hộ đại trận này một khi mở ra, ngay cả mười vị Khai Thiên trung phẩm liên thủ công kích mười ngày mười đêm cũng chưa chắc có thể công phá được, từ đó có
thể thấy được sự cường hãn của phòng hộ đại trận này. Hơn nữa Hư Không Địa bây giờ binh cường mã tráng, sao có khả năng để cho
người ta vô duyên vô cớ công kích mười ngày mười đêm?
Về phần tam trọng đại trận cuối cùng kia thì lại là công phạt đại trận chân chính. Cửu Trọng Thiên đại trận hấp thu lực lượng thiên ngoại tinh thần, hơn phân nửa đều được chứa đựng ở chỗ này, tam trọng đại trận, tam trọng biến hóa, một trọng cường đại hơn một trọng.
Tru Thiên Kiếm được tạo thành cùng với Thiên La Tán được Vô Lượng đại sư an trí trong tầng công phạt đại trận thứ hai để làm trận nhãn, trận nhãn của tầng thứ nhất cũng không phải là một kiện bí bảo nào đó, mà là vô số bí bảo! Đây đều là thứ Dương Khai thu được sau khi chém chết cường địch tại thế giới bên ngoài càn khôn này, những vật này lưu lại thì vô dụng, bỏ thì lại tiếc, dứt khoát lấy ra sung vào đại trận để tăng thêm sức mạnh cho đại trận.
Còn về phần tầng đại trận công phạt cuối cùng kia, đây chính là đòn sát thủ của Hư Không Địa, không đến phút cuối cùng thì sẽ không tùy tiện vận dụng.
Sau khi Cửu Trọng Thiên đại trận hoàn thiện, Dương Khai đã từng nghĩ rằng, nếu như có một ngày có một đám người nào đó không có mắt đến tiến đánh Hư Không Địa thì hắn nhất định phải cấp cho đối phương một phần quà thật lớn, cũng tiện thể thí nghiệm uy năng của Cửu Trọng Thiên đại trận này.
Nhưng đây cũng chỉ là thầm nghĩ mà thôi, không có người nào suốt ngày mong ngóng việc người khác đến tiến đánh tổng đàn nhà mình a.
Nhưng vào giờ phút này, thật sự đã có người đến tiến đánh, hơn nữa còn người đông thế mạnh!
Dương Khai cảm thấy may mắn không gì sánh được vì bản thân lúc trước không có ý nghĩ tiết kiệm, đã đồng ý cho Vô Lượng đại sư bố trí Cửu Trọng Thiên đại trận tại Hư Không Địa, nếu không với số lượng và cấp bậc của địch nhân đến đây lúc này, Hư Không Địa cho dù có nhiều hơn mấy trăm vị Khai Thiên cảnh thì cũng không thể nào là đối thủ của bọn chúng được. Bây giờ bọn họ chỉ có thể hiểm hiểm phòng thủ thì mới có thể chuyển bại thành thắng được!
Đứng trong Hư Không Địa, Dương Khai tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn những sự việc xảy ra ở bên ngoài. Hắn chưởng khống ngọc giác đại trận, cảm nhận rõ mọi động tĩnh xảy ra với đại trận. Ngón tay hắn vô thức nhẹ nhàng gõ gõ, mặc dù vì cứu ra đám người Lô Tuyết, Hư Không Địa bên này đã bất đắc dĩ bộc lộ ra một chút nội tình, nhưng bọn hắn cũng lập tức lui về. Bọn họ bày ra cảm giác yếu thế như vậy, Khổng Phong lão cẩu tuyệt đối đừng khiến cho hắn thất vọng a.
Ở sau lưng Dương Khai, tả hữu hộ pháp Nguyệt Hà và Mặc Mi ngồi xếp bằng, tĩnh tâm chữa thương, một đám Khai Thiên ngũ phẩm của
Trưởng Lão các cũng đang khẩn cấp khôi phục nguyên khí của bản thân.
Một lúc sau, hơn 300 vị Khai Thiên cảnh đủ loại phẩm giai đứng thẳng dậy, thần sắc nghiêm túc, tỏa ra một mảnh sát khí quanh quẩn trong hư không.
Khai Thiên cảnh trong Hư Không Địa, chín thành chín đều đến từ Định Phong thành, bất quá bọn hắn có thể sống sót rời khỏi Huyết Yêu Động Thiên, tất cả đều là nhờ Dương Khai thay bọn hắn giải trừ Huyết Đạo cấm chế, hơn nữa còn cung cấp cho bọn hắn nơi ở và hoàn cảnh tu luyện tốt đẹp. Ngoài ra, bọn hắn co ́thể tấn thăng Khai Thiên mà lông tóc không tổn hao gì cũng là bởi vì được Dương Khai ban thưởng linh đan.
Có thể nói, Dương Khai đã sáng tạo ra thành tựu ngày hôm nay cho bọn hắn.
