Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4320: Đến lượt các ngươi ra sân



Trần Thiên Phì từ trên trời giáng xuống, ôm quyền khẽ quát: "Tông chủ, may mắn không làm nhục mệnh!" 

Dương Khai khẽ gật đầu: "Trần trưởng lão vất vả!" Trần Thiên Phì tốt xấu gì cũng có tu vi Khai Thiên tứ phẩm, cả đám người Thanh Hà điện cũng chỉ có hai vị Khai Thiên tam phẩm mà thôi, hơn nữa bọn hắn còn lọt vào trong mê trận, không phân biệt được đông nam tây bắc, vậy thì làm sao có thể là đối thủ của Trần bàn tử được. Trần Thiên Phì chỉ cần vòng qua vòng lại hai vòng là đã có thể thu hoạch đối phương giống như chém dưa thái rau vậy. 

Dương Khai khống chế ngọc giác đại trận, nhìn thấy những việc này một cách rõ rõ ràng ràng, cũng biết việc Trần Thiên Phì gửi đầu của tất cả kẻ địch ra ngoài. Cử động này mặc dù không phải là bản ý của hắn, nhưng lại hợp tâm ý của hắn. 

Trần Thiên Phì mặt mày tỏa sáng, nói: "Tông chủ nghiêm trọng, 

được hiệu lực cho tông chủ chính là vinh hạnh của ti chức!" Nói xong, hắn liền thối lui ra sau lưng Dương Khai. 

Bên ngoài Hư Không Địa, Khổng Phong nhẹ nhàng day day trán, lạnh nhạt nhìn quanh tứ phương, chỉ thấy Bách gia liên minh đã bắt đầu có dấu hiệu lộn xộn. Đám người Thanh Hà điện toàn quân bị diệt hiển nhiên làm cho bọn hắn càng thêm kiêng kị Hư Không Địa, mặc dù thực lực của đám người Thanh Hà điện không cao, nhưng chết hết trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng thực sự làm cho người ta cảm thấy có hơi khó có thể tin được. 

Hắn chợt phát hiện bản thân để cho đám người Thanh Hà điện đánh trận đầu là một quyết định sai lầm, không những không đưa đến tác dụng cần có, mà trái lại còn cổ vũ cho khí tràng của Hư Không Địa! 

Thế nhưng bây giờ Hư Không Địa có đại trận thủ hộ, muốn đánh hạ Hư Không Địa thì không thể không phá trận được. 

Hắn suy nghĩ một chút rồi quay đầu hỏi: "Loan sư muội, với khả năng của ngươi, đại khái cần bao lâu mới có thể khám phá ra hư thực của đại trận này?" 

Loan Bạch Phượng ngạo nghễ nói: "Thời gian một nén nhang là đủ." 

Khổng Phong ngưng trọng gật đầu: "Vậy ta liền cho ngươi thời gian một nén nhang."

Loan Bạch Phượng quay đầu nhìn hắn, xét theo tình huống bây giờ, muốn thăm dò nội tình của đại trận kia thì phải cầm nhân mạng lấp vào mới được. Có điều, người ở chỗ này không có ai là kẻ ngu, vết xe 

đổ của Thanh Hà điện còn đó, nào có ai muốn dẫm vào? Có điều những chuyện này cũng không liên quan đến nàng, nàng chỉ cần cẩn thận dò xét tại thời điểm đại trận biến hóa là được. 

Khổng Phong quay đầu nhìn về một phía, bờ môi nhúc nhích, giống như đang truyền âm cho ai đó một câu. 

Trên phương hướng kia, Hồng lão thần sắc đâu khổ, ngẩng đầu nhìn lại về phía Khổng Phong, sắc mặt hiện lên vẻ cầu khẩn, thế nhưng Khổng Phong lại tỏ vẻ lạnh lùng, bất vi sở động. 

Hồng lão cắn răng một cái, cất bước tiến lên, ôm quyền quát lớn: "Khổng minh chủ, Hư Không Địa thật sự khinh người quá đáng, ta nguyện suất lĩnh đệ tử Thiên Nhai xông pha chiến đấu, bắt giữ tiểu tặc Dương Khai, kính xin Khổng minh chủ ân chuẩn!" 

Khổng Phong chần chờ đáp: "Hồng lão hiểu rõ đại nghĩa, bổn minh chủ khâm phục không thôi, chỉ có điều bên ngoài Hư Không Địa này có đại trận thủ hộ, chuyến đi này thực sự hung hiểm dị thường, xin Hồng lão hãy nghĩ lại!" 

