Đã đến nước này, Khổng Phong sao còn không biết Dương Khai trước đó thôi động đại trận phòng hộ kia là để bày ra thế yếu, dụ hắn xâm nhập, đến thời khắc này, dù hắn minh bạch thì cũng đã chậm rồi.
Trong lòng thầm mắng tiểu tặc gian trá, Khổng Phong cắn răng một cái, không lùi mà tiến tới, tốc độ tiến về phía trước của lâu thuyền đột nhiên càng nhanh hơn một phần. Hắn thân là Khai Thiên lục phẩm, nhãn lực xuất chúng, cũng cực kỳ nhạy cảm với tình hình chiến sự, Hư Không Địa tổng cộng có hai vị Khai Thiên lục phẩm, thế nhưng hiện tại đều có thương tích trên người. Bây giờ Nguyệt Hà đang thôi động ngọc giác đại trận, không thể bứt ra được, chỉ còn lại duy nhất Mặc Mi là người mà hắn cần chú ý tới.
Nếu hắn có thể vọt tới bên người Dương Khai, để cho Loan Bạch Phượng kiềm chế Mặc Mi, vậy thì hắn sẽ có thể thong dong bắt giữ
Dương Khai, định đoạt đại cục, hoặc ít nhất cũng có thể ảnh hưởng tới tinh thần của đối phương, khiến cho Dương Khai không thể toàn lực điều khiển đại trận.
Chính vì cân nhắc như thế cho nên Khổng Phong mới quyết định đi nước cờ hiểm này.
Nhìn vào cử động của Khổng Phong, Dương Khai sao còn không rõ tính toán của đối phương. Hắn hừ lạnh trong lòng một tiếng, sau đó vung tay lên, hơn mấy ngàn vạn đạo lưu quang phân tán ra một bộ phận nghênh tiếp lâu thuyền của Thiên Kiếm minh, hơn phân nửa còn lại thì lao về phía Bách gia liên minh với một vận tốc cực nhanh.
Các thế lực này sau khi phát giác được tình hình không ổn thì đều cấp tốc lui lại, đồng thời nhao nhao thôi động đại trận phòng hộ trên phi hành bí bảo, chỉ trong thoáng chốc, các loại quang mang đủ mọi màu sắc lấp lóe hiện lên, chiếu rọi một mảng lớn tinh không.
Một lát sau, nương theo những tiếng ầm ầm vang lên, những đạo lưu quang liên miên chập trùng kia bao phủ hết thảy phi hành bí bảo của Bách gia liên minh.
Bách gia liên minh mà Khổng Phong lôi kéo tới nhân số tuy nhiều, nhưng thực lực thì lại vàng thau lẫn lộn, phần lớn đều là thế lực tam đẳng, mà phi hành bí bảo của thế lực tam đẳng thì lại có thể cường
hãn đến cỡ nào?
Hai bên vừa tiếp xúc, đại trận phòng hộ của mười mấy chiếc lâu thuyền xông lên trước nhất lập tức ầm ầm cáo phá, càng nhiều lưu quang bao trùm đến, uy năng của vô số bí bảo nở rộ, trực tiếp oanh phá mười mấy chiếc phi hành bí bảo này thành mảnh vỡ, võ giả trên những bí bảo kia cũng tử thương thảm trọng, máu tươi rải khắp hư không.
Lưu quang một đường xuyên thẳng qua, không ngừng đánh vào đại trận phòng hộ của những phi hành bí bảo ở phía sau, đánh cho đông đảo phi hành bí bảo lung lay sắp đổ, quang mang lấp lóe, khiến cho võ giả trên những bí bảo kia đều nghẹn lại một hơi, khẩn trương bất an.
Cũng may rất nhanh bọn hắn liền phát hiện, một đợt công kích này của Hư Không Địa nhìn như khí thế hùng hổ, kỳ thật cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng. Hơn mấy ngàn vạn đạo lưu quang kia có uy năng không đồng nhất, sát thương có thể phát huy ra quả thực có hạn.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là do số lượng của bọn họ cũng không ít, mỗi nhà chia sẻ một chút áp lực, cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận được.
Dù là như vậy, thế nhưng sau đợt công kích thứ nhất, Bách gia liên
minh cũng bị đánh nát hơn 20 chiếc phi hành bí bảo, võ giả vì vậy mà tử vong nhiều hơn ngàn, phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy mảnh vỡ bí bảo và thi thể võ giả rải rác khắp nơi, tràng diện quả thực vô cùng thê thảm.