Thật vất vả thoát khỏi giam cầm đời đời kiếp kiếp lưu truyền xuống, thật vất vả đi đến thế giới bên ngoài này, còn chưa kịp chứng kiến phấn khích trong thế gian này thì đã có người đánh đến cửa, thử hỏi bọn hắn sao có thể nhịn cơ chứ?
Mặc dù đây là trận chiến đầu tiên sau khi bọn hắn tấn thăng Khai Thiên, nhưng tất cả mọi người đều bừng bừng chiến ý! Hư Không
Địa là nơi bọn hắn sinh sống sau này, đối với mảnh đất này, bọn hắn không thể một mực đòi hỏi, bây giờ cu ̃ng đã đến lúc đáp lại, chỉ có bảo trụ mảnh đất này thì đời đời con cháu của bọn hắn mới có thể có một cuộc sống bình yên được!
Ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Dương Khai, bọn họ đang chờ đợi hắn ra lệnh, chỉ cần hắn lên tiếng thì bọn họ sẽ xông ra, đánh cho những tặc nhân kia người ngã ngựa đổ.
Một lát sau, Dương Khai khẽ quát một tiếng: "Đến rồi!"
Ở bên ngoài Hư Không Địa, hơn trăm người của Thanh Hà điện dưới sự dẫn đầu của hai vị Khai Thiên tam phẩm sầu mi khổ kiểm vọt về phía Hư Không Địa. Tên Cao trưởng lão kia lâm trận bỏ chạy, bị Khổng Phong vô tình đánh chết, người người trong Thanh Hà điện cảm thấy bất an, cũng khiến cho những thế lực muốn rời đi kia không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Sự lãnh khốc của Khổng Phong làm cho bọn hắn sợ hãi, sợ mình chính là người xui xẻo kế tiếp.
Có điều Thanh Hà điện làm chim đầu đàn, tất nhiên là phải bị trừng phạt. Bọn họ bị Khổng Phong phái đi làm xung phong, thăm dò hư thực của Cửu Trọng Thiên đại trận.
Hai vị Khai Thiên tam phẩm kia mặc dù phẫn nộ trong lòng, thế
nhưng thực lực ép người, bọn họ cũng không dám sinh lòng phản kháng, chỉ có thể dẫn theo trên trăm tên đệ tử dưới trướng đi tới phía ngoài đại trận.
Hơi chần chờ một chút, sau đó một người trong đó thở ra một hơi thật dài: "Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, đi thôi."
Thần sắc tiêu điều, hắn là người đầu tiên xông vào đại trận, những người khác thấy thế thì cũng đều kiên trì vọt vào, mây mù quay cuồng, đám người này nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trên lâu thuyền của Thiên Kiếm minh, Khổng Phong quay đầu nhìn về phía Loan Bạch Phượng: "Loan sư muội, hết thảy liền dựa vào ngươi."
Loan Bạch Phượng hừ lạnh: "Yên tâm, đại trận này của hắn không biến hóa thì thôi, nếu đã biến hóa thì nhất định không thể gạt được ánh mắt của thiếp thân." Nói xong, nàng ta bỗng nhiên chỉ một vòng quanh đồng tử của mình, song đồng mỹ lệ kia thình lình hiện lên một tia quang mang yêu dã, ngay cả đồng tử kia cũng biến thành màu tím nhàn nhạt, khiếp hồn đoạt phách.
Loan Bạch Phượng sở dĩ có tạo nghệ thâm hậu như vậy trên Trận
Đạo, cũng không phải là bởi vì có người dạy bảo, Trận Đạo của nàng là vô sự tự thông, bởi vì nàng ta có đồng thuật cực kỳ cao thâm.
Trong Hắc Ngục, tất nhiên có vô số cấm chế trận pháp, nàng mỗi ngày đều dùng đồng thuật quan sát những cấm chế trận pháp kia, lĩnh hội huyền diệu trong đó, năm này qua tháng nọ, tạo nghệ trên Trận Đạo liền ngày càng cao thâm.
Người ngoài chỉ nhìn thấy mây mù quay cuồng, trăm người của Thanh Hà điện nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, nhưng trong mắt Loan Bạch Phượng, động tĩnh của bọn họ lại có dấu vết để lần theo, chỉ cần nàng có thể nắm chặt một chút vết tích này thì sẽ có thể tìm được phương pháp phá trận!
Trong mê trận, hai thân ảnh nho nhỏ tụ tập cùng một chỗ, thì thầm to nhỏ với nhau. Trong đó có một tên trên đỉnh đầu đính một một chuỗi bồ đào màu tím, hai tay chống nạnh, trưng ra bộ dạng lão thiên lão đại ta lão nhị, còn một thân ảnh khác thì có đầu nấm, thần sắc yếu ớt, trên người mặc một bộ váy hoa hơi rách nát.
Hai tiểu nhân nho nhỏ này, đương nhiên là Bồ Bách Hùng và Tiểu Ma Cô.
Tiểu Ma Cô bỗng nhiên giật giật sợi rễ của Bồ Bách Hùng: "Bồ đại ca, có người đến, làm sao bây giờ?"