Hồng lão ngôn từ chính nghĩa đáp: "Hư Không Địa độc hại vực này,

rất nhiều đồng đạo gặp phải kiếp nạn, Thiên Nhai ta cũng có tổn thất. Kẻ thù trước mắt, ta sao có thể chịu được, dù có phải vứt bỏ tính mạng này thì ta cũng muốn gặm xuống một miếng thịt của Hư Không Địa, kính xin Khổng minh chủ ân chuẩn!" 

Khổng Phong giả vờ giả vịt một trận, sau đó mới tỏ vẻ cố sức, nói: "Thôi, nếu như Hồng lão đã có lòng như thế này, vậy bổn minh chủ làm sao có thể không thành toàn cho ngươi. Như vậy đi, bổn minh cũng cho tám mươi tên đệ tử đồng hành với ngươi, đi chuyến này không cầu giết địch, chỉ cần dẫn động biến hóa của đại trận, sau đó Loan ngục trưởng sẽ tự nghĩ ra cách phá trận, các ngươi chỉ cần bảo toàn tính mạng của mình là được." 

Nói xong, hắn vung tay lên, sau lưng lập tức xuất hiện 80 người, trong đó có không ít Khai Thiên cảnh, người cầm đầu còn là một tên Khai Thiên ngũ phẩm. 

Hồng lão đại hỉ, ôm quyền đáp: "Đa tạ Khổng minh chủ!" Câu nói này của hắn là thật tâm vui sướng, hắn bất quá chỉ là Khai Thiên tứ phẩm, sau khi kiến thức nội tình cường đại của Hư Không Địa thì sao còn không biết chút tu vi ấy của mình căn bản là không đáng chú ý, chứ đừng nói chi đến việc mạnh mẽ xông vào đại trận của người ta. Nếu hắn thật sự tiến vào trong đó, vậy thì e rằng ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.

Bây giờ Khổng Phong phái một tên Khai Thiên ngũ phẩm đi theo tọa trấn, điều này cũng làm cho hắn cảm thấy an toàn hơn không ít. 

Có điều chỉ dựa vào Thiên Nhai và 80 người của Thiên Kiếm minh thì đúng là vẫn còn hơi ít một chút, Hồng lão lại nhìn quanh bốn phía, trầm giọng quát: "Còn vị đồng đạo nào muốn đi cùng lão phu hay không, nếu có thì xin đứng ra!" 

Đám người phía dưới hai mặt nhìn nhau, thế cục bây giờ làm cho bọn họ có cảm giác giống như đâm lao đành phải theo lao. Bọn hắn vốn cho rằng dưới sự dẫn đầu của Thiên Kiếm minh, bình định một cái Hư Không Địa sẽ là một chuyện dễ như trở bàn tay, ai ngờ người ta chẳng những binh cường mã tráng, hơn nữa còn có hang ổ kiên cố, vết xe đổ của Thanh Hà điện làm cho bọn hắn không khỏi ưu tư trong lòng. 

Thế nhưng Thiên Kiếm minh bên này đã đưa người ra làm gương, bọn hắn há có thể thờ ơ sao? Nếu như không có người nào bước ra thì bọn hắn chắc chắc sẽ bị Khổng Phong ghi hận, dù trốn qua được một kiếp này thì cuộc sống sau này e rằng cũng sẽ không dễ chịu. 

Nhất định phải phái người đi, vấn đề chẳng qua là đi nhiều hay đi ít mà thôi. 

Đúng vào lúc này, có một người chợt quát: "Tính Kim Hồng châu ta

một người." 

Người lên tiếng, đương nhiên là thủ lĩnh của Kim Hồng châu - Thích Kim. Thích Kim và bà chủ có thù, lúc trước còn thiết kế dẫn dụ bà chủ dẫn lão Bạch đến một nơi mật địa của Kim Hồng châu để tấn thăng Khai Thiên, sau đó thừa cơ vây công bà chủ. Cũng may trong tay Dương Khai có Thiên Địa Nguyên Dịch, giúp cho lão Bạch hiểm tử hoàn sinh, tấn thăng thành công. 

Quan hệ giữa Dương Khai và ba ̀chu ̉không tệ, Thích Kim tất nhiên là có biết việc này, chẳng những Thích Kim biết mà Khổng Phong cũng biết. Khổng Phong lôi kéo được Thích Kim tới đây là vì địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, Thích Kim tất nhiên vui lòng hợp tác với Khổng Phong. 