Không để cho bọn hắn kịp thả lỏng, những đạo lưu quang kia lại cùng nhau thay đổi phương hướng, một lần nữa giết trở về trận hình của bọn hắn!
Đám người Bách gia liên minh quá mức sợ hãi, vội vàng tản ra tránh né!
Cùng lúc đó, lâu thuyền của Thiên Kiếm minh cũng đang lấp lóe quang mang, hơn ngàn kiện bí bảo, hơn ngàn đạo lưu quang oanh kích liên miên không dứt, thế nhưng đều bị đại trận phòng hộ kia ngăn lại. Thiên Kiếm minh thân là thế lực nhị đẳng đỉnh tiêm, hơn nữa lâu thuyền này còn là tọa giá của Khổng Phong, tất nhiên là phải hao phí đại lượng tài nguyên để chế tạo thành, năng lực phòng hộ của nó đúng là rất cường đại.
Có điều phòng ngự cường đại tới đâu thì cũng không chịu nổi những đợt công kích không gián đoạn một chút nào, ngay cả bộ phận phòng ngự của Cửu Trọng Thiên đại trận cũng bị công kích như thế công phá, chớ đừng nói chi chỉ là đại trận phòng hộ của một kiện lâu thuyền.
Khi lâu thuyền của Thiên Kiếm minh chỉ còn cách Dương Khai khoảng mấy chục dặm, màn sáng bao phủ lâu thuyền kia đột nhiên ầm ầm sụp đổ, tất cả mọi người trên lâu thuyền đều bại lộ trước bộ phận công kích của Cửu Trọng Thiên đại trận.
Nhưng mà nhiêu đó đã đủ rồi.
Mấy chục dặm nhìn như rất xa, nhưng đối với Khai Thiên lục phẩm như Khổng Phong thì bất quá chỉ là gang tấc!
Trên lâu thuyền, Khổng Phong cắn răng, quát lớn: "Tiểu tử, ta xem ngươi lần này có chết hay không!"
Trong lúc nói chuyện, hắn và Loan Bạch Phượng đồng thời thi pháp, đẩy lui lưu quang xung quanh, đưa tay trảo lấy Dương Khai. Thần niệm của Loan Bạch Phượng thì một mực khóa chặt Mặc Mi, tránh việc nàng xuất thủ gây rối, chỉ cần Khổng Phong có thể bắt lấy Dương Khai, vậy thì bọn họ liền thắng trận chiến này, đến lúc đó nàng cũng có thể thong dong thu hoạch tù binh của mình.
Đối mặt với một kích khí thế hung hăng của một tên Khai Thiên lục phẩm như Khổng Phong, Dương Khai lại không hề hoảng hốt, chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn hắn, cùng nhau biến hóa pháp quyết với Nguyệt Hà, một khắc sau, hắn giơ một tay lên cao cao, rồi bỗng nhiên chụp lấy hư không, khẽ quát: "Tam trận khởi!"
Ông. . .
Thiên địa vù vù, hư không run rẩy, càn khôn biến sắc.
Trong Hư Không Địa, một cỗ khí tức làm cho người ta kinh sợ bỗng nhiên sinh ra, khi cỗ khí tức này xuất hiện, từng đạo kiếm khí nhỏ như sợi tóc đột nhiên tràn ngập khắp Hư Không Địa, cắt chém hư không, trong một sát na này, mặc kệ là địch hay bạn thì cũng đều cảm giác da thịt đau nhức, giống như có một lưỡi đao vô hình chém lên người mình.
Tròng mắt của Khổng Phong bỗng nhiên trợn tròn, thất thần nhìn qua một đạo lưu quang hiển lộ từ một nơi sâu xa trong Hư Không Địa, hoảng sợ nói: "Sao có thể còn thứ này?"
Bao phủ này Hư Không Địa đại trận, hắn đã gặp được mê trận, đại trận phòng hộ cùng công kích trận pháp, vốn cho rằng đây chính là toàn bộ, bây giờ mới biết, đại trận này vẫn còn biến hóa khác.