Hai sợi rễ bay múa trên trán của Bồ Bách Hùng, hắn nói: "Có người đi vào rồi? n, không nên trêu chọc bọn hắn, Dương tiểu bối bên kia sẽ tự xử lý."
Tiểu Ma Cô yếu ớt mà nói: "Thế nhưng người ta sợ lắm, bọn hắn đang đi dạo khắp nơi, vạn nhất chúng ta bị bọn hắn phát hiện ra, bọn chúng có thể ăn hết chúng ta hay không?"
Bồ Bách Hùng lên tiếng trấn an: "Yên tâm, bọn hắn bị trận pháp kia mê hoặc, nhất định không tìm thấy chúng ta. Dương tiểu bối nói, ngươi là trận nhãn của mê trận này, phải tới thời điểm khẩn yếu quan đầu mới có thể phát huy tác dụng, không nên tuỳ ý bại lộ. Đợi tới thời điểm bại lộ thì ngươi liền đánh bọn hắn thật hung ác, để cho bọn hắn biết được sự lợi hại của ngươi."
Tiểu Ma Cô khéo léo gật gật đầu: "Nha." Sau đó bỗng nhiên kinh hô một tiếng: "Oa, có người ở ngay bên cạnh chúng ta. . ."
Bồ Bách Hùng giật mình, trừng mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng người đang chạy loạn tứ phía. Nó vội vàng kéo Tiểu Ma Cô một phát, lập tức chạy đi khỏi chỗ đó.
Trong Hư Không Địa, Dương Khai nói: "Có trăm người vào trận, hai tên Khai Thiên hạ phẩm, còn lại đều là Đế Tôn, ai đi ra xử lý bọn hắn?"
Trần Thiên Phì lập tức lách mình bước ra, âm thanh hữu lực, nói: "Tông chủ, ti chức chờ lệnh!"
Cơ hội lộ diện tốt như thế, Trần Thiên Phì sao có thể bỏ lỡ? Trước đó khi nghĩ cách cứu viện đám người Lô Tuyết, bởi vì hắn chỉ là Khai Thiên tứ phẩm, cho nên không có tư cách ra trận, bây giờ rốt cuộc có cơ hội xuất khí lực, tất nhiên không thể nhường cho người khác được.
Dương Khai quay đầu liếc hắn một cái, khẽ gật đầu: "Tốt, Trần trưởng lão vạn sự cẩn thận."
Trần Thiên Phì vô cùng phấn chấn đáp: "Xin Tông chủ cứ đợi tin tức tốt, ti chức đi một lát sẽ trở về!"
Nói xong, thân hình to mọng của hắn xông lên trời, bay thẳng về phía đại trận.
Ở bên ngoài Hư Không Địa, Thiên Kiếm minh trên lâu thuyền, Loan Bạch Phượng bỗng nhiên nhíu mày, một mực quan sát nàng thần sắc Khổng Phong liền vội vàng hỏi: "Làm sao?"
Loan Bạch Phượng nhìn chằm chằm vào đại trận đang quay cuồng kia, thuận miệng nói: "Hình như có chút biến hóa, có người phe Hư Không Địa xông vào trong đại trận."
Khổng Phong nhíu mày nói: "Ồ? Bọn hắn không nhịn nổi nữa sao?"
Loan Bạch Phượng không nói, một lát sau lại bỗng nhiên khẽ thở dài một tiếng.
Khổng Phong ẩn ẩn phát giác có chỗ không ổn, còn không để cho hắn kịp hỏi cho rõ ràng, bốn phía liền bỗng nhiên vang lên từng đợt kinh hô, lúc quay đầu nhìn lại, ánh mắt của Khổng Phong có hơi co rụt lại.
Chỉ thấy từ trong đại trận của Hư Không Địa bên kia, từng cái đầu máu tươi đầm đìa bắn ra, những cái đầu kia đương nhiên là của đám người Thanh Hà điện trước đó bị hắn phái ra, đi vào bao nhiêu người, bây giờ liền có bấy nhiêu cái đầu bắn ra, không thiếu một người, không thừa một người. Những người kia trước khi chết hiển nhiên còn chưa hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rất nhiều người đều tỏ vẻ mờ mịt, biểu lộ đờ đẫn.
Khổng Phong trầm mặt xuống, Hư Không Địa đây là ý gì? Giết người xong còn trả về đầu người, đây là mười phần khiêu khích a!
Khổng Phong quay đầu nhìn về phía Loan Bạch Phượng, Loan Bạch Phượng nhẹ nhàng lắc đầu: "Thời gian quá ngắn!"
Quả thực quá ngắn, từ lúc trăm người kia của Thanh Hà điện tiến vào trong đại trận đến khi toàn quân bị diệt, trước sau cũng bất quá chỉ mấy chục giây mà thôi. Tuy bọn hắn chỉ có hai tam phẩm, còn lại
đều là Đế Tôn, thực lực không phải quá mạnh, nhưng việc bọn hắn bị tiêu diệt ở trong đó nhanh như vậy vẫn khiến cho người ta kinh dị không thôi.