Chẳng những Kim Hồng châu bị lôi kéo tới, mà ngay cả Sâm La đàn cũng ở chỗ này, sau khi Thích Kim lên tiếng, Sâm La đàn Lăng Xuân Thu cũng đứng dậy. 

Thù hận giữa hai nhà này và bà chủ căn bản là không có cách nào hóa giải, bà chủ còn từng lập tâm ma đại thệ, thề san bằng tổng đàn của hai nhà bọn họ, nếu không đời này tuyệt không tấn thăng Khai Thiên thất phẩm! 

Trước đó bà chủ chưa thực hiện lời thề là bởi vì một bàn tay không

vỗ nên tiếng, nàng tất nhiên có thực lực lục phẩm đỉnh phong, chiến lực cá nhân cao minh, nhưng bất kể là Kim Hồng châu hay là Sâm La đàn thì cũng đều là thế lực nhị đẳng, chỉ bằng vào một mình nàng, căn bản là vô kế khả thi. 

Cho nên mặc dù Thích Kim và Lăng Xuân Thu đều tận mắt chứng kiến bà chu ̉lập tâm ma đại thệ, thế nhưng bọn hắn lại không hề lo lắng gì. Có điều sau khi thấy được nội tình cường đại của Hư Không Địa, trong lòng bọn hắn không khỏi sinh ra cảm giác nguy cơ nồng đậm. 

Dương Khai và Lan U Nhược kia tâm đầu ý hợp với nhau, trước kia Lan U Nhược không đối phó bọn hắn là vì nhân thủ không đủ,nNếu như cộng thêm nhóm Khai Thiên cảnh này của Hư Không Địa, bất kể là Kim Hồng châu hay là Sâm La đàn thì cũng đều không ngăn cản được. Nếu để cho người ta binh lâm thành hạ thì bọn hắn cũng không có thứ như Cửu Trọng Thiên đại trận để ngăn cản. 

Cho nên trong đông đảo thế lực ở đây, nếu như nói có ai đó thực tình muốn đánh nát Hư Không Địa, ngoại trừ Khổng Phong và Loan Bạch Phượng ra thì cũng chỉ có Thích Kim và Lăng Xuân Thu. 

Hồng lão cũng không ngờ rằng hai người này lại tích cực hưởng ứng mình như vậy, hắn vừa rồi bất quá chỉ là thuận miệng hô một câu mà thôi, có điều việc này tất nhiên là nhân thủ càng nhiều càng tốt, vì

vậy hắn liền cười nói: "Có Thích huynh và Lăng huynh trợ trận, lão phu an tâm rồi." 

Các thế lực khác nhìn thấy Kim Hồng châu và Sâm La đàn tích cực như vậy, tất nhiên cũng không thể giả vờ câm điếc, cộng thêm việc Thiên Kiếm minh cũng đứng ra làm gương, cho nên bọn họ cũng đều nhao nhao điều động nhân mã ra. 

Chỉ trong chốc lát, Bách gia liên minh liền xuất động bốn, năm ngàn người, đứng dàn thành một mảnh đen kịt. Trong đó có hơn trăm tên Khai Thiên cảnh, ngũ phẩm mặc dù không nhiều, chỉ có khoảng năm sáu vị, thế nhưng tam phẩm tứ phẩm thì lại không ít. 

Khổng Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn nhìn qua mấy ngàn người kia, thi pháp quát: "Hôm nay nếu như có thể phá đại trận này thì chư vị đều sẽ là công thần, bổn minh chủ chắc chắn sẽ không bạc đãi các ngươi. Chư vị lần này vào trận, không cầu giết địch, chỉ cần tận lực tự vệ, quấy cho đại trận biến hóa, chỉ cần kéo dài thời gian một nén hương, Loan ngục trưởng sẽ tự có cách phá trận!" 

Dưới sự cầm đầu của đám người Thích Kim và Lăng Xuân Thu, mọi người ở đây đều ầm ầm đồng ý. Nhiều người tăng thêm lòng dũng cảm, mấy ngàn người tụ tập cũng một chỗ, mọi người đều cảm thấy lực lượng mười phần, cảm thấy đại trận kia cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Khổng Phong vung tay lên, nói: "Đi thôi, cẩn thận làm trọng!" 

Mấy ngàn người lĩnh mệnh mà đi, xông vào trong đại trận từ khắp các phương vị. Bọn hắn quả nhiên làm theo phân phó của Khổng Phong, tiến vào đại trận không cầu giết địch, đều tranh thủ thời gian thôi động lực lượng phòng hộ, tế ra bí bảo phòng hộ bảo vệ quanh người, đồng thời không ngừng thi pháp quấy phá tứ phía, dẫn dắt sự biến hóa của đại trận. 