Lần này mặc dù chỉ có một đạo lưu quang xuất hiện, kém xa vẻ hùng vĩ rộng rãi của hơn mấy ngàn vạn đạo vừa rồi, nhưng Khổng Phong lại không hề dám có chút khinh thường nào. Lưu quang vừa rồi tuy nhiều, nhưng chỉ thắng ở số lượng, lực công kích thực tế cũng không quá cường đại, bằng không hắn cũng không thể nào đỉnh lấy áp lực xông lên, chính là bởi vì hắn biết lâu thuyền của Thiên Kiếm minh có
thể chịu được, vì vậy mới không lùi mà tiến tới. Nhưng một đạo trước mắt này thì khác, mặc dù Khổng Phong là Khai Thiên lục phẩm thì vẫn ẩn ẩn cảm giác được một chút uy hiếp, nếu thật sự bị đạo lưu quang này đánh trúng, dù hắn không chết thì cũng phải trọng thương!
Lưu quang kia là một đạo kiếm khí, một đạo kiếm khí trắng ngần, dài không quá ba thước nhưng lại cho người ta một loại co ́thể khai thiên tích địa cảm giác.
Tru Thiên Kiếm!
Kiếm này cũng giống như Thiên La Tán, đều được chế tạo bởi Ma Phiền đại sư, là lợi khí hộ tông chế tạo riêng cho Hư Không Địa, bất kể là Tru Thiên Kiếm hay là Thiên La Tán thì cũng đều không phải là bí bảo dựa vào nhân lực để ngự sử, bởi vì năng lượng cần tiêu hao để ngự sử bọn chúng quá lớn, chỉ có dựa vào đại trận thì mới có thể sử dụng được.
Cửu Trọng Thiên đại trận vừa mới xây xong không bao lâu, lực lượng thiên ngoại tinh thần hấp thu được cũng không phải quá nhiều. Bất kể là thôi động đại trận phòng hộ hay là đại trận công kích thì cũng đều cần tiêu hao những năng lượng này, một khi những năng lượng này tiêu hao sạch sẽ, uy năng của Cửu Trọng Thiên đại trận sẽ tự yếu đi rất nhiều.
Dương Khai trước đó bày ra thế yếu để dụ địch xâm nhập, chính là vì thuận tiện cho việc phát huy lực lượng của đại trận.
Giờ phút này Tru Thiên Kiếm ra, lâu thuyền của Thiên Kiếm minh đứng mũi chịu sào, Dương Khai một lòng muốn trảm Khổng Phong dưới kiếm này.
Khổng Phong biến sắc, đại trận phòng hộ của tọa giá đã bị phá, khiến cho hắn căn bản là không thể nào mượn lực được. Hắn có ý muốn tránh né, nhưng nếu như hắn tránh né, những đệ tử mà hắn mang tới chắc chắn sẽ xong đời, cho nên mặc dù hắn phát giác được sự khủng bố một kiếm này nhưng hắn lại không thể nào tránh ra được.
Cắn răng một cái, hắn khẽ quát: "Loan sư muội giúp ta!"
Trong lúc nói chuyện, thế giới vĩ lực của hắn đã tràn ra, hai tay hắn nhấc lên, hiển lộ kình thiên chi thế, tựa như trời kia sụp xuống thì hắn cũng có thể chống đỡ được.
Loan Bạch Phượng trong lòng thầm mắng Khổng Phong vô năng, tình báo bất lợi, gặm phải một khối xương cứng như thế này. Bây giờ thịt không ăn được, răng sắp sửa rụng, sớm biết như thế thì nàng chắc chắn sẽ không rời núi, nhưng lúc này nàng và Khổng Phong có nhục cùng nhục, há có thể ngồi yên mặc kệ được?
Nàng ta tỏ vẻ nhức nhối tế ra ba khối trận bài, thôi động lực lượng rót vào trong đó, tố thủ giương lên, ba khối trận bài biến thành ba màn sáng bảo hộ lâu thuyền của Thiên Kiếm minh.
Nàng là Trận Đạo đại gia, ngày thường tất nhiên sẽ luyện chế một chút trận bài trên người, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Ba khối trận bài nàng lấy ra bây giờ đều phong ấn trận pháp phòng hộ cực kỳ cường đại, nếu ngay cả như thế mà vẫn không ngăn cản một nổi kiếm của người ta, vậy thì nàng cũng chỉ có thể lập tức bỏ chạy, về phần Khổng Phong chết sống thế nào thì nàng không quản được.