Vừa rồi hơn trăm người của Thanh Hà điện xông pha đánh trận đầu, nhân số cũng không nhiều, một mình Trần Thiên Phì ra sân là đủ để thu thập toàn bộ đối phương, đại trận cũng không thay đổi gì nhiều. Bây giờ mấy ngàn người xông trong đó, chỉ trong thoáng chốc liền 

khiến cho đại trận sôi trào biến hóa, hai con ngươi màu tím của Loan Bạch Phượng liên tục chuyển động, dò xét hư thực của đại trận. 

Trong Hư Không Địa, Dương Khai nhìn thấy mấy ngàn người tràn vào trong đại trận, không những không hoảng không loạn mà còn nở một nụ cười lạnh. Hắn thản nhiên nói: "Phạm trưởng lão!" 

Phạm Vô Tâm dẫn đầu mấy trăm tên Khai Thiên cảnh bước ra khỏi hàng, ôm quyền nói: "Tông chủ!" 

Phạm Vô Tâm cũng là võ giả của Định Phong thành, khi ở trong Định Phong thành, hắn vốn chỉ là một tên chấp sự. Cũng chính hắn là

người lúc trước bắt Dương Khai và Khúc Hoa Thường về Định Phong thành. Có điều hắn lại cô đọng tài nguyên ngũ phẩm, bây giờ đã thành tựu Khai Thiên ngũ phẩm, trở thành một thành viên của Trưởng Lão các. 

Vừa rồi tại thời điểm đi cứu đám người Lô Tuyết, Khai Thiên ngũ phẩm của Hư Không Địa tuôn ra hết, duy chỉ có hắn đứng yên không nhúc nhích, chính là bởi vì hơn 300 vị Khai Thiên cảnh kia cần hắn thống soái. 

Giờ phút này nghe thấy Dương Khai gọi mình, hắn liền vội vàng tiến lên. 

Dương Khai quay đầu nhìn hắn: "Đến lượt các ngươi ra sân." Phạm Vô Tâm nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói: "Vâng!" 

Giống như Khổng Phong, Dương Khai cũng không quên căn dặn hắn: "Số lượng địch nhân lần này hơi nhiều, trong đó hẳn là có mấy vị Khai Thiên ngũ phẩm, các ngươi vạn sự cẩn thận, giết địch làm phụ, tự vệ làm đầu, tuyệt đối không thể khinh địch liều lĩnh. Các ngươi đều là nhân tài trân quý của Hư Không Địa ta, tổn thương bất kỳ người nào cũng đều là tổn thất khổng lồ đối với ta." 

Phạm Vô Tâm nói: "Tông chủ yên tâm, chúng ta nhất định quay về không thiếu người nào."

Dương Khai gật gật đầu. 

Phạm Vô Tâm vung tay lên, hơn 300 vị Khai Thiên cảnh cùng nhau xông lên trời, chui vào trong đại trận. 

Dương Khai tay cầm đại trận ngọc giác, thần niệm phun trào, phối hợp với hơn 300 vị Khai Thiên cảnh kia, chỉ dẫn phương hướng, chế tạo thời cơ giết địch cho bọn họ! 

Cửu Trọng Thiên đại trận là đại trận không phân địch ta, nếu như không có Dương Khai phân tâm chỉ dẫn, đám người Phạm Vô Tâm tiến vào trong đó thì cũng sẽ cảm thấy đầu óc choáng váng. Bất quá có Dương Khai chỉ dẫn cho bọn hắn, giúp cho bọn hắn không bị nguy nhiễu trong mê trận kia, trong khi đó, địch nhân của bọn hắn thì lại không phân biệt được đông nam tây bắc. Tình huống bây giờ, đám người Phạm Vô Tâm tuy có nhân số ít hơn, thế nhưng bởi vì ai nấy cũng đều là Khai Thiên cảnh, cho nên kỳ thực cũng không có bao nhiêu hung hiểm. 

Chưa tới mười giây sau khi hơn 300 tên Khai Thiên cảnh của Hư Không Địa xông vào trong đại trận, đã bắt đầu có từng bộ thi thể máu thịt be bét từ trên trời rơi xuống, ngã trên đại địa của Hư Không Địa. Khi giương mắt nhìn lên, chỉ thấy những thi thể từ trên trời rơi xuống giống như sủi cảo vào nồi vậy, tràng diện quả thực vô cùng hùng vĩ.