Trên lâu thuyền không chỉ có hai Khai Thiên cảnh là Khổng Phong và Loan Bạch Phượng, Thiên Kiếm minh lần này xuất động không ít Khai Thiên cảnh, giờ phút này cũng đều nhao nhao xuất thủ chống cự.
Kiếm quang lóe lên, chém thẳng về phía chiếc lâu thuyền kia.
Giống như có một tiếng phá toái rất nhỏ vang lên, ba tầng phòng hộ bao phủ tại bên ngoài lâu thuyền sụp đổ ra trong nháy mắt, biến thành huỳnh quang tiêu tán không thấy đâu, ngay cả ba khối trận bài kia cũng đều nổ tung bột mịn.
Trên lâu thuyền, kiếm khí tùy ý phóng thích, một số võ giả tu vi thấp không kịp rên một tiếng, liền biến thành huyết vụ, bị chém thành vô
số khối trong nháy mắt, những Khai Thiên cảnh xuất thủ ngăn cản thì bạch bạch bạch bạch lùi về sau, người bị thương nghiêm trọng thì thổ huyết không thôi.
Sắc mặt Khổng Phong hơi trắng đi, hắn lui về sau hai bước, thiên địa vĩ lực trên người chấn động không ngớt, trong lòng vẫn còn sợ hãi, trong khi sắc mặt của Loan Bạch Phượng thì cũng không hề đẹp mắt.
Một bên khác, Dương Khai tỏ vẻ ảo não, chửi ầm trong lòng!
Đây là lần đầu tiên hắn thôi động Cửu Trọng Thiên đại trận, có thể nói đủ loại biến hóa cùng uy năng của Cửu Trọng Thiên đại trận hoàn toàn làm cho hắn hài lòng. Bỏ ra to lớn trước đó rốt cuộc có hồi báo, uy lực của Tru Thiên Kiếm vượt quá dự liệu của hắn, nếu như không bị nữ tử Loan Bạch Phượng này cản trở, Khổng Phong cho dù không chết thì cũng phải trọng thương.
Ai mà ngờ tại thời khắc mấu chốt, Loan Bạch Phượng lại tế ra ba đạo trận bài biến thành mấy tầng phòng hộ.
Dương Khai nhìn hằm hằm Loan Bạch Phượng, hận không thể một ngụm cắn chết nàng ta!
Không dám chần chờ, Dương Khai lại bắt pháp quyết, Nguyệt Hà không chút do dự phối hợp với hắn, đồng thời truyền âm Dương
Khai: "Thiếu gia, năng lượng của đại trận đã tiêu hao rất nhiều, sợ là không chèo chống được bao lâu."
Dương Khai trầm giọng nói: "Ta biê ́t."
Mắt thấy kiếm khí kia lại hiện lên, Khổng Phong đột nhiên biến sắc, thúc giục lực lượng, ngự sử lâu thuyền quay đầu bỏ chạy.
Hắn bị một kiếm vừa rồi đánh sợ.
Dương Khai thấy thế, khuôn mặt không khỏi lộ ra thần sắc cổ quái, động tác trên tay cu ̃ng ngừng lại. Hắn vốn định lại cho Khổng Phong một kiếm, trên người Loan Bạch Phượng chắc chắn không thể nào có nhiều trận bài phòng hộ như vậy, nàng ta có thể giúp hắn ngăn trở một lần, nhưng tuyệt đối không ngăn được lần thứ hai.
Thế nhưng Khổng Phong vậy mà lại chọn cách bỏ trốn!
Dương Khai cười lớn một tiếng: "Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào, Khổng Phong lão cẩu, ngươi đây là tự tìm đường chết a!"
Nói xong, hắn phất tay lên, mỉm cười nhìn qua lâu thuyền của Thiên Kiếm minh đagg bỏ chạy về phía sau.
Chẳng những Thiên Kiếm minh lẩn trốn, mà Bách gia liên minh cũng đều lật đật bỏ chạy. Bọn hắn khí thế hùng hổ mà đến, bị Hư Không Địa đánh đau một cái, sĩ khí lập tức đê mê, Phi hành bí bảo của Bách gia liên minh bây giờ chỉ còn lại hơn 70 chiếc, gần 30 chiếc phi hành bí bảo bị đánh nát, võ giả tử thương vô số, xu phúc tị họa chẳng những là bản năng của dã thú, mà con người cũng giống như thế. Bọn họ tất nhiên muốn chạy, thậm chí còn chạy sớm hơn nhanh hơn Khổng Phong!